Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 47: Chương 47




Ngày mai là đến ngày gặp ba mẹ Khánh rồi, tôi cứ miên man suy nghĩ có nên nói chuyện này cho Nhật Nam biết hay không, mà thôi, cũng chỉ giả bộ có vài phút nói ra mất công người yêu lại nghĩ bậy nghĩ bạ rồi cản trở nữa thì phiền lắm.

-Đang nghĩ gì mà suy tư vậy em yêu?

Thấy tôi ngồi một mình ngoài xích đu nghĩ ngợi, người yêu thắc mắc.

-Chỉ nghĩ mấy thứ linh tinh thôi.

-Ngày mai mình hẹn hò nha.

-Ngày mai em bận rồi.

Thiếu gì ngày không chọn lại chọn ngay cái ngày người ta đi không được, khổ người yêu ghê vậy đó.

-Sao lại bận? Chủ nhật mà.

-Nói túm lại là em có việc không đi được, hẹn người yêu hôm khác em bù cho nha.

Hơi thắc mắc nhưng người yêu cũng chẳng ép tôi, người yêu tôi được cái dễ thương vậy đó.

-Bi nè.

Tự nhiên giọng người yêu trầm xuống bất ngờ làm tôi hồi hộp, bình thường toàn nói chuyện nhay nhay có bao giờ nghiêm túc vậy đâu chứ.

-Em có thể bớt dễ thương lại một chút được không?

-Hả??????

-Em cứ dễ thương như vậy hoài suốt ngày anh cứ phải nơm nớp lo sợ mất em mệt lắm.

Đúng là chỉ có người yêu mới nghĩ ra được mấy cái này, ai cũng muốn bạn gái xinh xắn có ai lại muốn xấu đi bao giờ không trời.

-Anh bị sốt hay sao mà nói năng linh tinh vậy hả?

Tôi đưa tay chưa kịp rờ trán đã bị người yêu giữ tay lại rồi.

-Anh nói thật, chỉ dễ thương với một mình anh thôi được không? Em mà bị người khác cướp mất anh chẳng biết phải làm sao nữa.

Nghe người yêu nói tự nhiên thấy cảm động kinh khủng, tôi chẳng là gì mà người yêu lại sợ mất như thế sao? Tôi vòng tay qua ôm eo người yêu, cảm giác cứ như đang ở thiên đường tình yêu vậy.

-Anh nhất định phải tin tưởng em, giống như em tin tưởng anh vậy.

Có thể mọi người sẽ nói chúng tôi sến súa, nhất là trong giai đoạn mới yêu như thế này, nhưng đôi lúc tình yêu cũng cần có những lời ngọt ngào, những lời hứa hẹn để hai người chúng tôi có thể tự tin mà bước tiếp.

-Anh có việc phải đến công ty, để anh đưa em về nhé.

-Không cần đâu, em nấu ăn tối cho anh sẵn rồi về sau cũng được, gần xong rồi.

-Ừm, yêu người yêu nhất trên đời.

Người yêu hôn lên má tôi một cái rồi đi làm. Tôi cặm cụi vào bếp chuẩn bị một vài món đơn giản cho , đang loay hoay làm thì Nhật Huy về, mới bước vào nhà đã nghe mùi rượu nồng nặc, chắc là phải uống nhiều lắm đây. Thấy Huy lảo đảo không vững tôi vội chạy ra đỡ anh.

-Anh Huy, sao anh uống nhiều dữ vậy hả?

-A, bé còn ở đây sao?

Cũng may là anh ấy còn nhận ra tôi, chắc chưa đến nỗi làm loạn như nhiều người say xỉn khác. Tôi dùng hết sức dìu Huy vào trong, anh cứ lảm nhảm hết đòi uống rượu lại lẩm bẩm trong miệng một mình còn tay thì nắm chặt lấy tôi không chịu buông.

-Anh…đau…khổ…lắm…

-Anh có chuyện gì nói em nghe.

Bình thường Huy rất điềm đạm nên tôi chưa bao giờ nghĩ anh lại có lúc như thế này. Hình như khi say con người ta thường hay trút hết nỗi lòng của mình ra, vì thế tôi cũng muốn biết anh có chuyện gì mà lại buồn như vậy.

-Cô ấy…cô ấy đã phản bội anh.

Giọng Huy lè nhè, nhưng đủ để tôi nghe rõ anh đang nói gì, tôi không lên tiếng mà chỉ im lặng lắng nghe anh nói.

-Cô ấy có thể đến với bất cứ người đàn ông nào khác, tại sao lại phản bội anh để qua lại với anh cơ chứ.

Tôi hoàn toàn bất ngờ, người Huy nói có lẽ là bạn gái cũ của anh, nhưng sao lại yêu Nhật Nam, chẳng lẽ tôi nghe nhầm hay do quá say nên anh không kiểm soát được lời nói của mình?

-Em có hiểu cảm giác bị chính anh trai và người yêu mình phản bội là như thế nào không? Tại sao lại đối xử với anh như vậy chứ?

-….

-Anh nhất định phải cho họ nếm thử một lần cảm giác đó, nhất định sẽ làm cho họ không có được hạnh phúc để họ hiểu được nỗi đau mà anh đã gánh chịu.

Tôi chết lặng, nếu như những điều Huy nói là thật chẳng phải Nhật Nam là người thứ ba chen vào tình cảm của em trai mình sao, liệu tôi có nên tin lời Huy không? Nhìn Huy đau khổ như vậy có lẽ không phải nói dối, nhưng nếu đó là sự thật thì phải làm sao đây? Tôi có nên tiếp tục với người đã từng giành giật hạnh phúc của em trai mình không? Hàng trăm câu hỏi cứ lướt qua đầu tôi, tại sao Huy lại nói những chuyện này để tôi phải suy nghĩ như vậy chứ.

-Gia Ân, đừng bỏ anh có được không?

Huy nói xong rồi ngủ luôn, tôi vẫn ngồi đó suy nghĩ mông lung một hồi mới lững thững ra về. Đó có phải là lý do khi tôi nhắc đến người con gái của Huy thì Nhật Nam không muốn nói không? Có phải khi yêu nhau thì nên thành thật với nhau không? Nếu Nhật Nam đến với chị ấy thì sao họ lại chia tay? Tôi mệt mỏi với đống suy nghĩ hỗn độn của mình, ước gì có thể ngừng ngay những suy đoán vớ vẩn này thì tốt biết mấy. ….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.