Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 53: Chương 53




Sinh nhật người yêu, tôi mất cả đêm để suy nghĩ nên chuẩn bị quà gì cho anh. Những món quà có giá trị lớn thì tôi không đủ khả năng mua, với lại chắc anh cũng chẳng thiếu, còn những món đồ rẻ tiền có lẽ anh chẳng bao giờ dùng tới. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định tặng anh món quà bình dân nhất có thể. Xong đâu đó, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho người yêu.

-Chiều 4h em đợi anh ở nhà nha.

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy 1 phút đã có tin nhắn hồi âm rồi, người yêu bận rộn mà cũng nhắn tin nhanh thật.

-Chiều nay anh có cuộc họp xong hơi trễ, 5h được không em yêu?

-Không được, em không biết đâu, anh làm gì thì làm 4h phải có mặt ở nhà đó.

Biết ngay là thế nào cũng bận, đối với người yêu phải ép buộc như vậy không thôi không biết nghe lời.

-Tôi sợ cô nương rồi đó, để anh sắp xếp chiều về sớm.

Thế là xong, người yêu đúng là ngoan dễ sợ.



Tôi qua sớm chuẩn bị một vài món ăn ngon thật ngon với một cái bánh kem nho nhỏ rồi ngồi đợi người yêu về. Đúng 4h anh mở cửa bước vào và vô cùng ngạc nhiên với mấy món trên bàn.

-Đói bụng hay sao mà nấu ăn sớm vậy người yêu?

-Vâng, em đói sắp xỉu rồi, anh mau mau lên tắm rửa đi rồi xuống ăn với em.

Tôi vội vã đẩy người yêu lên lầu, anh quay lại nhìn tôi nghi ngờ.

-Có gì đó không được bình thường, em định giở trò gì đúng không?

-Làm gì có, tại em chưa ăn trưa nên đói thôi. Anh đi mau đi mà.

-Vậy thôi anh ăn với em trước rồi tắm sau cũng được.

-Không, em chờ được mà, anh đi tắm trước đi.

Thấy tôi hối thúc dữ quá người yêu cũng miễn cưỡng đi tắm, ánh mắt nhìn tôi hơi đề phòng. Còn tôi thì ở cầu thang chờ, sao 5 phút rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ, lạ thật. Đang ngẫm nghĩ thì nghe giọng người yêu hét thất thanh trong phòng, khoái chí tôi xông cửa vào thì thấy người yêu ngồi một đống trên giường, gương mặt không có xíu gì là hoảng sợ hết, nhưng nhăn nhó đáng thương lắm

-Anh sao thế? Tôi lo lắng bay tới hỏi, người yêu làm vẻ mặt hơi bị nghiêm trọng.

-Bệnh cũ anh lại tái phát rồi, lấy giúp anh cái điện thoại anh gọi Huy về đưa đi bệnh viện.

Tôi tái mặt, gì mà bệnh cũ tái phát ghê vậy nè, không lẽ người yêu có tiền sự bệnh tim, hay là khối u gì đó… Tò mò quá tôi định hỏi nhưng thấy mặt anh nghiêm trọng nên gọi Huy về đưa đi bệnh viện rồi tính.

-Điện thoại anh để đâu?

-Trong nhà vệ sinh.

Tôi lo lắng chạy cái ào vào trong mà không kịp suy nghĩ gì nhiều, vừa mở cửa ra hai con chuột cống từ đâu rơi xuống lủng lẳng trước mặt, giật mình tôi hét lên một cái to muốn bể nhà.

-Ha…ha…ha…ha…

Tôi quay lại nhìn nơi phát ra tiếng cười đó, thì ra là tên người yêu đáng ghét đang ngồi trên giường cười sặc sụa. Đến bây giờ tôi mới biết mình bị tên đó lừa, trò này là tôi bày ra để hù dọa anh, nhưng cuối cùng là mình bị mắc bẫy, điên ơi là điên.

-Người yêu anh bữa nay dám bày trò trong phòng anh nữa ha, cũng may anh thông minh phát hiện nếu không là tàn đời rồi.

-Đồ đáng ghét nhà anh, sao lúc nào cũng bị anh chơi vậy nè.hic.

Tôi đưa bộ mặt giận dỗi ra, đã cố tình gài cho anh hét lên một lần để có cơ hội cười sỉ nhục trả thù những năm tháng bị anh chơi khăm, vậy mà cuối cùng vẫn là gậy ông đập lưng ông, buồn kinh khủng.

-Lần này phải dạy dỗ lại em mới được.

Nói xong người yêu kéo tôi ngã xuống giường, cứ thế hôn tới tấp làm tôi không kịp thở, người gì đâu mà bạo lực phát sợ luôn.

-Anh đúng là chỉ biết ăn hiếp em.

Vừa chỉnh đốn lại cái áo khoác ngoài tôi vừa bực, còn người yêu thì nhìn cái mặt đỏ bừng của tôi khoái chí.

-Anh chỉ mới có ăn chứ chưa hiếp à nha. Lần sau còn lỳ nữa là đừng trách anh nha chưa.

Đang nói chuyện người yêu chợt phát hiện ra vết bầm trên cổ tôi, vội bước đến kéo áo khoác len của tôi xuống. Tôi thì chẳng biết chuyện gì xảy ra, trong đầu chỉ nghĩ chắc người yêu muốn làm chuyện đó nên cứ giữ khư khư lại.

-Người yêu đừng nha.

-Thả tay ra anh coi thử.

Chẳng hiểu sao lại nghe lời buông tay để người yêu muốn làm gì thì làm vậy không biết.

-Cái này là sao?

Người yêu chỉ vào mấy vết bầm trên người tôi do sự cố hôm trước, hoảng quá tôi nói dối để anh đừng phát hiện.

-A, cái này hôm trước em té xe bị bầm đó.

-Té xe mà bị bầm ở những chỗ này hả? Thường thì bị tay chân thôi chứ. Anh nghi ngờ.

-Có mà.

Tôi cởi áo len bên ngoài ra cho anh coi chỗ tay bị băng bó, với cái chân bị trầy. Người yêu xem xong mặt tức giận hẳn, chẳng hiểu sao nữa.

-Nói mau, rốt cuộc em bị sao?

-Em bị té xe thật mà.

Anh giữ hai vai tôi lại, nhìn vào mắt tôi chằm chằm làm tôi chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

-Anh không muốn người yêu mình giấu anh bất cứ việc gì cả, em hiểu không?

-Ừm.

-Vậy nói anh nghe, ngoan.

Thế là tôi ngoan ngoãn kể chuyện hôm đó cho anh nghe, chỉ giấu lại chuyện bị tên đó sàm sỡ vì tôi không muốn người yêu phải nghĩ ngợi gì hết.

-Rồi sau đó thế nào?

-Khánh đến kịp và đưa em về nhà.

Người yêu đỏ mặt tức giận, anh nhất quyết muốn biết người đã đánh tôi hôm trước là ai, phải mất cả nửa tiếng thuyết phục này nọ mới cho qua được, người gì đâu mà nóng thấy sợ luôn.

-Anh, em xin lỗi, em sợ anh lo nên mới không nói.

Tôi vòng tay ôm eo người yêu nịnh nọt.

-Lần sau có gì phải nói anh biết nha chưa, ngốc ơi là ngốc.

-Vâng.

-Còn nữa, cấm em thân mật với Khánh nữa, không nghe lời anh sẽ bắt em về làm vợ luôn đó.

-Vâng, còn gì nữa không?

-Còn đau không?

-Còn.

-Leo lên anh cõng xuống ăn cơm.

Người yêu đúng là dễ thương chết mất, vừa ngồi trên lưng anh tôi vừa thủ thỉ.

-Mình cứ như vậy mãi nha người yêu.

-Ừm, sau này anh phải thường xuyên trông chừng em mới được, để em lang bang ở ngoài nguy hiểm quá.

Tôi nghiêng đầu qua hôn lên má anh một cái, hình như càng ngày tôi càng yêu anh sâu đậm lắm rồi, cứ muốn ở bên cạnh anh mãi không rời thôi.

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.