Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 58: Chương 58




Mấy ngày liền tôi cứ ôm di ảnh mẹ mà khóc, tất cả những đồ vật trong nhà đều khiến tôi nghĩ đến mẹ, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy vẫn còn vương vấn đâu đó mà tôi có thể cảm nhận được. Tôi nhớ như in từng cử chỉ dịu dàng chăm sóc tôi khi còn bé, từng bộ quần áo mẹ tự mình thức khuya chăm chút may cho tôi, những phần thưởng ít ỏi mà mẹ cố gắng tích cóp để thưởng khi tôi đạt thành tích cao. Căn phòng đó vẫn còn phảng phất hơi ấm của mẹ, những món quà nhỏ xinh tôi tặng mẹ vào những dịp lễ vẫn được giữ gìn cẩn thận, những tấm ảnh lúc nhỏ mẹ vẫn còn nâng niu cất giữ. Từ nhỏ mỗi lần ba uống rượu say vào là lại lôi tôi ra đánh đập chửi bới, lúc đó mẹ chỉ biết khóc lao vào ôm tôi chịu trận thay, chỉ là một đứa con nuôi tại sao mẹ lại có thể hi sinh nhiều như thế chứ.

Mở chiếc hộp nho nhỏ trong tủ quần áo ra, tôi nhìn thấy chiếc vòng bằng bạc dành cho trẻ con, đúng là trên đó có khắc tên Như Ý thật. Bà ta không hề nói dối, nhưng tôi không thể chấp nhận một người mẹ như vậy. Ước gì bà ta cứ quên sự hiện diện của đứa con gái này, đừng bao giờ xuất hiện thì tôi có thể có một cuộc sống yên bình hơn rồi. Tôi hận người phụ nữ đó, cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ để bà ta sống trong sự dằn vặt đau khổ, trả giá cho những gì đã gây ra cho mẹ con tôi. Cứ thế tôi khóc, nếu như nước mắt có thể cuốn trôi những đau đớn trong lòng thì tốt biết mấy.

Nhìn tôi ngày ngày ôm hình mẹ khóc thương tâm như vậy, Khánh và Nhật Nam cứ lo sợ tôi bị trầm cảm, hay cơ thể sẽ không chịu nổi rồi sinh bệnh. Thế là hai người đó cứ thay phiên đến chăm sóc, nhưng tôi cứ như người vô hồn, chẳng còn tâm trí đâu để nhận sự chăm sóc của họ nữa. Hôm đó, Khánh cứ ngồi trên ghế nhìn đôi mắt vô hồn của tôi mà đau lòng, không chịu nổi nữa Khánh đứng dậy kéo tôi lên.

-Bi, em đừng như vậy nữa, tỉnh lại cho anh nhờ được không?

-Mấy người đi đi, tôi chỉ muốn ở một mình.

Tôi hất tay Khánh ra, gương mặt thờ ơ không chút cảm xúc.

-Em định như vậy đến bao giờ hả?

-Mặc kệ tôi.

Khánh không giữ được bình tĩnh nữa, hai mắt đỏ hoe cậu ngồi xuống bên cạnh, tay giữ chặt lấy vai tôi.

-Bi, nghe anh nói, anh biết mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến em bị sốc, ngay cả anh cũng vậy, những ngày qua anh đau khổ thế nào em biết không? Nhưng đó là sự thật, là lỗi lầm của thế hệ trước nên chúng ta chỉ biết chấp nhận mà không thể thay đổi được gì. Không chỉ có em, anh cũng rất hận mẹ, làm sao có thể chấp nhận chuyện người con gái mình yêu lại trở thành đứa em gái cùng mẹ khác cha được, nhưng anh biết làm sao bây giờ? Cho dù có chấp nhận hay không thì bà ấy cũng là mẹ của hai đứa mình, em có hiểu không?

-Không đúng, tôi chỉ có một người mẹ thôi, suốt đời này tôi sẽ không bao giờ gọi một người nào khác là mẹ nữa.

-Em có biết tha thứ là cách tốt nhất khiến mẹ em an lòng không? Em còn tương lai phía trước nữa, chẳng lẽ em muốn ngồi ở đây khóc cho đến chết sao? Rồi mẹ em có thể yên tâm mà ra đi không hả? Em còn rất nhiều người bên cạnh yêu thương, không nghĩ cho em nhưng cũng phải nghĩ cho anh và Nhật Nam chứ, em cứ như vậy bọn anh đau lòng lắm biết không?

-Tôi không muốn nghe nữa, mấy người đi hết đi.

Dùng hai tay bịt tai lại, tôi hét lên để không còn phải nghe ai nói hết, tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi.

-Hãy là cô bé vô tư nghịch ngợm như lúc xưa được không? Anh lúc nào cũng ở bên cạnh em.

Khánh hôn lên trán tôi rồi ra ngoài, những lời nói của Khánh cứ lởn vởn trong đầu tôi, liệu tôi có thể tự mình thoát ra được nỗi đau này không? Đầu đau như búa bổ, tôi thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại đã thấy Nhật Nam ngồi bên cạnh từ lúc nào rồi.

-Dậy rồi à? Em ăn chút gì nhé.

Giọng anh dịu dàng làm tôi cảm thấy dễ chịu, nhưng cảm xúc trong tôi vẫn vậy, chẳng muốn nói chuyện cùng ai, anh hỏi chỉ có gật hay lắc đầu mà thôi. Tôi biết bản thân yếu đuối làm những người xung quanh lo lắng nhưng mọi chuyện vượt quá sức chịu đựng của tôi, có lẽ tôi cần thời gian để chữa lành những tổn thương này.

-Hay anh đưa em ra ngoài cho thoải mái nhé.

Đáp lại sự quan tâm của anh là cái lắc đầu buồn bã của tôi, tôi chẳng muốn đi đâu ngoài căn phòng vẫn còn hơi ấm của mẹ. Tôi biết mình cần phải bước ra thế giới bên ngoài, nhưng chắc không phải là lúc này.

-Em cứ như vậy sẽ không trụ nổi mấy ngày nữa đâu, nghe anh.

-….

-Gia Ân, em có biết mấy ngày nay em tiều tụy lắm không? Em thử nhìn vào gương xem còn nhận ra mình nữa không? Chẳng thà em cứ tìm mọi cách chọc phá anh, bao nhiêu cũng được, ghê rợn mấy cũng được nhưng em đừng có ngồi co ro như thế này nữa được không?

-Em không muốn nghe nữa.

Tôi lấy hai tay bịt tai lại, bây giờ tôi thật sự chỉ muốn một mình trong bóng tối để gặm nhắm nỗi đau này, tôi không muốn phải dựa dẫm vào bất cứ người nào nữa. Nhật Nam vẫn kiên nhẫn nắm hai tay tôi lại, dịu dàng lau những giọt nước mắt trên mặt tôi.

-Anh biết em đang rất đau, nhưng như vậy mẹ cũng đâu thể sống lại, hãy để mẹ thanh thản ra đi được không?

-….

-Đừng khóc nữa, em không còn nhớ đến anh nữa sao, em muốn anh trở thành một thằng đàn ông vô dụng ngay cả việc làm người yêu mình vui vẻ cũng không làm được sao? Còn Khánh nữa, hôm qua cậu ấy đến tìm anh, em có biết cậu ấy lo lắng cho em thế nào không? Sự việc xảy ra làm cho cả hai đều đau khổ, Khánh cũng rất khó khăn để chấp nhận mình trở thành một người anh trai, cậu ấy khóc có, mắng chửi bà ta cũng có, nhưng cuối cùng cậu ấy và ba mình quyết định lựa chọn tha thứ, vì chỉ có tha thứ mới giúp con người ta quên được quá khứ. Em đau khổ, anh và cậu ấy cũng đau, vì vậy hãy mau chóng lấy lại tinh thần được không?

-Em không thể….

-Em có thể, em luôn là người mang đến niềm vui cho người khác, tại sao bây giờ lại như thế này. Ở đây một mình chỉ làm em thêm buồn, anh đưa em về nhà nhé.

Nhật Nam đỡ tôi đứng dậy tôi vội xô anh ra, nghe tới ra khỏi nhà không thể kiềm chế nổi, chỉ có ở đây tôi mới được gần gũi với mẹ mà thôi.

-Em không đi đâu hết, làm ơn để em ở đây với mẹ được không? Em mà đi rồi mẹ chỉ còn có một mình sẽ cô đơn lắm. Em không muốn đi….

-Gia Ân, em….

-Em không muốn đi anh có hiểu không hả?

Tôi hét lớn rồi ôm đầu gục xuống, đầu đau đến mức muốn nổ tung bất cứ lúc nào.

-Em sao vậy hả? Thấy tôi đau đớn Nhật Nam lo lắng.

-Đau quá....

Tôi rên rỉ làm anh hốt hoảng, lúc này ngay cả anh cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa.

-Anh đưa em đi bệnh viện, nhanh nào.

-Em không đi đâu hết, làm ơn đừng đưa em đến bệnh viện được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.