Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 59: Chương 59




Nhật Nam mềm lòng, anh choàng hai tay ôm chặt lấy tôi, những giọt nước nơi khóe mắt tràn ra. Là tôi đã khiến hai người đàn ông yêu thương mình khóc sao, thật là đáng trách, ngay cả bản thân mình cũng lo không được khiến những người xung quanh đau lòng. Ai cũng có đau khổ mất mát nhưng tại sao họ lại vượt qua được còn tôi ngay cả đối diện với nó cũng không đủ can đảm. Một mình tôi ngã lại kéo theo sự tiều tụy của hai người họ, lúc nào bản thân cũng là người khiến người khác lo lắng. Đúng rồi, không thể chôn vùi cuộc sống mãi được, những lời mẹ từng nói cứ văng vẳng bên tai tôi:

“Bi, con chính là niềm tự hào, là động lực để mẹ tồn tại trên đời này. Nếu sau này chỉ còn một mình con bước đi mà không còn mẹ bên cạnh, hãy mạnh mẽ lên nhé vì lúc đó mẹ vẫn đi bên con chỉ là con không nhìn thấy mà thôi”.

Lúc đó chỉ mới tốt nghiệp phổ thông tôi chưa từng nghĩ qua sẽ có ngày hôm nay, nếu mẹ đang dõi theo bước chân tôi mà nhìn thấy đứa con gái đang chới với giữa đau đớn như vậy chắc sẽ thất vọng lắm, tôi sẽ cố gắng vực lên, không chỉ sống cuộc đời cho tôi mà còn cho cả mẹ nữa. Mặc dù sẽ không dễ dàng nhưng sẽ cố gắng quên đi tất cả để sống một cuộc sống mà mẹ mong muốn, nhất định tôi sẽ làm được.

-Anh, em xin lỗi.

-Em không có lỗi, là do anh không có khả năng để an ủi người mình yêu thôi.

-Em hứa sẽ cố gắng quên đi quá khứ để hướng về tương lai phía trước, không biết mất bao lâu mới làm được chuyện này nhưng em sẽ không làm mọi người lo lắng nữa.

Nghe tôi nói như vậy, Nhật Nam vui lắm, anh siết chặt tôi vào lòng như sợ tôi đi mất.

-Anh sẽ giúp em, nhưng trước hết em phải về với anh rồi bất cứ khi nào em muốn về đây cứ nói anh được không?

Tôi gật đầu, mẹ thường nói đứa con gái vô tư hay cười như tôi khi gặp chuyện nhất định sẽ rất khó đứng lên nên mẹ không muốn tôi yêu đương hay buồn bã vì một người khác. Nhưng bây giờ tôi đã lớn, không thể mẹ lo lắng thêm được nữa, tự mình phải luôn khiến bản thân mình vui vẻ, như vậy có lẽ trên thiên đường mẹ cũng sẽ mỉm cười tự hào về đứa con gái mình từng xem như ruột thịt.

....

Nhật Nam đưa tôi về nhà chăm sóc từng tí một, ngay cả khi ngủ anh cũng nằm cạnh bên ôm tôi để khi gặp ác mộng thức giấc tôi sẽ không còn sợ hãi. Có khi nửa đêm giật mình dậy, mồ hôi nhễ nhại khiến tôi không dám nhắm mắt lại lần nữa, anh nhẹ nhàng ôm chặt tôi vào lòng, dùng hơi ấm của mình để tôi ngon giấc. Tôi yêu anh nhiều đến nỗi nó cứ tăng dần thêm từng ngày, nên không muốn mình khiến anh phải lo lắng nữa.

-Mấy ngày qua anh vất vả rồi, em xin lỗi.

-Chỉ cần em vui vẻ là được rồi.

-Cảm ơn anh.

Tôi rúc vào trong lòng anh, thật ấm áp biết bao. Tôi nhận ra rằng cho dù tôi có đau khổ thế nào thì cũng không thể thay đổi được mọi chuyện, trái đất vẫn quay và mọi người vẫn sống yên ổn. Nếu như không thể thay đổi được sự thật thì tôi sẽ chọn cách tự thay đổi mình để sống chung với những điều đó. Cảm ơn anh, cảm ơn Khánh đã luôn bên cạnh an ủi và giúp đỡ, tôi sẽ chôn dấu nỗi đau đó trong lòng để có thể cố gắng mang niềm vui đến cho những người xung quanh mình.



Những ngày sau tinh thần cũng đã tốt hơn làm Nhật Nam vui lắm, đi làm mà cứ gọi điện thoại về hoài, ngày nào cũng tranh thủ xong việc thật sớm để về với tôi.

-Ở nhà có người chờ cơm thật là thích, ăn ở đâu cũng không bằng ăn cơm em nấu.

Người đâu ra mà nịnh ơi là nịnh, nói chuyện kiểu này thì ai mà nỡ cho ăn tiệm chứ.

-Ngày cuối rồi nên anh ăn nhiều đi, ngày mai em đi học lại rồi.

-Sao không nghỉ thêm vài hôm nữa cho khoẻ, việc học là việc cả đời, có gì đâu mà vội.

-Anh hay quá, cũng may bây giờ mới gặp anh, chứ em mà gặp anh sớm hơn chắc đã nghỉ học đi bán vé số rồi.

-Anh đùa mà, em ăn nhiều vô lấy lại sức nha.

Nhật Nam cứ gắp thức ăn vào chén làm như tôi là heo vậy. Chỉ có những lúc ở bên anh thế này tôi mới cười vui vẻ được, cũng may còn có anh nếu không chắc tôi vẫn còn đang ngụp lặn trong mớ đau khổ kia rồi.

Ăn cơm xong Nhật Nam làm người đàn ông đảm đang rửa chén, còn tôi chỉ việc xem ti vi, bây giờ mới thấm cái câu “là con gái thật tuyệt” đây mà.

Tôi bước đến ôm anh từ đằng sau, chẳng hiểu sao lại muốn gần gũi anh như vậy nữa.

-Sao vậy?

Nhật Nam bỏ đống chén đũa lại quay người lại ôm choàng lấy tôi.

-Em chỉ muốn đo xem anh có ốm đi miếng nào không đó mà.

-Đo chỗ này không chuẩn đâu, anh chỉ em chỗ này đo bảo đảm chuẩn không cần chỉnh.

Không đợi tôi phản ứng anh bế tôi lên lầu thật nhanh, tình hình này có vẻ căng à nha, chỗ anh nói là chỗ nào vậy nhỉ, có khi nào là... Trời ạ, sao Nhật Nam lại bậy bạ ghê gớm thế không biết, yêu người già cả kinh nghiệm đúng là xấu hổ chết mất.

-Không cần đâu, em đo đủ rồi.

-Nhưng anh chưa đủ.

-Không chơi nữa, tivi đang chiếu bộ phim hay lắm thả em xuống coi nè.

Tôi tìm lý do chống chế thế mà Nhật Nam vẫn lỳ lợm quyết không buông. Đặt tôi xuống giường, anh thì thầm vào tai làm tôi dựng hết tóc gáy lên.

-Phim này hấp dẫn hơn, em được đóng vai chính đó.

Rồi xong, cảm thấy hơi bị lo sợ rồi đó, Nhật Nam suốt ngày giỡn nên chẳng biết khi nào anh nói thật khi nào giỡn nữa. Ngộ nhỡ lần này là thật chẳng phải tôi tiêu rồi sao, đồng ý khi yêu nhau những chuyện đó cũng là hết sức bình thường, nhưng tôi vẫn còn bé mà sợ lắm.

-Tha cho em đi em sẽ hôn anh một cái.

Bí thế tôi nói đại làm Nhật Nam phá lên cười ha hả.

-Anh muốn hôn em lúc nào chẳng được cơ chứ.

-Vậy em sẽ nấu món ngon mỗi ngày cho anh ăn, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh đi làm về.

-Em không nấu thì anh sẽ ăn em, càng thích.

Trời ạ, sao người yêu mình hôm nay lại ăn nói biến thái đến mức này cơ chứ, giờ phải làm sao để thoát ra khỏi hai cái tay lực lưỡng kia đây.

-A, anh Huy về kìa anh.

-Khỏi lừa, nó về nhà ở cả tháng rồi, không còn ở đây đâu.

Rồi xong, hết cách tôi chỉ còn biết phó mặc cho ông trời vậy. Tôi thu hết can đảm, dùng ánh mắt cực kỳ quyến rũ đã được học từ phim ra sử dụng. vuốt ve khuôn mặt anh rất điêu luyện, hi vọng anh sẽ thấy ghê rợn rồi thay đổi ý định.-Anh, em chờ ngày này lâu lắm rồi, nhanh đi anh.

Nhật Nam suýt té ngửa trước cái cách nói chuyện thay đổi 180 độ của tôi, anh cố gắng nhịn cười đặt tay lên đùi tôi.

-Xin lỗi đã để em đợi lâu.

Nhật Nam vừa cúi xuống chưa làm gì tôi đã la ré inh ỏi, đúng là chiêu nào cũng chẳng có tác dụng với anh hết.

Không nhịn được Nhật Nam cười lớn lên làm tôi quê kinh khủng, chẳng hiểu anh đang nghĩ gì nữa.

-Lúc nãy anh hùng lắm mà, em đúng là lắm trò thật.

Anh nhéo mũi rồi đỡ tôi dậy, người gì đâu mà chuyện gì cũng giỡn được, hình như càng chọc tôi anh càng vui thì phải.

-Muốn hù em chết hả? Lần sau mà còn một lần nữa xem em có tha cho anh không.

-Phải vậy mới biết người yêu anh chuyên nghiệp đến mức nào chứ. Ghê thật, chắc sau này phải theo em học hỏi kinh nghiệm quá.

-Đáng ghét.

Nhật Nam nói chuyện làm tôi quê ơi là quê, có biết gì về mấy cái này đâu mà gọi người ta là chuyên nghiệp chứ. Hai đứa đang chọc giỡn nhau thì có người bấm chuông, không biết ai lại đến giờ này, chắc là Huy ghé về chơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.