Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 60: Chương 60




Nhật Nam và tôi xuống mở cửa thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy Khánh đến, thấy tôi tươi tỉnh Khánh cũng an tâm.

-Sao ông lại đến đây? Vào nhà đi.

Tôi lôi tay Khánh đi vào, vừa ngồi xuống ghế Nhật Nam đã lên tiếng.

-Em đừng xưng hô như vậy nữa, Khánh là anh trai em đó.

Nhắc đến chuyện này tâm trạng tôi chùn xuống ngay lập tức, từ giờ trở đi tôi phải xem Khánh là anh trai mình thật sao.

-Em không muốn.

-Đó là bắt buộc, nghe anh.

Khánh nhìn thấy đôi mắt đượm buồn của tôi nên cũng không muốn làm khó nữa.

-Không sao, đến khi nào Bi quen rồi gọi cũng được.

Tôi thấy thương Khánh kinh khủng, rõ ràng Khánh và tôi chỉ là nạn nhân trong sai lầm của bà ta, cậu ấy hoàn toàn không có lỗi gì. Tôi sẽ chấp nhận Khánh còn đối với bà ta thì không bao giờ.

-Em ổn chứ, ở đây có bị anh ta bắt nạt không? Khánh nhìn tôi quan tâm.

-Không ổn xíu nào hết, suốt ngày bị Nhật Nam ăn hiếp, bắt làm việc nhà đã đành còn bị đánh đập hành hạ nữa.

Tôi đưa khuôn mặt đáng thương ra làm hai người kia bật cười.

-Hôm nay đâu phải ngày 1/4 đâu mà em toàn kể chuyện trên cung trăng không vậy hả?

Nhật Nam nhéo má tôi đau quá làm tôi nhảy qua ôm tay Khánh.

-Thấy chưa, nếu anh là một người đàn ông đích thực thì hãy giải cứu em gái mình khỏi tay tên bạo chúa kia đi.

-Vẫn lắm trò như xưa, anh nghĩ người cần giải cứu là Nhật Nam mới đúng.

Nghe Khánh nói Nhật Nam khoái chí cười lớn, mang tiếng là anh trai lại không bênh vực em út mà dám đứng về phía người ngoài, anh hay lắm đó Khánh.

-Hôm nay anh đến là có chuyện muốn nói với em.

Không đùa giỡn nữa, đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt nghiêm túc này của Khánh làm tôi cũng không dám ồn ào nữa.

-Chuyện đã qua cứ để cho nó qua, em có thể tha thứ cho mẹ được không?

Thì ra Khánh đến đây cũng chỉ nói giúp cho bà ta, không đời nào tôi lại chấp nhận một người mẹ như vậy.

-Mẹ vào đi mẹ.

Tôi bất ngờ nhìn ra cửa, bà ta đã đứng đó tự bao giờ. Cảm thấy ghê tởm với con người đó tôi đứng lên bỏ lên lầu, vừa xoay người định bước thì Nhật Nam giữ tay lại.

-Tha thứ hay không là quyết định của em nhưng hãy đối mặt một lần để giải quyết mọi chuyện, anh lúc nào cũng ở đây.

Ánh mắt anh làm người khác tin tưởng, phải rồi, tôi sẽ nói chuyện với bà ta một lần cuối cùng để sau này sẽ không liên quan gì nhau nữa. Kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, anh nắm lấy tay tôi như tiếp thêm sức mạnh. Tôi ngước nhìn người phụ nữ trước mặt, chỉ có một thời gian ngắn sau lần đầu tiên gặp mà bà đã xuống sắc thấy rõ, hai mắt thâm quầng buồn bã, gương mặt không chút sức sống, không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa. Đây là người đã từng sỉ nhục coi tôi là kẻ bám lấy Khánh vì tiền đây sao? Nhìn bà ta như vậy tôi cũng cảm thấy có chút xót xa.

-Như Ý…

-Tôi không phải Như Ý, gọi tôi là Gia Ân.

Giọng bà ta run run đau khổ, lời nói cũng trở nên khó khăn hơn.

-Mẹ biết con rất hận mẹ, nhưng hãy cho mẹ cơ hội để giải thích rồi sau này con có ghét bỏ mẹ bao nhiêu cũng được.

-Bà nói đi. Tôi dùng giọng nói lạnh lùng để nói với bà ta.

-Mẹ xin lỗi vì đã bỏ rơi con ở trước cửa cô nhi viện vì lúc đó mẹ thật sự không còn cách nào khác. Khi thằng Khánh được 18 tháng, vì ham danh vọng mẹ đã nghe lời dụ dỗ của người đàn ông trăng hoa để rồi khi có người tình mới ông ta sẵn sàng bỏ mẹ, lúc đó mẹ có thai với ông ấy được 4 tháng. Vừa đau khổ vừa nhục nhã, mẹ gom tất cả tiền tích cóp tìm một nơi vắng vẻ để sanh con. Hoàn cảnh khó khăn khiến mẹ không còn cách nào khác phải gửi con ở đó, trong lòng tự nhủ là sau này khi có điều kiện sẽ đến đón con. Nhưng ngay thời điểm đó, mẹ không muốn ba thằng Khánh biết mẹ có con với người đàn ông khác, như vậy ông ấy sẽ không tha thứ cho mẹ.

Bà ta vừa kể vừa khóc, câu chuyện dễ làm cho người ta mủi lòng nhưng tôi không thể dễ dàng tha thứ như vậy được, tôi cố kiềm chế để không bật lên tiếng khóc khiến cả hai vai run lên, Nhật Nam phải kéo tôi vào lòng vì sợ tôi lại xúc động như những ngày trước.

-Sau khi trở về, vì tình cảm mấy năm chung sống mà ông ấy chấp nhận để mẹ trở về chăm sóc cho thằng Khánh nhưng tình cảm thì đã nguội lạnh rồi. Mười mấy năm trôi qua, mẹ lúc nào cũng nghĩ đến con, mẹ đã đến tìm con nhưng họ nói con đã được nhận nuôi, và cho dù tìm kiếm thế nào mẹ vẫn không gặp được ba mẹ nuôi của con. Mẹ đã đau khổ, dằn vặt suốt bao nhiêu năm vì tội lỗi mình gây ra….

-Vậy bà nghĩ tôi sống sung sướng lắm sao? Bà có biết chỉ vì là con nuôi mà mỗi lần say xỉn lại bị ba đánh đập, chửi bới hay những khi gia đình túng thiếu không đủ tiền xoay xở là bao nhiêu tội lỗi đều đổ lên đầu tôi. Lúc đó ba thường bảo tôi là đứa con hoang mang xui xẻo nhưng tôi không hiểu được, thì ra tôi chỉ là đứa con được ba mẹ thương hại nhận về nuôi mà thôi.

Tôi không kiềm chế được khóc nấc lên, nỗi đau cho dù có cố gắng cách nào cũng không thể nguôi ngoai được.

-Mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ khiến con cực khổ như vậy, mẹ sẽ bù đắp cho con được chứ?

-Vậy bà hãy khiến cho mẹ tôi sống lại đi, bà làm được không? Tôi không cần ai bù đắp bất cứ điều gì hết, tôi chỉ cần mẹ tôi thôi.

-Mẹ xin lỗi, hãy tha thứ cho mẹ, mẹ cầu xin con.

Bà ta quỳ gối xuống đất trước con mắt kinh ngạc của ba người bọn tôi, Khánh vội đỡ bà ta lên.

-Mẹ, mẹ đừng như thế nữa.

-Bà nói xong rồi thì về đi, và đừng mong nghe một tiếng gọi mẹ từ tôi.

Nói xong tôi đứng dậy lên lầu, Nhật Nam nhìn hai người họ vô cùng cảm thông.

-Cô bé cần có thời gian, hai người cứ về trước đi đã.

Khánh đưa bà ta ra về còn Nhật Nam an ủi tôi. Tôi ngồi xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy gối mà khóc, trong những lúc cô đơn như thế này tôi cần một người mẹ biết bao nhiêu, nghe những lời kể của bà ta tôi cũng cảm thấy xót xa, tôi biết những năm tháng trôi qua bà cũng rất dằn vặt đau khổ khi tự tay vứt bỏ con mình, bản thân rất muốn chạy lại ôm chầm lấy thân thể gần như ngã gục của bà ta nhưng lý trí lại không cho phép, tôi phải làm sao mới đúng bây giờ?

-Không sao rồi.

Nhật Nam ngồi xuống bên cạnh, vừa nghe thấy giọng nói của anh tôi vội ôm chầm lấy, nước mắt rơi ướt cả chiếc áo sơ mi trên người anh.

-Anh, em phải làm sao bây giờ? Đầu em sắp nổ tung mất rồi.

-Hãy cho mình một cơ hội, cái gì nên quên hãy quên đi như vậy sẽ tốt hơn. Cho dù em có lựa chọn thế nào anh vẫn đứng về phía em.

Có thật là tôi có thể buông bỏ hay sao, tôi có thể chấp nhận người mẹ kia sao? Quá mệt mỏi với những suy nghĩ rắc rối trong đầu, có lẽ tôi cần thời gian để có thể quên đi mọi chuyện.

…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.