Vy Oanh đưa Thiên Bảo ra tới cổng, chờ đến khi xe của anh khuất dạng nơi cuối đường rồi mới chậm rãi đi vào nhà. Cô đi thẳng lên phòng, vừa đóng cửa liền xoay người nằm úp xuống giường, nước mắt nóng hổi không nhịn được cũng trào ra, từng giọt, từng giọt thấm vào gối. Càng cố kìm nén thì nước mắt lại càng dâng lên khiến cho hai mắt cô nhòe đi, mọi thứ trước mặt đều trở nên mông lung. Vy Oanh không hiểu tại sao mình lại trở nên yếu đuối đến như vậy, hở một chút là khóc, cô không còn hiểu chính bản thân mình nữa từ khi trở thành Hoàng Thiên Ái.
“Cộc! Cộc! Cộc” Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang trong lòng Vy Oanh, cô hít mũi, cố điều chỉnh lại giọng nói, nói vọng ra:
“Ai vậy?”
“Là ta, vú Hoa đây! Thiên Ái à, ta nấu chè hạnh nhân ở dưới, con có muốn ăn chút không?”
“Vú Hoa! Con muốn ngủ một chút! Con dâỵ sẽ ăn sau. Cảm ơn bà!”
“Vậy được! Con ngủ đi!”
Đúng 6 giờ tối Thiên Bảo đã có mặt ở nhà, không thấy Vy Oanh đâu liền hỏi vú Hoa.
“Thiên Ái đâu rồi vú Hoa? Con bé không có nhà sao?”
“Con bé ngủ trên phòng vẫn chưa dậy.” Vú Hoa lật đật chạy từ bếp ra.
“Được rồi, vú cứ làm việc đi. Để con lên đánh thức con bé!” Thiên Bảo để túi sách và áo ngoài qua một bên rồi chậm rãi đi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không thấy trả lời, Thiên Bảo do dự một lúc rồi mở cửa bước vào.
Cô em gái mới trưa nay tiễn anh đi làm đang nằm sấp trên giường, anh tiến vào phòng mà cô cũng không hề hay biết. Thiên Bảo nhẹ nhàng ngồi xuống phía bên kia giường, anh vuốt lọn tóc dài của Vy Oanh qua một bên, để lộ ra khuôn mặt trắng nõn, xinh xắn của cô, khóe mi còn vương chút lệ nóng. Thiên Bảo đau lòng thở dài một tiếng, anh thật sự rất lo cho đứa em gái này, từ sau khi Thiên Ái tỉnh dậy cô đã thay đổi rất nhiều, cứ như trở thành một người hoàn toàn khác, anh cảm thấy có chút bất lực vì không thể làm được gì.
“uhm…” Vy Oanh chậm rãi cựa mình, cô mở mắt ra, mơ màng nhìn Thiên Bảo. Là ‘anh trai’ cô – gương mặt tươi cười đẹp trai chết người của Thiên Bảo hiện ra ngay trước mặt Vy Oanh, định thần lại Vy Oanh mới nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường, cô có chút xấu hổ liền vội vã ngồi dậy, vừa vuốt lại mái tóc rối bời vừa ấp úng nói.
“Anh… anh về lúc nào vậy? Sao không gọi em dậy?” Hai má của cô ửng đỏ có chút không tự nhiên.
Thiên Bảo bật cười, không nhịn được đưa tay lên nhéo nhéo chóp mũi của cô, cưng chiều nói:
“Haiz, phận làm tôi tớ, nhìn thấy công chúa đang ngủ, tôi nào dám đánh thức? Mà hình như trên mép em có…?” – “Có cái gì cơ!” Vy Oanh hồn nhiên đưa tay lên sờ sờ miệng, hỏi ngược lại.
Thiên Bảo đột nhiên nhíu nhíu mày tiến sát lại gần cô, nhìn chăm chú một hồi lâu rồi đột nhiên ngẩng mặt lên, hai mắt anh sáng rực, nở nụ cười hết sức vô hại, nói:
“Là nước miếng.”
Vy Oanh cứng người đứng hình trong vài giây, cô còn có thể cảm nhận được có mấy con quạ đang bay qua đầu mình nữa đấy! Người đàn ông này, bây giờ anh ta còn biết trêu chọc cô? Thói quen đúng thật là đáng sợ, ngay cả chính cô cũng đã thay đổi rất nhiều rồi! Cô không những không cảm thấy khó chịu về hành động của anh ta, mà còn có chút hưởng thụ, tận hưởng cảm giác được yêu thương, chiều chuộng.
Vy Oanh ngượng ngùng khẽ đánh lên bả vai anh trai một cái khiến cho anh càng cười to hơn, đến khi Vy Oanh giả vờ giận dỗi thì anh mới ngưng cười, năn nỉ cô xuống nhà ăn cơm.
“Được rồi, là anh sai! Anh không nên cười em ngủ chảy nước miếng, anh không chọc em nữa!” – “Anh còn nói nữa?” Vy Oanh trợn mắt lên tiện tay ném chiếc gối vào người Thiên Bảo.
Thiên Bảo cười cười chụp lấy chiếc gối, để xuống giường rồi nói: “Ok, ok! Anh không nói! Anh không nói! Em mau thay đồ rồi xuống ăn tối nhé!”
“Em biết rồi! Em xuống ngay đây!” Vy Oanh nhanh chân đẩy anh ra khỏi phòng rồi tiến thẳng vào phòng tắm.
Cảm giác có anh trai thật sự rất tuyệt!
Khi Vy Oanh xuống nhà ăn, Thiên Bảo đã thay quần áo tươm tất, anh mặc một chiếc áo T-shirt và quần thể thao đơn giản, mái tóc ướt hơi rối, cả người anh toát nên vẻ thư sinh như một cậu sinh viên, khác hẳn dáng vẻ nghiêm túc khi đến công ty. Nhìn thấy Vy Oanh, anh ném tờ báo sang một bên, cười nói:
“Công chúa giá đáo! Chúng ta ăn được chưa nhỉ?” Vy Oanh phì cười, cũng ngông cuồng kéo ghế ngồi xuống, giọng phách lối đáp lại.
“Bổn công chúa cho phép, công tử có thể ăn rồi!”
Nói rồi cả hai anh em đều không ai nói gì mà cười phá lên, vú Hoa mang thức ăn lên cũng phải bật cười theo.
Thiên Bảo vừa gắp thức ăn cho Vy Oanh vừa nói: “Thiên Ái, anh xin lỗi vì hứa là hôm nay đưa em đi chơi nhưng lại về trễ thế này!”
“Không sao! Em cũng có phải là con nít để anh dắt đi thảo cầm viên đâu. Để dịp khác là được!”
Thiên Bảo khẽ nói, có chút áy náy: “Ngày mai anh phải đi qua chi nhánh khảo sát một chuyến, ba ngày mới về được, em có muốn đi cùng anh không? Khí hậu ở Tây Nguyên dễ chịu hơn nhiều, rất tốt cho….” – “Anh hai, em đã khỏe lên nhiều rồi, em hiện tại chỉ muốn ở nhà, em……..”
Vy Oanh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng cô chợt sững người khi nghe thấy lời của Thiên Bảo, miếng thịt đang kẹp không tiếng mà động rớt lại vào chén.
“Anh vừa nói gì? Anh đi công tác ở đâu?”
“Ở Tây Nguyên, anh sẽ đến chi nhánh ở Đà Lạt và Đăk Lăk. Đây cũng là lần đầu anh đến đó, anh muốn tự mình đến xem công việc ở đó ra sao, cũng muốn đưa em đi chơi cho khuây khỏa. Suốt thời gian qua phải ở nhà chắc em buồn chán lắm. Em sẽ đi với anh chứ?”
Đáp lại ánh mắt đầy hào hứng của Thiên Bảo là đôi mắt sững sờ của Vy Oanh, anh chưa kịp nhận ra thì Vy Oanh đã xoay người chạy thẳng vào nhà vệ sinh, trong lòng có chút hốt hoảng, Thiên Bảo cũng vội vã chạy theo sau.