Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em

Chương 18: Chương 18




Nếu nói...Lãnh Kiên là chàng trai mang vẻ đẹp của một quý ông lịch thiệp, thực tế tương lai, Đằng Dạ là...quân đểu cáng mê hoặc người bằng sức hút mãnh lực tựa thế lực của đêm đen nhuốm trần thế thì chàng trai trước mặt cô lại có thể đem thiên sứ ra để so sáng ngang bằng. Mọi đường nét trên gương mắt anh ta đều phô trương sự đức độ, mỏng manh của chủ thể. Anh ta nằm đó, thanh bình đến mức khiến người ta nghĩ rằng anh ta đang ngủ chứ không phải đang chết dần chết mòn. Nó khiến con tim những kẻ nhìn vào đều như được nắng ấm rải lên, tâm hồn nhẹ nhõm, thanh thản kì lạ. Dưới ánh nắng chói của mặt trời, vẻ đẹp thiên sứ này càng ngày càng trở nên mong manh hơn, đến mức làm người khác có cảm

giác như đang gặp ảnh ảo trên sa mạc và vẻ đẹp này...đâu ai biết...lại có thể bóp nghẹt trái tim kẻ đang sống.

Ông trời quả thật muốn trêu đùa người sống như cô mà! Sao một chàng trai đẹp đến thế này lại trở thành một kẻ tàn phế, uổng phí cả một đời người cơ chứ! Thật không công bằng chút nào!

Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Giai Băng, Đằng phu nhân kéo cô lại gần hơn chút nữa. Bà đặt bàn tay cô vào lòng bàn tay gầy lạnh ngắt không chút sức sống của chàng trai.

Hơi lạnh u ám từ bàn tay ấy dần dần xua đuổi đi hơi ấm mỏng manh trên bàn tay cô...và...cũng như dần bao trùm lấy cả thế giới của cô.

Đẹp trai? Cô công nhận cô là chúa mê trai, từ thuở cha sinh mẹ đẻ nó đã như thế rồi nên có bàn cũng vô ích...nhưng...cô không phải là kẻ dựa vào trai đẹp để sống, cô cũng như bao người, sợ cô đơn và mưu cầu tình yêu. Thế nên, hiện tại, đẹp đối với cô chẳng có nghĩa lí gì...khi nó lại tồn tại trên một cơ thể không có sự sống. Nếu phải lấy, cô thà lấy Đằng Dạ còn sướng hơn, tuy rằng cô ghét hắn, nhưng ít ra, hắn không để cô cô đơn. Còn người này...

Cô là một người con gái xinh đẹp, thông minh (người ta cũng nói thế) chỉ có hơn chứ đâu có thua gì những người đầy rẫy ngoài kia đâu., tại sao cô lại phải chịu đựng tương lai không lối thoát và bế tắc như thế này chứ. Cô không chấp nhận điều này, không bao giờ chấp nhận.

Rồi bỗng, một nỗi căm hận ngập tràn vây lấy toàn bộ xúc cảm hiện tại của Giai Băng cô. Cô hận ai, hận cái gì? Hận cha mẹ-những người đã đích thân từ bỏ tình máu mủ, bỏ cô lại ở Hạ Gia đổi lấy cái công ty sắp đứng trên bờ vực phá sản đó, để rồi giờ đây cô phải lâm vào tình trạng không ai cần này ư? Hận người cha nuôi tàn ác, nhẫn tâm bóp nát tình yêu đầu đời của cô với Lãnh Kiên? Hay cô hận Chúa, kẻ đã dồn hết tất cả mọi đau khổ của đời người lên đầu cô?

Không! Cô không hận ai cả! Bởi vì có hận...cô cũng chẳng níu kéo được thêm điều gì. Cha mẹ cô đã chết, bọn họ đã dắt tay nhau sang thế giới bên kia trong vụ tai nạn chớp nhoáng, cô hận để nhận lại sự che chở và chúc phúc trên thiên đường của họ à? Cha nuôi cô, dù không có tình cũng có công nuôi cô khôn lớn, chỉ vì một chút hận thù che mắt mà phản lại cái công tựa núi Thái Sơn của ông, cô không làm được, dù gì, cuộc sống của cô có ông, mới có đủ màu sắc để nếm. Hận Chúa? Chúa là ai? Chúa chẳng là gì với một người theo chủ nghĩa tự do như cô cả. Hận! Có lẽ cô chỉ có thể hận bản thân mình vô dụng, đứng trước cuộc đời mà chỉ biết câm lặng ngắm nhìn mà thôi.

-Ta biết, với con, việc này là một nỗi bất hạnh rất lớn_Đằng phu nhân ôn nhu nói, vẻ mặt đôn hậu đến mức khiến người khác có cảm giác tội lỗi dẫu chẳng làm gì nên tội.

Bà biết cô phải chiệu nỗi bất hạnh như thế nào đấy. Nếu vậy, tại sao bà vẫn còn một bực bắt cô phải chuyện đựng nỗi bất hận đó. Bà biết vậy thì hãy giải thoát cho cô đi chứ!

Giai Băng cúi gằm mặt, hàng trăm lời nói hần thù, đay nghiến và lẫn cả đau đớn như muốn tuôn ra khỏi cuống họng cô. Nhưng, cô vẫn chỉ có thể cúi đầu với một nụ cười nhẹ vương trên khóe môi. Nụ cười ấy không vui, không buồn, vô cảm và có chút gì đó lạnh lẽo. Vì, từ lâu, cô đã phải học cách mỉm cười, như một con búp bê ngoan ngoan trong lồng kính, kể cả dẫu cô có muốn khóc cũng phải cười để xem như mình đã khóc, muốn giận điên cũng phải cười để áp chế mọi cảm xúc. Cô là vậy, thế nên mới có cái biệt danh Giai Nhân Kỳ như ngày hôm nay.

Nụ cười ấy của Giai Băng, nhưng một thứ gì đó khiến mọi hoạt động của Đằng phu nhân đều ngưng trệ, bầu không khí xung quanh cũng dường như khô cứng lại, ngột ngạt.

Đúng! Chính là như vậy!

Đáy giác mặc Đằng phu nhân lóe lên một tia sáng ý vị. Là vui mừng, là thỏa mãn hay là hoảng sợ?

Không cần biết.

Đối với bà, người con gái trước mắt này bỗng dưng rất phù hợp với gia tộc của bà. Giai Băng rất biết kiềm chế cảm xúc, là một kẻ biết gạt cảm nhận của mình sang một bên để sống, biết coi chúng như một gia vị rẻ tiền. Rất tốt! Cô rất xứng trở thành Đằng thiếu phu nhân kế nhiệm. Dẫu chỉ có một nhiệm vụ duy nhất...nhưng...chọn lựa con dâu có năng lực vẫn rất cần thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.