-Giai Băng, con hãy vì ta, vì thằng bé, và vì cả cái gia tộc này, cố gắng nhẫn nhịn. Ta đảm bảo, sẽ không bao giờ để con phải chịu khổ, chịu đói. Đằng gia ta sẽ bảo vệ con!
Ko để phải chịu khổ, chịu đói...sẽ bảo vệ?
Giai Băng bật cười chu chát, nếu cô nhớ không nhầm, cô đã từng nghe câu nói này vào cái ngày cha mẹ cô qua đời vào 13 năm trước thì phải. Khi cô khóc ngất trên mộ cha mẹ mình, cha nuôi cô đã bước đến, ông nhìn cô một lát rồi không có lau nước mắt trên mặt cô như mẹ mà xoa đầu cô, dịu giọng nói “Đi với ta, ta sẽ đảm bảo cho con không chịu khổ, không chịu đói. Hạ gia sẽ bảo vệ con!”
Ngày ấy ùa về trong lòng làm trái tim cô se lạnh. Năm ấy, với cô, câu nói đó như 1 cánh tay kéo cô ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc, đem lại cho cô chút ánh sáng hi vọng yếu ớt, nhưng giờ đây, nó như nhấm chìm cô xuống đáy hố sâu không tài nào thoát ra nổi, thổi tắt đi ngọn lửa muốn được sống mà cô đã khổ công thắp nên.
”Giá như...hắn chết đi thì tốt!”
Giai Băng thoáng rùng mình khi ý nghĩ độc ác ấy vừa loé lên trong đầu cô. Lần đầu tiên, cô muốn nguyền rủa 1 người, khao khát muốn giết chết một ai đó. cái cảm giác này hoàn toàn khác với ý nghĩ muốn chôn sống Đằng Dạ trong cô lúc trước. Bởi lẽ, nó là khao khát cháy bỏng rực lên lúc cô thực sự đối mặt với hiện tại, lúc cô hiểu rõ...mình là ai.
-Giai Băng, con đứng đây chút nhé, mẹ đi tìm bác sĩ có chút chuyện_Đằng phu nhân nói xong liền ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa mà không hề để tâm đến bộ dạng mưu tư của Giai Băng lúc này.
Phải! Đây là cơ hội tốt để cô...xóa bỏ tương lai đen tối...sắp đến gần!