Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 62: Chương 62




Anh bước lại bên giường bệnh, ngồi xuống bên cô nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trong khoé mắt. Trái tim anh đau nhói khi cô rơi nước mắt.

“ Kí ức đó đau lắm phải không em? “

Scorpio cắm những bông hoa tỉ muội vào bình và đặt trên bàn cạnh giường cô. Mùi hương dịu nhẹ lan toả khắp căn phòng làm ai cũng cảm thấy thoải mái hơn. Ai cũng chỉ biết im lặng làm công việc của mình không ai nói với nhau câu nào.

Are the words you try to find, my love, my life

But I know I don't possess you

So go away, God bless you

You are still my love and my life

Những giai điệu nhẹ nhàng từ chiếc điện thoại của Sky vang lên phá tan không gian yên tĩnh. Sky vội vàng bước ra khỏi phòng để trả lại sự yên tĩnh trong căn phòng.

- Tại sao anh gia nhập tổ chức của ông ta?- Scorpio lên tiếng.

Anh khẽ nhìn cô rồi lên tiếng.- Cô ấy biết tôi gia nhập tổ chức sao?- Anh quay qua nhìn Scorpio.

- Tiểu thư biết!- Scorpio nhìn anh trả lời.

- ...- Im lặng.

Anh không trả lời chỉ hướng đôi mắt cafe ra ngoài màn đêm kia. Scorpio chăm chú nhìn anh chờ câu trả lời nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.

Tạch... tạch.

Sky bước vào trong phòng với nét mặt lo lắng, tiến lại phía Scorpio khẽ nói nhỏ vào tai Scorpio, khuôn mặt Scorpio biến sắc khi nghe Sky nói khiến anh cảm thấy lo lắng.

- Có chuyện gì sao?- Anh nhìn nhìn Sky đầy vẻ lo lắng.

- Chúng tôi có chút chuyện cần phải giải quyết thôi.- Sky.

- Có chuyện gì rồi sao?- Anh.

- Chúng tôi sẽ nói với anh sau. Giờ chúng tôi cần anh giúp chúng tôi. Anh có đồng ý không?- Sky.

- Ừ!- Anh.

- Anh sẽ nhận được mail sau vài phút nữa.

- Ừ!- Anh.

- Anh hãy chăm sóc tiểu thư giúp chúng tôi, xong việc chúng tôi sẽ quay lại.- Sky nhìn anh đầy tin tưởng.

- Ừ!- Anh.

Sky và Scorpio cùng bước ra khỏi phòng bệnh. Lúc này chỉ còn mình anh bên cạnh cô. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khẽ đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.

- Cô mau tỉnh lại nhé! Mọi người rất buồn vì cô đó! Cô không muốn bất kỳ ai phải lo lắng cho cô đúng không? Cô còn phải thực hiện những việc cô chưa làm được đúng không?- Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nói ấm áp.

- Cô kiên cường lắm mà! Giấc ngủ dài liệu có thật sự bình yên và ấm áp với cô không? Hay chỉ là nỗi đau và quá khứ vây lấy cô?- Anh nhìn cô bằng cái nhìn dịu nhẹ và ấm áp.

Trong phòng chỉ có tiếng anh hoà vào trong không gian của căn phòng, mùi hương dịu nhẹ của hoa tỉ muội làm không gian càng trở nên trầm buồn. Chiếc điện thoại anh vang lên những hồi “ tít... tít” dài. Khẽ lấy điện thoại ra và xem, đôi mắt cafe nhìn qua màn hình và nhìn cô rồi nhanh chóng thực hiện thao tác nhanh trên màn hình.

Ngoài màn đêm là sự bí ẩn và mịt mù, gió rít qua kẽ lá mang đến những tiếng “sào sạc” của lá khô và tiếng “vi vu” của gió hoà vào nhau tạo nên âm thanh bí ẩn và đầy sợ hãi. Trên bầu trời cao kia là muôn vàn vì sao đang chiếu ánh sáng lấp lánh dịu dàng khắp không gian.

Thời gian cứ thế trôi đi, anh vẫn ngồi với cô, hai bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Cạch... cạch.

Một vị bác sĩ trong chiếc blu trắng bước vào theo sau là một y tá đang mang khay thuốc vào. Anh quay qua nhìn vị bác sĩ và cô y tá một lượt khiến cô y tá sững người và rồi lại tiếp tục nhiệm vụ của mình.

- Tôi thay bác sĩ Huy kiểm tra tình trạng bệnh nhân. Phiền anh qua bàn ngồi cho chúng tôi làm việc.- Vị bác sĩ nhẹ nhàng nói.

- Ừ!- Anh đứng lên và bước lại phía bàn ngồi.

Vị bác sĩ tiến lại phía cô, chợt vị bác sĩ và cô y tá đứng chết lặng sau vài phút. Cô đúng như một thiên thần đang say giấc ngủ nhưng vẻ đẹp kiêu sa thì mãi cuốn hút người nhìn. Chợt vị bác sĩ trở nên run run trong mọi hành động,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.