[ Tiếp chương 44 ]
trắng che đi khuôn mặt thiên thần của người phụ nữ. Họ chỉ biết lắc đầu buồn bã và thương thay cho cô bé nhỏ tuổi kia. Nhưng cô bé không chịu cho bất kỳ ai đưa mẹ cô bé đi cả.
- Không! Không ai được mang mẹ cháu đi đâu cả. Mọi người đi hết đi.- Cô bé khóc và một mực chạy tới ôm lấy mẹ.
- Cháu bé nín nào mẹ cháu đã lên trên trời cao. Cháu hãy để mẹ đi thanh thả và bình an.- Một y tá an ủi cô bé.
- Không mẹ cháu không đi đâu cả. Mẹ cháu đang cười mà.- Cô bé nhất quyết ôm lấy mẹ.
- Thôi nào cháu bé. Mẹ cháu đi rồi sẽ quay lại mà.- Y tá.
- Không cô gạt cháu. Các cô muốn mang mẹ rời xa cháu.- Cô bé càng khóc to hơn, giọng cô bé lạc hẳn đi.
- Nín nào cháu! Không ai gạt cháu đâu.- Y tá.
Một y tá bế cô bé ra khỏi người phụ nữ còn các y tá khác thì vội vàng đẩy xe đi. Cô bé thấy vậy thì càng nắm chặt bàn tay mẹ hơn, hét lên trong đau đớn.
- Không! Hãy để cháu ở bên mẹ cháu. Cô thả cháu ra. Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại nhìn con đi mẹ.- Cô bé khóc thét lên.
Các y tá không kìm được nước mắt khi nhìn thấy cô bé nhất quyết đòi ở bên mẹ. Nhưng họ vẫn phải kéo đi mặc cho cô bé kêu khóc.
Bàn tay cô bé càng nắm chặt bàn tay của mẹ nhưng họ đang dần tách cô bé ra khỏi mẹ. Cô bé sẽ phải xa rời mẹ mãi mãi.
- Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ đừng rời xa con. Mẹ hứa sẽ mãi yêu con mà.- Cô bé vùng vẫy trong vòng tay của y tá.
Giây phút bàn tay cô dần tuột khỏi bàn tay mẹ thật đau đớn, cố vươn ra nắm lấy tay mẹ nhưng vô vọng. Người ta vẫn vô tình đẩy mẹ xa rời cô bé.
- Mẹ! Mẹ ơi!- Cô bé hét lên trong tuyệt vọng, vùng vẫy ra khỏi vòng tay cô y tá để chạy tới bên mẹ nhưng sức cô bé quá yếu không thể thoát ra được mà chỉ biết nhìn người ta mang mẹ xa rời cô.
- Mẹ ơi! Mẹ!- Cô bé hét lên và từ từ ngất đi trong vòng tay cô y tá.
- Cô bé ngất rồi chuyển vào cấp cứu mau.- Y tá hét lên.
Ai cũng rơi nước mắt xót xa cho cô bé nhưng họ cũng không còn biết làm gì cả. Không thể mang mẹ về cho cô bé được. Nước mắt và nỗi đau đang vây quanh lấy cô bé đáng thương này.”
Cả không gian chìm trong bầu không khí im lìm. Ai cũng theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.
Tít... tít.
Chiếc máy đo nhịp tim kêu liên hồi làm mọi người giật mình nhìn về nơi phát ra âm thanh đó. Vẻ mặt ai cũng hốt hoảng khi nhìn vào máy đo nhịp tim.
- Nhịp tim đang giảm gọi bác sĩ mau.- Anh hét lên.
Sky nhìn thấy vậy thì vội vàng lao ra khỏi phòng đi tìm bác sĩ. Anh nắm chặt bàn tay cô.
- Cô phải sống. Mọi người đang chờ cô mà.- Anh nhìn cô đau đớn.
- Anh mau tìm cho cô ấy một bó hoa tỉ muội đi. Mau lên.- Anh.
Scorpio chạy vội đi, giờ chỉ có anh bên cô. Nhịp tim của cô đang giảm xuống rất nhanh, những tiếng “ tít... tít” kêu liên hồi khiến anh càng lo lắng.
- Cô phải sống. Cô còn phải trả thù ông Trần Thiên Phú nữa mà.- Anh hét lên.
Kỳ lạ thay nhịp tim của cô đang giảm chậm xuống chứ không còn nhanh nữa. Lúc này cửa phòng bật mở, bác sĩ trong chiếc blu trắng vội vã chạy vào theo sau là vài y tá và Sky. Trên nét mặt đầy vẻ lo lắng.
- Xin mời người nhà bệnh nhân ra ngoài cho chúng tôi làm việc.- Vị bác sĩ.
Anh và Sky rời khỏi phòng với bao sự lo lắng trên khuôn mặt.
Chương 45: Món quà đặc biệt.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn nhà họ Trần. Vài tia nắng yếu ớt còn sót lại đang tắt dần để nhường chỗ cho màn đêm, từng làn gió se se thổi làm mọi vật khẽ rung rinh như hoà vào trong gió. Ông Trần đứng bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh chiều tàn. Khẽ lắc nhẹ ly Krug 1928 đôi mắt to tàn độc ánh lên cái nhìn sắc nhọn, trên môi nở một nụ cười nhan hiểm.
Cộc... cộc.
- Vào đi.- Ông Trần lạnh lùng nói nhưng vẫn hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Tạch... tạch.
Jack bước vào trong phòng cung kính cúi chào ông chủ.
- Thưa ông chủ!- Jack.
- Có chuyện gì?- Ông Trần vẫn hướng ánh mắt ra phía ngoài bầu trời, tay vẫn lắc ly Krug 1928.
- Tôi nhận được tin con chủ tịch tập đoàn Sunlight đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng hiện giờ cô ta đang hôn mê sâu. Sống trong đời sống thực vật.- Jack ngừng nói, liếc mắt nhìn ông Trần.
- Nói tiếp đi.- Ông Trần bình thản lắc ly Krug 1928.
- Cô ta có thể tỉnh lại hay không phụ thuộc vào chính cô ta. Tôi cũng được biết ông chủ tịch tập đoàn Sunlight sẽ về Việt Nam trong tuần này.- Jack lại tiếp tục liếc nhìn trộm xem phản ứng của ông Trần.
- Hãy cho cô gái đó mãi mãi không mở mắt được nữa? Hành động trước khi ông ta về.- Ly Krug 1928 lắc càng nhẹ nhàng và chậm rãi hơn, một nụ cười tàn độc trên môi.- Xong việc thì dọn sạch sẽ đi, không được để sai xót gì.- Ông Trần quay lại nhìn Jack.
- Rõ!- Jack có chút lo lắng khi nhìn vào đôi mắt to tàn độc kia.
- Cử vệ sĩ đi bảo vệ cho cô gái mới vào biệt thự. Hãy đảm bảo cô ta luôn trong tầm quan sát.- Ông Trần giọng lạnh lùng.
- Tôi sẽ làm ngay thưa ông chủ!- Jack cung kính cúi đầu và ra ngoài.
“ Món quà sẽ bất ngờ cho ông lắm đó ông bạn! “
Khẽ gấp chiếc laptop, Thiên Duy đứng lên đi lại phía cửa sổ. Đôi mắt sâu hút nhìn vào khoảng không vô định. Gió thổi càng nhiều hơn và những cơn gió mang cái se se lạnh thổi vào phòng. Chim kêu những tiếng đứt quãng, rời rạc gọi nhau trở về tổ. Nắng đã tắt hẳn nhường chỗ cho màn đêm. Những giọt sương lạnh giá bắt đầu phủ trong không gian. Thiên Duy vẫn ngồi trên cửa sổ quan sát từng cảnh vậy, từng âm thanh khi màn đêm buông xuống. Sự tĩnh lặng và lạnh giá của màn đêm khiến Thiên Duy muốn hoà mình vào nó.
------------------
Anh ngồi ngoài hành lang đã 2 tiếng nhưng cánh cửa phòng bệnh của cô lại chưa hề mở ra. Scorpio và Sky cũng rất lo lắng cho cô. Ánh mắt ai cũng chỉ hướng vào cửa phòng và ai cũng chỉ chờ cánh cửa bật mở.
Lại một lần nữa cách cửa bật mở, bác sĩ bước ra với nét mệt mỏi, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cả ba người ùa tới chỗ bác sĩ, hỏi dồn dập.
- Cô ấy sao rồi bác sĩ? Cô ấy sẽ tỉnh lại đúng không?- Anh.
- Tiểu thư chúng tôi sao rồi? Tiểu thư đã...- Scorpio và Sky đồng thanh.
- Người nhà hãy bình tĩnh nào!- Vị bác sĩ chờ cho mọi người bình tĩnh lại rồi từ từ nói.- Nhịp tim của cô ấy đã ổn định lại nhưng cô ấy vẫn không tỉnh lại ngay lúc này được. Chúng tôi không còn cách nào để giúp cô ấy tỉnh lại cả mà tất cả phụ thuộc vào chính bản thân cô ấy. Nhưng qua chuyện vừa rồi cho chúng tôi thấy rằng não bộ của cô ấy vẫn tiếp nhận thông tin.- Vị bác sĩ nhìn mọi người một lượt rồi nói tiếp.- Cô ấy nghe và cảm nhận được tất cả những gì xung quanh mình. Tôi mong gia đình giúp cô ấy đánh thức não bộ.- Bác sĩ.
- Chúng tôi cảm ơn bác sĩ!- Sky.
- Gia đình có thể vào thăm bệnh nhân.- Bác sĩ chậm rãi nói và sải bước đi.
Mọi người bước vào trong phòng bệnh, cô vẫn nằm trên giường bệnh đôi hành mi vẫn khép. Vài giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gương mặt thiên thần.