“ Đảo chủ, Sở Sở nàng …” Ti Nhu bày ra vẻ mặt khổ sở, nhẹ nhàng nói với Dạ Tùy Phong.
“ Chuyện gì?” Dạ Tùy Phong cúi đầu nhìn sổ sách, cũng không ngẩng lên. Tuy là nghi vấn nhưng giọng điệu lại không kinh ngạc chút nào.
“ Sư phụ, không phải là cách làm người sao, cái này ta biết, làm người không phải là gian trá, xảo quyệt, nanh nọc, ngoan tuyệt, cộng thêm chút vô sỉ nữa sao?” Dạ Sở tin chắc, chỉ cần làm được một trong những điểm này, đi đến đâu cũng không sợ thua thiệt.
“ Ừm, tổng kết không sai.” Dạ Tùy Phong nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn nàng, nhếch môi cười yếu ớt, đây là ai dạy nàng, bất quá, mấy điều nàng vừa tổng kết quả thực không tệ, đối nhân xử thế cũng không ngoài mấy điểm này, nhưng nanh nọc, vô sỉ thì có hơi quá một chút.
Nghe Dạ Tùy Phong trả lời, Ti Nhu không dám tin nhìn về phía hắn, đây là chuyện gì? Đảo chủ lại nói tổng kết không sai, đạo làm người không phải là chú trọng “ Nhân nghĩa, đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ” sao? Nhìn lại lại thấy đảo chủ đang nhếch môi cười, một cơn tức giận nảy sinh, nàng cảm thấy, lần này trở về, thái độ của đảo chủ với Dạ Sở dường như đã thay đổi, trước đây, dù bảo vệ nàng bằng mọi cách nhưng cũng rất ít khi nhìn đến nàng, đối với nàng cũng vô cùng nghiêm khắc, với chuyện tình như thế này, hắn đã sớm nổi giận, nhưng tại sao hôm nay lại không?
Còn có, không phải nàng đã cho người đánh chết Dạ Sở sau đó vứt đến nơi rừng hoang núi vắng rồi sao? Tại sao nàng ta chẳng những không chết, còn thay đổi tâm tính? Hơn nữa, sao nàng ta lại trở về cùng đảo chủ? Lẽ nào? Nghĩ đến điểm này, Ti Nhu không khỏi sợ hãi, có thể nào đảo chủ đã phát hiện ra điều gì? Nhưng nghĩ lại, thấy hai ngày nay, đảo chủ đối với mình cũng không có gì bất thường lại thấy yên lòng.
“ Dạ, đa tạ sư phụ khích lệ.” Mặc dù những gì nàng tổng kết đều là ngụy biện, nhưng nàng tin chắc, sư phụ cũng đã áp dụng không ít. Nàng không tin, một thương nhân đã trải qua sóng gió thương trường, suy nghĩ lại có thể trong sáng như một tờ giấy trắng.
Tạm biệt sư phụ, Dạ Sở liền dẫn Dật Hiên đi dạo trên đường phố, nàng từng nói, kiếp này nàng không muốn làm một sâu gạo, tuy rằng có sư phụ cường đại làm hậu thuẫn, cơm áo không lo, nhưng nàng đã thề, nàng muốn dựa vào chính mình, trên thế giới này, cũng chỉ có cha mẹ là người đối xử với mình tốt nhất, kiếp này nàng không có cha, cũng chẳng có mẹ, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Dạ Sở đi dạo qua từng cửa tiệm, phát hiện trên đảo lớn như thế này, mà sinh ý của sư phụ chiếm một nửa thị trường, hắn đúng là keo kiệt, chiếm giữ hết các ngành nghề, cũng không chừa cho người khác một ít. Đi vào một trong những tửu lâu của sư phụ, Dạ Sở cẩn thận đánh giá một hồi, rất lâu sau đó mới nói ra một câu khiến cho người khác không thể hiểu nổi.
“ Thật đúng là đẳng cấp đãi ngộ bảy sao.” Trang trọng, xa hoa, tràn đầy hơi thở mạnh mẽ, còn có nhã gian riêng của mình. Dạ Sở kiểm tra tỉ mỉ từng thứ, ngay cả bàn ghế bày biện trong phòng cũng không tha, cuối cùng, rút ra một kết luận, sư phụ là một người có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Khi gọi món ăn, Dạ Sở cảm thấy ở đây cũng chưa xứng là hạng nhất, nếu như có một cái thực đơn thì tốt hơn nhiều. Dạ Sở bắt đầu tinh tế thưởng thức các món sở trường ở đây, “ Ừm, sắc hương vị đủ cả, Dật Hiên, ngươi nếm giúp ta xem món ăn này có điểm nào thiếu sót không?” Dạ Sở đã đi khắp các tửu lâu của sư phụ, nhưng chỗ nào cũng đều hoàn mỹ như vậy, nàng vô cùng khó chịu, muốn tìm được một chút thiếu sót để bù lại sự ấm ức trong lòng nàng, một quán rượu không có khuyết điểm nào thì nàng làm sao mà đánh bại được?
“ Tiểu thư …” Lời vừa ra khỏi miệng đã bị Dạ Sở trừng mắt, vội vàng nuốt vào, sửa lại nói: “ A, không đúng, không phải là tiểu thư, là lão đại, lão đại, tại sao chỉ cần là Dạ điếm người đều muốn tìm ra thiếu sót?”
“ Không có gì, chỉ là ta muốn tìm chút an ủi.” Dựa vào cái gì hắn có thể làm được tốt như vậy chứ?
“ Ngạch …” Hắn hết ý kiến, chỉ chỉ trỏ trỏ cả ngày chỉ để tìm an ủi, những cửa hàng này đều là tài sản của sư phụ nàng, nếu làm ăn tốt không phải nàng cũng nở mày nở mặt sao?
Lúc đi thì hưng phấn, trở về thì như cà dính sương, buồn bã ỉu xìu, sư phụ chiếm hầu hết các ngành nghề, hơn nữa còn làm ăn tốt như vậy, nàng phải tài cán cỡ nào mới có thể tự gây dựng cho mình một mảnh trời ở đảo Thái Bình này đây?
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Dạ Sở cũng đi sớm về trễ, khảo sát kỹ lưỡng tình hình thị trường.
“ Hôm nay lại đi đâu? Sao bây giờ mới trở về?” Trước bàn cơm, Dạ Tùy Phong vừa ăn cơm vừa thuận miệng hỏi một câu.
“ Đương nhiên là đi tửu lâu của sư phụ, tửu lâu của sư phụ nổi tiếng như vậy, các món ăn đều sắc hương vị đầy đủ, tất nhiên phải đi xem một chút.” Dạ Sở vừa rồi còn uể oải, ủ rũ, bây giờ lập tức sôi nổi, hoạt bát.
Nghe Dạ Sở nói, Dật Hiên cố gắng nín cười, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, trình độ nói dối của lão đại quả là cao siêu, nếu như đảo chủ biết sự thật là nàng đi bới khuyết điểm thì không biết sẽ nghĩ thế nào đây.
“ Thật?” Nhìn Dật Hiên nín cười đến đỏ mặt, cũng đủ biết nàng nói thật hay giả.
“ Đương nhiên là thật, không tin người có thể hỏi Dật Hiên.”
“ Ừm, ta tin.” Dạ Tùy Phong lắc đầu một cái, hỏi hắn không phải cũng như không hỏi sao.
“ Tùy Phong, ta đã điều tra xong, thật là mệt chết ta.” Đầy tớ nhân dân Vân Dật đặt mông ngồi xuống bên cạnh, tùy tiện gắp mấy cái, khuôn mặt vẫn tươi tắn, tùy hứng như trước, cười đùa nói.
Điều tra xong? Dạ Sở nhớ ở Bách Hoa lâu, sư phụ lệnh cho hắn đi điều tra chuyện của nàng, hắn nói đã điều tra xong là chỉ chuyện này sao?
“ Ừm, lát nữa tới phòng ta.” Không biết là ai trong phủ muốn hại Sở Sở.
“ Hả, được rồi, à, còn có một chuyện, Mặc Hàn nói bên Đông Lăng xảy ra chút chuyện, hỏi ngươi có muốn đến xem không.” Vân Dật vừa nhai đồ ăn vừa bô bô nói.
“ Vừa khéo mấy ngày gần đây ta cũng muốn đi Đông Lăng lấy hàng, vậy lần này ngươi cùng ta đi.”
Cái gì? Đi ra ngoài. Đi Đông Lăng. Đông Lăng ở đâu? Nghe thấy đi ra ngoài, lại còn liên quan đến chuyện làm ăn, Dạ Sở hưng phấn không thôi, nàng rất muốn biết sư phụ của nàng làm ăn thế nào, cũng muốn từ trong đó học hỏi được một hai điều.
“ Sư phụ, ta có thể đi cùng không?” Dạ Sở tràn đầy mong chờ, đáng thương nhìn Dạ Tùy Phong, hy vọng hắn có thể mang mình theo.
“ Không thể.” Dạ Tùy Phong không chút suy nghĩ từ chối thẳng thừng. Hắn nghe Ti Nhu nói, mấy ngày nay nàng không chịu đọc sách, lại còn ra ngoài chơi bời, chớp mắt một cái đã chuồn mất, không nghĩ nàng thay đổi tính cách lại trở nên ham chơi như vậy.
“ Sư phụ …” Dạ Sở kéo dài thanh âm, chớp chớp đôi mắt to ngập nước nói. Nũng nịu một chút, đáng yêu một chút, không phải nam nhân nào cũng không thể cưỡng lại những cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu sao? Nàng đã giả bộ đáng thương, không tin sư phụ vẫn sẽ không đồng ý cho nàng đi.
Nhưng hiển nhiên, nàng đã đánh giá thấp ý chí sắt đá của sư phụ nàng.
“ Có gọi thế nào cũng vô ích.” Dạ Tùy Phong bỏ lại những lời này, cũng không quay đầu lại, rời đi.
“ Aaaa, thật là đáng ghét.” Dạ Sở ngửa mặt lên trời gào thét, sư phụ thật là tuyệt tình, nếu là Ti Nhu, sư phụ còn nói như đinh chặt sắt thế không? Hừ.
Thấy sư phụ đã đi xa, Dạ Sở lén lút hỏi Vân Dật về vụ hạ độc* liên quan tới nàng. Kết quả, câu trả lời của Vân Dật càng khiến nàng điên tiết “ Đúng là người trong phủ, nhưng còn chưa nói ra kẻ chủ mưu đã cắn lưỡi tự vẫn.”
(*) Trong nguyên tác là “độc sát” QT ra là giết bằng thuốc độc =)) Mị cũng ko hiểu tác giả viết kiểu gì luôn, sao không phải là ám sát hay là cái chết,v.v… Vì ko muốn xa rời thực tế nên mị để là “hạ độc” :’( Mà bà tác giả hình như viết nhiều truyện cùng lúc nên lẫn hay sao í. Bên trên, chỗ dẫn Dật Hiên ra ngoài, bà ấy viết Tuyên Thần, còn chỗ Vân Dật mới về, bả phang thêm chữ Phong vào sau là Vân Dật Phong. :’(
“ Dựa vào, có lầm hay không, vậy mà ngươi nói đã điều tra xong.” Dạ Sở nhịn không được chửi bậy, ai bảo hắn nói chuyện không rõ ràng.
“ So với tra rõ cũng không khác biệt lắm. Ngược lại, mấy người trong viện ngươi không thoát khỏi liên can đâu.” Còn về chủ mưu, hắn nói cho đảo chủ là được rồi.
Xem ra, nàng đoán không sai, đúng là có liên quan tới các nàng, tốt, rất tốt, tốt nhất các nàng nên nói ra ai là chủ mưu, bằng không, các nàng sẽ biết thế nào là đau khổ.