Bên trong Phồn Tinh các “ Ngươi nói cho nàng biết?” Vừa nãy nhìn thấy Dạ Sở vội vàng chạy đến bên cạnh Vân Dật cũng biết là nàng hỏi hắn ai là kẻ chủ mưu trong chuyện này.
“ Không có, dù gì người kia cũng là muội muội thân sinh của thê tử chưa qua cửa của ngươi, chuyện này tất nhiên phải nói cho ngươi trước.” Vân Dật cười xấu xa, trong lời nói mang theo trêu chọc.
“Thật sự là nàng.” Chỉ một câu không có hạ ngữ, tâm trí lại như nhớ về chuyện gì đó từ rất lâu trước đây, phiền muộn một lúc lâu nói: “Ti Ngữ rốt cuộc là nàng chạy đi đâu?”
“Vẫn biết là ngươi chưa quên được nàng, nhưng mà cũng đúng, ngươi ưu tú như vậy lại bị nàng vứt bỏ, trong lòng nhất định không có cách nào buông bỏ được.” Vân Dật na hồ bất khai đề na hồ*. Ngẫm lại, bọn họ vẫn còn cái cọc hôn nhân lão gia tử trước khi lâm chung cứng rắn quyết định năm ấy, hai người đính ước khi mới tám tuổi, ngươi không tình, ta không nguyện, còn vì chuyện này mà đánh nhau một trận lớn, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được lão gia tử, cứ như vậy, định hôn cho hai kẻ không đội trời chung.
Thoáng một cái đã mười mấy năm trôi qua, hai người đã sớm qua tuổi cưới hỏi, nhưng đến ngày hôm nay, Ti Ngữ vẫn mất tích.
“Cút ra ngoài.” Dạ Tùy Phong trừng mắt liếc hắn, thật muốn bịt cái miệng của hắn lại, hắn nói quá nhiều.
“Được, được, ra ngoài, ra ngoài, không làm phiền ngươi nhớ đến nàng.” Vân Dật thấy hắn thay đổi sắc mặt, lập tức trốn mất dạng, nhưng trước khi đi vẫn không quên đả kích hắn.
Đình Phong viện.
Dạ Sở vừa mới trở lại, đã nghe thấy tiếng Tiểu Hỉ kêu rên khổ sở: “Xin lỗi Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ bỏ qua cho ta lần này đi, ta không cố ý làm hỏng y phục của tỷ, van cầu tỷ, van cầu tỷ, a ____, Ngọc Nhi tỷ tỷ tha mạng, a _____”
Nghe tiếng Tiểu Hỉ kêu thảm tuyệt, Dạ Sở liền nổi giận, Ngọc Nhi này cho rằng Ti Nhu sẽ trở thành đảo chủ phu nhân của bọn họ, lại ỷ vào mình được lòng Ti Nhu, nên ở trong phủ diễu võ giương oai, đúng là cái thứ chó cậy thế chủ, khi thiện phạ ác.
“Dừng tay!” Dạ Sở bước nhanh về phía trước, giọng điệu lạnh như băng, cả giận nói.
Mọi người nghe thấy thanh âm lạnh thấu xương, không khỏi run rẩy một cái, đều sợ sệt ngừng nói, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Dạ Sở, phần khẩn trương, sợ hãi vừa rồi liền biến mất, còn tưởng là ai? Hóa ra là tiểu thư bao cỏ* của bọn họ, các nàng vốn cảm thấy lần này Dạ Sở trở về dường như đã thay đổi, nhưng mấy ngày nay, ngày nào nàng ta cũng cùng dã nam nhân kia lêu lổng bên ngoài, xem ra, vẫn là đồ não ngắn, một chút cũng không thay đổi.
(*) Bao cỏ: chỉ người ngu ngốc, vô dụng, bất tài, …
“Tiểu thư, Tiểu Hỉ thật quá đáng, vậy mà lại xé rách hết quần áo của chúng ta, sau này chúng ta biết mặc cái gì đây?” Tiểu Ngọc nhìn thấy tiểu thư, bộ mặt tức giận lập tức trở thành đau khổ, tổn thương, bao cỏ này từ trước đến nay thị phi bất phân, chỉ cần nàng thêm mắm dặm muối, hôm nay, Tiểu Hỉ chắc chắn không thoát được một trận đòn độc.
“Phải không? Nhưng có một chuyện ta không hiểu, tại sao quần áo của các ngươi lại chạy vào tay Tiểu Hỉ?” Đúng là khi dễ người đến trình độ không biết xấu hổ.
“Cái này, chúng ta …” Vốn Tiểu Ngọc vẫn còn đang đắc ý, không nghĩ tới Dạ Sở sẽ nói như vậy, lời thoại đã chuẩn bị tốt cũng không thể dùng, bây giờ chỉ có thể lắp bắp, ấp úng, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp khác.
“Cái này cái gì? Để ta nói cho các ngươi biết là chuyện gì xảy ra. Là các ngươi lại tiếp tục bắt nàng đi giặt quần áo. Gia quy đã quy định thế nào? Ngươi đọc thuộc lại cho ta một lần.” Dạ Sở cười âm hiểm, chậm rãi đến gần Tiểu Ngọc, chậm rãi gằn từng câu từng chữ nói.
“Nói bậy, cãi vã hai mươi đại bản.”
“Lấy nhiều khi ít ba mươi đại bản.”
“Tự tiện rời khỏi vị trí làm việc bốn mươi đại bản.”
“Lười biếng, hãm hại người khác năm mươi đại bản …” Tiểu Ngọc run run rẩy rẩy, càng nói càng nhỏ.
“Được rồi, không cần đọc tiếp nữa, mỗi người các ngươi, tự mình đi lĩnh năm mươi đại bản.” Dạ Sở nằm trên xích đu, hai chân bắt chéo, nhàn nhã, tự đắc nói.
“Tiểu thư, chúng ta sai ở đâu, sao lại phạt chúng ta năm mươi đại bản?” Tiểu Ngọc lớn tiếng cãi, nhân tiện ra hiệu cho những người khác cùng nhau “chất vấn” Dạ Sở, năm người các nàng cùng nhau chất vấn, nàng cũng không tin tiểu bao cỏ nhát gan này lại không sợ.
“Dật Hiên, đem các nàng lôi ra ngoài cho ta, ___ đánh ___, nhưng không phải năm mươi đại bản.” Mấy người nghe Dạ Sở nói vậy thầm đắc ý, cũng biết nàng không có gan đánh các nàng, nhưng câu nói cuối cùng lại làm cho các nàng sợ vỡ mật, “Là sáu mươi đại bản.” Đối với mấy nữ tử nhu nhược mà nói, sáu mươi đại bản không phải là muốn lấy mạng các nàng sao.
Một người trong đó thấy nàng giống như muốn làm thật. Vì vậy vội vàng cầu xin tha thứ: “Tiểu thư tha mạng, tiểu thư…” Ngoài nàng, ba người nữa cũng rối rít cầu xin, chỉ có Tiểu Ngọc vẫn đứng yên không phục.
“Được rồi, bốn người các nàng, mỗi người giảm mười đại bản, người khác tăng thêm mười đại bản cho ta.” Không trị được ngươi, ta coi như sống uổng hai đời.
“Tiểu thư, tạ ơn người, nhưng người đối xử với các nàng như vậy, không sợ, không sợ…” Trong lòng Tiểu Hỉ vẫn còn sợ hãi, cũng không vì chuyện này mà vui vẻ, ngược lại càng sợ hãi hơn, sợ các nàng mang thù sẽ ngày càng hãm hại tiểu thư trầm trọng hơn.
“Các nàng” Dạ Sở suy nghĩ một chút nói tiếp “tính cái rắm.”
“Tiểu thư, người…” Sao tiểu thư lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy.
Một khắc sau, Dật Hiên trở vào báo, “Lão đại, tất cả ngất rồi, làm sao bây giờ?”
“Tạm thời tha cho các nàng, chờ vết thương tốt hơn một chút đánh tiếp cho ta.”
“Tuân lệnh.” Khóe miệng Dật Hiên run rẩy, lão đại thực sự là quá độc, vết thương nặng như vậy, tối thiểu phải nửa tháng mới khá hơn, nếu lúc đó đánh tiếp, chính là đổ thêm dầu vào lửa, phải ít nhất một tháng các nàng cũng không xuống khỏi giường được, xem ra, một tháng này các nàng đều phải sống trong đau đớn, kiềm chế không làm rách lớp da non ngứa ngáy.
“À, đúng rồi, mỗi ngày các nàng đều phải làm việc giống như trước đây, một việc cũng không được bớt.” Cuối cùng, Dạ Sở bồi thêm một câu.
Ài, có câu nói thế nào nhỉ, thà đắc tội quân tử cũng không nên đắc tội tiểu nhân, nhất là loại tiểu nhân vô lại như lão đại.
Hôm nay, Dạ Sở dậy thật sớm, đi tới Phồn Tinh các, đây là lần đầu tiên nàng đi tới chỗ của sư phụ, nhìn căn lầu ba tầng ưu nhã, tráng lệ, cùng đình viện nhã trí di nhân*, thanh tân thoát tục trước mắt, Dạ Sở cảm khái: “Thật không hổ là thủ phủ ngũ quốc.”
(*) Nhã trí: lịch sự tao nhã. Di nhân: vui vẻ, thoải mái
Dọc theo cầu thang, Dạ Sở leo lên lầu ba, lại chạy thẳng về phía một căn phòng trong đó, ngẩng đầu nhìn hai chữ “Nguyệt hạ” đỏ chót, to đùng trên cửa, gật đầu một cái nói, “Không sai, chính là căn phòng này.” May là trước khi tới đây, Dạ Sở nghe thấy có người nói sư phụ đang ở trong phòng ngủ, nếu không, nhiều phòng thế này, tìm thôi cũng đủ mệt chết nàng.
Trước khi tới nàng đã nghĩ kỹ rồi, mấy ngày tới, nàng sẽ đi theo sư phụ mọi lúc mọi nơi, lấy lòng sư phụ, canh giữ bên cạnh sư phụ nửa bước không dời, nàng không tin, đã làm đến như vậy mà sư phụ lại không mang nàng cùng đi Đông Lăng.
Đi tới trước cửa, Dạ Sở lén lút nhòm qua khe cửa, không biết giờ này sư phụ đã thức dậy chưa, dù sao loại thủ phủ như hắn rất biết hưởng thụ cuộc sống, ngủ nướng cũng là bình thường, nàng tùy tiện đi vào, biết đâu lại phá vỡ mộng đẹp của lão nhân gia, chọc hắn mất hứng.
Nhìn lớp giấy che trên cửa sổ, Dạ Sở dùng ngón tay đâm thủng một lỗ, liếc trộm vào trong.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Dạ Tùy Phong vừa ra đến cửa phòng, liền thấy nàng đang khom lưng, ghé sát vào cửa.
“A! Sư phụ, ta thấy cửa này thực sự rất đẹp, nhịn không được nên nhìn nhiều mấy lần.” Mẹ nó, là ai nói sư phụ ở phòng này hả, lát nữa trở về, nàng nhất định phải tìm người nọ tính sổ.
“Đẹp sao? Ta lại thấy cửa này rách tả tơi rồi.” Dạ Tùy Phong liếc chỗ rách trên cửa, hứng thú nói.
Theo ánh mắt của sư phụ, Dạ Sở nhìn lỗ hổng lúc nãy nàng vừa đâm thủng: “Sao giấy trên cửa sổ này lại rách vậy? Dù sao, ngay cả ngọc còn có vết, sư phụ nên mau mau gọi người đến sửa chữa, làm mới lại đi.”
Nghe được lời của nàng, Dạ Tùy Phong chắt lưỡi, nàng thật đúng là giỏi ngụy biện, chính hắn tận mắt nhìn thấy nàng lấy tay chọc thủng cửa sổ mà.