CHƯƠNG 74 GẶP MẶT
“Allan, sao ngươi lại ở đây?” Từ sau khi tới Á Thành đến giờ, Bạch chưa hề gặp lại Allan, “Vị này là. . . ?”
“Đi ngang qua đây thôi.”Allan cười sang sảng, rồi kéo cánh tay người bạn qua, “Đây là Mustafa Fonsrand, người của bộ lạc Villa, tiệm thịt nướng Pula của a cha hắn nổi tiếng khắp cả bộ lạc Villa đấy. Đại hội phỉ thúy lần này, quán của a cha hắn cũng được mời. Ngay tại gian hàng số 11, thế nên lần này hắn đi theo a cha hắn đến Á Thành để giúp một tay. Chúng ta đang định đi đến đó.”
“Thì ra tiệm thịt nướng Pula nổi tiếng kia là của nhà các ngươi a! Ta là Bạch Tử Thạch, xin chào.” Bạch Tử Thạch cất lời chào hỏi đối phương. Tiệm thịt nướng nhà này rất nổi danh, mấy ngày nay nghe người khác nói chuyện cũng thấy nhắc đến tên quán này mấy lần. Đại hội phỉ thúy hàng năm Á Thành cũng sẽ gửi lời mời đến những cửa hàng ẩm thực nổi tiếng trên toàn quốc, đống tài liệu cần xác nhận mà Bạch Tử Thạch đang ôm cũng chính là tài liệu vị trí các gian hàng bên đó, “Vừa lúc, ta cũng phải đi qua mấy gian hàng bên đó, cùng đi đi.”
“Xin chào.” Mustafa mỉm cười với Bạch Tử Thạch, tướng mạo anh tuấn vậy mà thoạt nhìn lại thấy có chút xấu hổ. Tính cách hướng nội? Bạch Tử Thạch đoán, quả thật dọc đường đi, Mustafa cũng không nói được mấy câu, lúc nghe thấy Allan khen ngợi hắn thậm chí còn đỏ mặt, da mặt mỏng đến mức làm Bạch Tử Thạch kinh hãi! Đây là một thú nhân thật hả!!!
Chưa nói chuyện được mấy câu với Allan thì đã đến gian hàng số 11, bởi vì còn phải làm việc, Bạch nhanh chóng tạm biệt hai người rồi rời đi. Mustafa nhìn bóng lưng tiểu á thú nhân rời đi, hơi có chút ngẩn ngơ, Allan hung hăng vỗ lưng hắn một cái: “Nhìn cái gì đấy! Nhanh lên nhanh lên, nguyên liệu trong tiệm chuẩn bị xong chưa, mau mau lên, ta đã lâu chưa được ăn món thịt nướng ngon tuyệt của Fasa rồi! Muốn ăn thịt Cơ Tháp, cả thịt Ngạnh Báo nữa! ! !”
Nhìn tên bạn tràn ngập sức sống, Mustafa cười: “Hôm qua đã nói với a cha rồi.”
Còn năm ngày nữa, đại hội đổ thạch sẽ chính thức khai mạc. Tất cả công tác chuẩn bị đã làm gần xong, còn dư lại một số việc vụn vặt linh tinh đều cần những đổ thạch sư học đồ như bọn họ đi xác nhận, tương đương với việc giám sát của công hội đổ thạch sư, vì vậy mấy ngày nay lại là thời điểm nhóm Bạch bận rộn nhất, người trong tổ đều bận rộn không rảnh để so đo việc nào nặng việc nào nhẹ, bữa trưa không kịp ăn là chuyện bình thường, sau đó công hội đặt nhà trọ ở thành Quenthel luôn, nên Bạch Tử Thạch ngay cả nhà cũng không về được.
Bạch Tử Thạch kéo một cái ghế trong tiệm thịt nướng Pula ra, mệt bở hơi tai gục trên bàn thở hổn hển, cả buổi sáng đều không ngừng nghỉ, chân chạy đến sắp gãy rồi!!! Một chén nước bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, Bạch Tử Thạch vội vàng chộp lấy hung hăng ực một hớp, thở phào một hơi: “Mustafa, trà Dober nhà các ngươi uống thật ngon a ~~ “
Mustafa khe khẽ mỉm cười, vẫn là dáng vẻ ngại ngùng như trước: “Lần này muốn ăn gì?”
“Rau! Rau cải! Rau Bertha nướng!” Bạch Tử Thạch tinh thần phấn chấn, nhanh chóng nói, trời mới biết sau khi cậu biết trong tiệm thịt nướng Pula còn có rau nướng thì cảm kích thượng đế đến nhường nào, cơm công tác không phải là thứ cậu có thể nuốt trôi, thịt thịt thịt, tất cả đều là thịt, nhiều nhất cũng chỉ có một bữa hoa quả sau khi ăn. Nói đến thịt, Bạch Tử Thạch lại nhớ tới lời dặn dò của Vincent, đành bất đắc dĩ thêm một câu, “Thêm một xuất thịt Hồng Ban Mãng Thú nữa.”
“Đợi một lát là có ngay.” Mustafa rót đầy trà Dober cho cậu, rồi chạy về phòng bếp.
Bạch Tử Thạch nhìn á thú nhân đầy cửa hàng không khỏi lắc đầu, Mustafa đúng là rất được hoan nghênh, nhưng mà vẫn chưa được hoan nghênh bằng Vincent. Vincent. . . . Bạch Tử Thạch thở dài một hơi, thật là có chút nhớ hắn, hai người bọn họ hình như đã lâu rồi chưa an ổn ở cạnh nhau, kể từ khi cậu tới chỗ này hỗ trợ còn Vincent thì tiến vào đội hộ vệ.
“Bạch, thức ăn ngươi gọi đây.” Trên đỉnh đầu một giọng nói ôn hòa truyền đến, Bạch Tử Thạch vội vàng nhận lấy mâm đồ ăn, “Cám ơn ngươi, Mustafa.”
Thú nhân anh tuấn lộ ra một nụ cười nhã nhặn: “Allan đã nói, bảo ta giúp đỡ chiếu cố ngươi mà.”
Trong lòng Bạch Tử Thạch cảm động, không nói cảm ơn nữa, cầm dao nĩa bắt đầu phấn đấu ăn cơm, nghĩ đến cả đống công việc còn chưa làm xong, cậu liền đau đầu. Mustafa nhìn tiểu á thú nhân có tướng mạo tinh xảo ở đối diện không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, mà chân mày nhíu lại, hơi hơi cong lên khóe môi.
Bạch là á thú nhân rất tốt, Mustafa nghĩ, không giống như nhiều á thú nhân chỉ toàn thích nhìn chằm chằm vào mặt hắn làm hắn không được tự nhiên, cũng không kiếm cớ sán lại gần hắn, hỏi đông hỏi tây, đòi cái này muốn cái kia. Mặc dù hắn biết những á thú nhân đó cũng không có ác ý gì, thậm chí có ý tứ gì khác cũng không nhiều, chỉ đơn thuần bị vẻ đẹp bề ngoài hấp dẫn. Nhưng nó vẫn làm Mustafa cảm thấy phiền toái —- hắn không phải là một người giỏi giao tiếp, cũng không thích trở thành tiêu điểm, càng ghét bị người khác nhìn chằm chằm cả ngày. Nhưng, Bạch thì khác, từ lần gặp đầu tiên đã không hề biểu lộ bất cứ chú ý đặc biệt nào, cùng cậu ấy nói chuyện với nhau rất thoải mái, cậu ấy rất lễ phép, không hề hỏi thăm chuyện riêng tư, lúc nói chuyện cũng sẽ bỏ qua những vấn đề khiến mình khó xử, thường nói về một số phong cảnh phong tục, lần kết bạn với á thú nhân này, Mustafa rất vui vẻ.
Hơn nữa. . . dáng vẻ Bạch thật sự là tinh xảo xinh xắn mà. . . da trắng nõn như vầng trăng trên trời xanh, như đóa hoa trắng mĩ lệ đang nở rộ dưới ánh trăng sáng rọi. . . Mustafa nhìn một đoạn cổ tay trắng nõn mịn màng của Bạch Tử Thạch, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một chút ca ngợi.
“Ta ăn xong rồi!” Bạch Tử Thạch rút ra thẻ từ của mình, Mustafa lắc đầu, “Bữa này ta mời ngươi, công việc của ngươi bận rộn, mau đi đi.”
Bạch Tử Thạch nghĩ một chút cũng không từ chối, rút thẻ từ lại, sảng khoái nói: “Chờ đợt này hết bận, ta sẽ mời ngươi ăn cơm!”
Mustafa mỉm cười gật đầu, nhìn tiểu á thú nhân nhanh chân chạy đi, cúi đầu thu dọn bàn.
“Bạch là cậu bé tốt, có phải không? Mustafa.” Tiếng của Fasa từ sau truyền đến, Mustafa xoay người gật đầu. Fasa nhìn con mình khẽ cười: “Nếu bạn lữ của ngươi sau này cũng là một á thú nhân xinh xắn giỏi giang như Bạch thì tốt.”
Mustafa ngẩn ra, rồi lập tức cúi đầu nói: “Cũng đúng.”
Bận rộn cả ngày, Bạch Tử Thạch cảm thấy hai chân sắp không phải của mình rồi, mỏi nhừ, bụng cực kỳ đói, nhưng lại không muốn ăn, bây giờ mơ ước của cậu chính là nhào lên giường, ngủ một giấc thật đã. Lết thân thể mệt mỏi trở về quán trọ, Bạch Tử Thạch gắng gượng bò đi tắm, mới từ phòng tắm đi ra đã nghe thấy có tiếng gõ cửa lễ phép.
“Ai đó?” Uể oải hô một tiếng, Bạch Tử Thạch đi tới cạnh cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói ôn hòa của Mustafa, “Bạch, là ta.”
Bạch Tử Thạch mở cửa phòng, thấy Fasa và Mustafa đứng ở ngoài cửa, trong tay Fasa còn mang theo một hộp đựng thức ăn: “Nghe bạn của ngươi nói ngươi chưa ăn cơm. Ta tới đưa vài thứ cho ngươi, Allan đã đem ngươi giao cho chúng ta mà.”
Mustafa và Fasa ở chung một nhà trọ với cậu, chỉ cách mấy gian phòng. Bạch Tử Thạch ngượng ngùng cười cười, mời hai người vào, rồi tìm nước rót: “Mệt nên không có hứng ăn, thật là làm phiền hai người quá rồi.”
“Trưa nay ngươi nói muốn ăn Môn Tương Tát Hoa, nhưng buổi tối lại không tới, Mustafa liền đi hỏi. Biết ngươi chưa ăn gì, nên kéo ta cùng đi đưa cơm cho ngươi.” Fasa đem hộp thức ăn mở ra đặt lên chiếc bàn nhỏ trong phòng, mỉm cười nói, “Hắn nói trễ thế này một thú nhân tới tìm ngươi không tốt lắm.”
Bạch Tử Thạch kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Mustafa, đối phương ngượng ngùng quay đầu: “Cám ơn ngươi, Mustafa. Bao giờ về ta phải mời Allan ăn cơm mới được, cảm ơn hắn đã tìm một người bạn có trách nhiệm thế này đến chiếu cố ta ~~” Điều Mustafa băn khoăn rất có lý, mặc dù đối với mình, thì hai người đều là nam không cần để ý, nhưng ở xã hội này, không phải như vậy, nhất là bây giờ cậu còn được xem như một ‘người nổi tiếng’ được chú ý. Nếu Mustafa một mình tới, cậu đúng là không thể dễ dàng để hắn vào. Loại hành động giống như nữ nhân phòng lang này khiến Bạch Tử Thạch rất khó chịu, nhưng đây là một loại thỏa hiệp không thể không làm.
“Ngươi là bạn của ta, đây là điều nên làm.” Mustafa trả lời vẫn rất ôn hòa thật thà, Bạch Tử Thạch cũng cảm thấy hắn là một người bạn đáng kết giao.
Nói chuyện một lúc Bạch Tử Thạch quả thật cũng thấy đói bụng, không để ý hai ngươi kia nữa, cầm dao nĩa bắt đầu ăn. Fasa thấy cậu ăn ngon miệng, không khỏi cười, những thứ mình làm được người khác thích là chuyện rất vui. Không đầy mấy phút, Fasa đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cướp lấy việc thu dọn bát đĩa của hai người.
Lúc này, cửa lại bị gõ lần nữa, Bạch Tử Thạch dừng công việc cướp đoạt cái đĩa đầy dầu mỡ trong tay Mustafa.
“Nhanh đi mở cửa.” Mustafa cầm lấy dao nĩa, nói.
Bạch Tử Thạch hướng hắn cười cười cảm tạ, đi ra mở cửa, trong nháy mắt khi cửa mở ra, Bạch Tử Thạch liền bị một cánh tay kéo qua, ôm thật chặt vào lòng.
“Vin. . . cent..!” Bạch Tử Thạch vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vươn tay ôm lấy hông hắn, ngẩng đầu hỏi.
Thú nhân dùng chân đóng cửa lại, trán dán vào trán Bạch Tử Thạch, cúi đầu nói: “Ta nhớ ngươi. . .”
Bạch Tử Thạch cố gắng ngăn cản khóe miệng nhếch lên của mình, song cặp mắt cong cong đã sớm làm bại lộ suy nghĩ của cậu, cuối cùng cậu cam chịu hôn lên: “Ta cũng có một chút nhớ ngươi!”
Vincent dùng môi cọ cọ cậu, mang theo ý cười hỏi: “Chỉ có một chút thôi sao?”
“Ngô, chỉ có một chút thôi.” Bạch Tử Thạch nghiêm trang trả lời, đồng thời mút mút môi dưới hắn, ngay lúc Vincent không nhịn được muốn tiến hành bước tiếp theo, thì một giọng nói truyền đến: “Bạch?”
“Nha!” Bạch Tử Thạch đột nhiên nhớ ra trong phòng mình còn có khách, cậu đẩy Vincent ra, đi về phía Mustafa giới thiệu, “Vincent, đây là Mustafa Fonsrand, bạn tốt của Allan, mấy ngày nay ta được hắn chiếu cố rất nhiều. Mustafa, hắn là Vincent Karen Garcia, người canh gác khế ước của ta.”
Vincent nhìn Mustafa, ngừng vài giây, hắn nói: “Xin chào, cám ơn ngươi đã chiếu cố Bạch.”
Mustafa lộ ra một nụ cười: “Không cần cám ơn, Bạch là bạn của ta.”