Đổ Thạch Sư

Chương 75: Chương 75




CHƯƠNG 75 ĐẠI HỘI ĐỔ THẠCH BẮT ĐẦU

“Mustafa?” Fasa ra khỏi phòng rửa tay, liền thấy ba người đang nói chuyện, sự thân mật giữa Bạch Tử Thạch và người thú nhân lạ mặt này làm cho Fasa dễ dàng đoán ra thân phận của đối phương, ở Á Thành mấy ngày này, cái tên Bạch Tử Thạch cũng rất có tiếng tăm, hắn nói với Vincent một tiếng ‘xin chào’. Tình hình này không tốt ở lâu, Fasa cầm hộp đồ ăn đã thu dọn xong lên, “Bạch, chúng ta cũng nên đi.”

Bạch Tử Thạch vội vàng tiễn: “Cám ơn ngươi, Fasa, cơm tối nay thật sự rất ngon.”

Tiễn hai người đi, cửa vừa đóng lại, cả người Bạch Tử Thạch đã bị Vincent đè lên cánh cửa, cằm bị nâng lên, đôi môi ấm áp mềm mại bị bao phủ, lâu không gặp khiến cho Vincent thật sự không chịu được. Môi dưới bị ngậm lấy, Bạch Tử Thạch vươn đầu lưỡi liếm liếm đối phương, sau đó vươn tay ôm chặt lấy cổ đối phương, sát lại gần hơn, cùng Vincent môi lưỡi quấn quýt mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, hai người mới lưu luyến tách ra. Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Bạch Tử Thạch làm ánh mắt Vincent hơi tối lại, sáp lại hôn hôn: “Ta rất nhớ ngươi.”

Bạch Tử Thạch cười: “Câu này ngươi đã nói rồi.”

“Vậy thì nói lại lần nữa.” Giọng nói Vincent khàn khàn, cặp mắt đen nhìn chằm chằm đối phương, Bạch Tử Thạch nhịn không được lại dán lên, thú nhân phát ra một tiếng ngâm vui sướng, bàn tay không khách khí ôm lấy eo cậu, vuốt ve mông cậu, ám chỉ gì không cần nói cũng biết. Cơ thể Bạch Tử Thạch khẽ cứng lại, nhưng ngay sau đó liền thả lỏng, mặc cho thú nhân hành động.

Một lúc lâu sau, á thú nhân mệt mỏi kiệt sức nằm trên giường, che một nửa tấm chăn đắp trên người, lộ ra một nửa ***g ngực trắng nõn: “Rảnh rỗi rồi sao?”

Vincent vuốt vuốt tóc cậu: “Hôm nay mới xin điều đến thành Quenthel, cho đến khi đại hội đổ thạch kết thúc.”

Bạch Tử Thạch cảm thấy ấm áp trong lòng, mặc dù Vincent không nói ra, nhưng cậu biết đối phương là vì mình. Đại hội đổ thạch, mình tất nhiên sẽ phải ở đây tiến hành đổ thạch, chạy qua lại hai bên thì rất phiền toái. Cậu không kìm được lộ ra một nụ cười: “Vậy thì tốt quá rồi.”

“Ta cũng thấy vậy.” Vincent nhìn tiểu á thú nhân khó nén nổi vui sướng, chằng những mỉm cười nhu hòa, còn vươn tay ôm chặt lấy người mình yêu, hắn chậm rãi nói, “Ta mang đến thuốc cho một tháng này, mật y nói, mười ngày sau, ngươi phải bắt đầu tắm ngâm thuốc.”

Gương mặt tươi cười của Bạch Tử Thạch nhất thời cứng lại, một lúc sau cậu mới uể oải đáp: “Ta biết rồi.”

Ngoan ngoãn như này làm Vincent vừa vui sướng vừa có chút mất mát, Bạch vẫn luôn như vậy, nếu như việc gì có lợi cho hai người, thì cho dù không thích cũng sẽ làm, gặp khó khăn cũng không nói, luôn tự mình giải quyết. Như thế cũng không phải là không đúng, nhưng Vincent vẫn hy vọng Bạch có thể làm nũng với hắn, đùa bỡn ỷ lại, có thể dựa vào hắn hơn một chút.

Vẫn còn quá gấp gáp đi. Vincent nhìn người yêu đã mơ mơ màng màng ngủ, hôn nhẹ trán cậu, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Bạch Tử Thạch mơ hồ đáp một tiếng, không đầy mấy phút, đã nhắm mắt, truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Có lẽ do người yêu tới bên cạnh, Bạch Tử Thạch cảm thấy năm ngày địa ngục cũng không phải khó chịu đựng như vậy, mặc dù việc rất nhiều, nhưng mỗi buổi trưa Vincent luôn có thể đem những thứ cậu thích ăn nhất đúng giờ tìm được cậu, lúc đó cậu sẽ bỏ xuống công việc trong tay, chuyên tâm ăn. Khi Vincent ở bên cạnh, sẽ không có kẻ nào không có mắt tới bảo cậu còn chuyện gì chuyện gì cần cậu đi làm.

Bạch Tử Thạch rất thỏa mãn, kể từ khi người yêu tới, cậu cuối cùng cũng không cần tự mình chạy thật xa đến tiệm thịt nướng Pula nữa.

Mustafa đem thức ăn khách hàng bàn số bốn gọi đưa qua, lễ phép nói câu ‘dùng cơm vui vẻ’ với á thú nhân dây dưa muốn số kênh máy truyền tin của hắn, rồi xoay người rời đi. Lúc đi qua bàn số một, lơ đãng thở dài một hơi, Bạch, đã mấy ngày không tới dùng cơm.

Buổi chiều khi hoàng hôn sắp buông xuống, Bạch Tử Thạch xác nhận lại công việc của mình một lần nữa, khẳng định toàn bộ đã làm xong, cuối cùng mới thờ phào một hơi, xoa bả vai ê ẩm, chào đội trưởng, rồi ra khỏi hội trường.

Trở về quán trọ, khoan khoan khoái khoái ngâm người tắm một cái, cảm thấy cả người dễ chịu hơn nhiều. Đại hội đổ thạch ngày kia chính thức bắt đầu, Bạch Tử Thạch tính toán lần này thế nào cũng phải tìm cho Vincent vài khối phỉ thúy tốt, sau khi lên cấp 7, muốn tấn cấp nữa, rèn luyện thân thể, chắc cần không ít phỉ thúy đâu.

Tiền trong thẻ từ của Vincent còn dư hơn hai ngàn vạn điểm, chắc là đủ rồi, không được. . . Bạch Tử Thạch tính trước tiên cứ bán mấy khối bình thường, bán xong để dành tiền cũng được, đại hội đổ thạch của Á Thành giá phỉ thúy phỏng chừng sẽ tăng cao hơn.

Tám giờ tối, Vincent thay ca với người khác rồi đúng giờ đi về, mang theo quả Long Tức một loại quả Bạch Tử Thạch thích ăn nhất. Hắn không đặt phòng khác, căn phòng kia không lớn, nhưng thắng ở điểm giường không nhỏ, hai người ngủ cũng dư dả.

“Ngày kia đại hội đổ thạch sẽ bắt đầu, công hội đã thông báo rồi, lần đại hội này cũng là một lần sát hạch tại chỗ, nếu muốn tham gia sát hạch, đệ trình xin là được. Vincent, ngươi đã lên cấp 7, nếu như lên cấp 8, thì cần bao nhiêu phỉ thúy?”

Thú nhân ôm lấy người yêu đang đặt câu hỏi vào lòng ngồi lên giường, biết tính toán của người yêu, hắn cong lên khóe miệng nghĩ nghĩ: “20 kg phỉ thúy phẩm chất Tử Nhãn Tình, đủ để ta rèn luyện thân thể lên đỉnh cấp 7, nếu muốn lên cấp, thì cần 10 kg phỉ thúy Tử Nhãn Tình nữa. Nếu là Mặc Phỉ, chỉ cần 6 kg, là ta có thể lập tức đem thân thể rèn luyện lên cấp 8.”

Dùng Tử Nhãn Tình để tính, vô cùng trực quan, cũng đầy tàn bạo. Bạch Tử Thạch nghe vậy hít một hơi lãnh khí, phẩm chất Tử Nhãn Tình, muốn lên cấp tám, cần đến 30 kg!!! Khối lần trước cậu tìm được, đã là khối lớn hiếm có, cũng chỉ được chừng 3, 4 kg.

Vincent hôn nhẹ đỉnh đầu cậu: “Này rất khó khăn. Bất quá, ta không nóng vội, ta năm nay mới 35 tuổi, đã trở thành thợ săn cấp 7, đối với rất nhiều thú nhân mà nói, đã là đỉnh cao cả đời khó đạt được. Cấp 7 trở lên, đó là một cảnh giới khác, nó cần một khoảng thời gian dài.” Bạch giật mình, còn Vincent thì rất cao hứng. Hắn không muốn Bạch quá mệt mỏi.

Nếu có một mục tiêu, rất khó khăn, nhưng ở trong giới hạn năng lực của mình, thì sẽ có vài người liều mạng để hoàn thành, nhưng khi mục tiêu đã vượt ra khỏi giới hạn năng lực của mình, ngược lại sẽ làm cho người ta bỏ đi sự liều mạng, dần dần tiến tới. Đây chính là mục đích của Vincent.

Bạch mặc dù thoạt nhìn rất yếu ớt, nhưng thực tế cậu rất muốn trở nên mạnh mẽ. Vincent luôn có một loại cảm giác, Bạch đang báo đáp hắn, nếu như mình vì cậu ấy làm một việc, thì cậu ấy sẽ muốn làm một việc khác để báo đáp lại. Cảm giác này khiến thú nhân cảm thấy mất mát, nó làm Vincent cảm thấy không vừa lòng, hắn ít nhiều có thể đoán được suy nghĩ của Bạch, cậu đang dùng cách này để xác nhận địa vị ngang hàng giữa hai người. Không phải ngang hàng trong mắt người ngoài, mà là ngang hàng trong chính lòng cậu ấy.

Vincent không hiểu tại sao Bạch lại sinh ra suy nghĩ này, có lẽ toàn bộ Bác Nhã cũng không biết rõ: bọn họ đã là bạn lữ đúng nghĩa, thú nhân cưng chiều bạn lữ, nuôi gia đình, vì người kia làm việc, theo lẽ thường là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Cho dù cậu ấy không hiểu, thì điều này cũng không gây trở ngại đến việc hắn bao dung người yêu, hắn sẽ đợi đến ngày nào đó Bạch thật sự mở rộng lòng.

Bạch thích hắn. Vincent chỉ cần xác định điều này là đủ rồi.

Ngày đại hội đổ thạch chính thức khai mạc, Bạch Tử Thạch lấy được thẻ tham gia đại hội đổ thạch của mình, đồng thời cũng là thẻ sát hạch đổ thạch sư. Phương thức cạnh tranh của đại hội đổ thạch này tương tự như địa cầu, trên mỗi gian hàng mao liêu đều có số ký hiệu đặc biệt của công hội đổ thạch sư, chia làm khu Minh Tiêu và khu Ám Tiêu.

Khu Minh Tiêu có toàn đổ mao liêu, cũng có bán đổ mao liêu, tất cả mao liêu đều có một cái giá khởi điểm, á thú nhân nhìn trúng mao liêu không cần mặc cả với chủ hàng, chỉ cần nhớ số hiệu của mao liêu, đợi đến ngày khu Minh Tiêu mở phiên giao dịch, đến khu đấu giá để đấu giá. Khu đấu giá có một màn hình lớn, trên chỗ ngồi của mỗi người có một thiết bị nhập, sau khi đấu giá bắt đầu, nhập vào số hiệu mao liêu mình muốn, ấn nút “%”, rồi nhập giá vào, có thể nhập lại giá, mỗi khối mao liêu chỉ có khoảng nửa phút.

Mao liêu ở khu Ám Tiêu ít hơn, thông thường toàn bộ đều là toàn đổ mao liêu và có biểu hiện tốt hơn, những mao liêu này cũng có một cái giá khởi điểm, phương thức đấu giá cũng đơn giản hơn chút, bên cạnh mỗi khối mao liêu đều có một cái hộp nhỏ, trên hộp có số hiệu mao liêu tương ứng, chỉ cần lấy phiếu đấu giá chuyên dụng ở phía dưới hộp rồi ghi giá tiền và số hiệu tham dự của bạn vào, sau đó đem phiếu bỏ vào là xong.

Bởi vì mao liêu ở đại hội đổ thạch khá nhiều, thời gian cũng dài. Nên chia làm ba đợt, mỗi đợt mười ngày. Năm ngày đầu có thể an tâm xem mao liêu, năm ngày sau chính là thời gian đấu giá, Trúng thầu ở khu Ám Tiêu thì ba ngày sau sẽ công bố, thời gian lưu trữ dài một chút.

Do phương thức đấu giá, nên Bạch Tử Thạch cũng không dám chắc lần này mình có thể thành công mua được mao liêu mình muốn hay không, bất quá cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.