Mắt Trương Dương sắp rơi ra.
Thân hình Ngân Mị không ngừng đổi
hướng trong không trung, điều này đã không còn trong quy luật vật lý,
tốc độ của Ngân Mị trong không trung đã đạt đến cực đại, chỉ có thể thấy vô số đường nét màu bạc trong không trung, chuyển động cực nhanh như
vậy mà Ngân Mị có thể chuyển hướng. Trương Dương tin rằng trên thế giới
này không có bất cứ thứ gì ở tốc độ này mà lại đổi hướng được.
Đầu tiên, quán tính rất lớn.
Thực ra đổi hướng đột nhiên cần phải có lực lượng và giảm tốc cực lớn.
Làm Trương Dương kỳ quái nhất đó là Ngân Mị trong lúc ngoặt hướng gần như
không hề ngừng lại, căn bản không cần mượn lực. Trước kia t nhac độ của
Ngân Mị là dựa vào mượn lực, mỗi lần Ngân Mị chạy như điên trong nhà thì hai bên tường đều bị lợi trảo sắc bén của nó phá từng mảng, hoặc là lưu lại những đạo vết thương thật sâu.
Ngân Mị sau khi tiến hóa đã có thể hoàn toàn dựa vào chấn động trong không khí mà tăng tốc độ.
Nói cách khác dù là cao thủ lợi hại đến đâu cũng không thể thông qua quỹ
tích phi hành mà đoán trước phương hướng của Ngân Mị, nó có thể tùy ý
đổi hướng trong không trung.
Cẩn thận quan sát, Trương Dương rất
nhanh phát hiện thân thủ của Ngân Mị. Ngân Mị trước kia đều lợi dụng cái đuôi của mình để điều chỉnh phương hướng, nhưng chỉ có thể chuyển góc
lớn, có quỹ tích nhất định tìm ra được. Mà Ngân Mị bây giờ vẫn dùng cái
đuôi điều chỉnh nhưng có một điểm khác duy nhất đó là lớp lông trên
người nó càng dày hơn, có thể điều chỉnh lông để thay đổi phương hướng
cực nhanh. Hơn nữa cái đuôi còn có thêm một tác dụng, cái đuôi rung lên
rất nhanh làm tăng tốc độ phi hành.
“Bồng”
Ngân Mị rơi
xuống lòng bàn tay Trương Dương. Trương Dương cảm thấy cả thân tể mình
trầm xuống, lui lại phía sau từng bước, trọng lượng chính là dựa vào tốc độ.
“Phì phì”
“Phì phì”
Nhìn Ngân Mị trong tay,
Trương Dương dở khóc dở cười. Mới vừa hạ xuống Ngân Mị đã ngủ khò.
Trương Dương thậm chí hoài nghi Ngân Mị trước khi vào tay hắn, lúc trong không trung có phải là đã tiến vào trạng thái ngủ.
Trương Dương
âu yếm đặt Ngân Mị vào túi ngực. Hắn rất rõ ràng Ngân Mị lại muốn tiến
vào thời kỳ ngủ rất dài. Trương Dương khá rõ quy luật tiến hóa của Ngân
Mị. Bình thường sau khi Ngân Mị tiến hóa đều có một quá trình ngủ dài để điều chỉnh thân thể.
Vô số lần từ trong giấc mơ tỉnh lại, mấy
chục mãnh tướng hung hãn như thiên thần làm cho hắn nằm mơ đều run lên.
Khí thế uy mãnh đó, Tinh thần lực không thể chống đỡ tạo thành ấn tượng
không thể xóa nhòa trong đầu Trương Dương.
Điều duy nhất làm Trương Dương vui mừng đó là trong giấc mơ Ngân Mị đã nhiều lần cứu mạng hắn.
Khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, Trương Dương ngơ ngác nhìn bầu trời màu lam từ từ dâng lên cao.
Áp lực không đâu không có.
Từ sau khi năng lượng tinh thể hóa đạt đến bảy mươi phần trăm, Trương
Dương rất kiêu ngạo. Đâu ngờ rằng ở dị không gian lại có nhiều cao thủ
như vậy. Hiển nhiên có thêm Tiểu Lý Tử giúp sức cũng không làm được gì.
Có biện pháp nào làm cho mình đạt đến cảnh giới trăm phần trăm năng lượng tinh thể hóa?
Nếu như một ngày nào đó thông đạo dị không gian mở ra, hắn căn bản không có chút lực lượng chống cự. Dù cho tất cả cường giả trái đất tập hợp lại
cũng không phải là đối thủ của những mãnh tướng kia, huống hồ còn có
hàng trăm vạn chiến hạm. Trái đất căn bản không chịu nổi mấy khẩu pháo
của mẫu hạm. Mẫu hạm bắn một lượt có thể làm cho trái đất hoàn toàn bị
hủy diệt.
Đương nhiên, Trương Dương không quá lo lắng đối với
người đàn ông trung niên tóc dài ở dị không gian. Bởi vì người đàn ông
đó tạm thời không có cách nào tiến vào không gian thông đạo. Nếu như có
thể dễ dàng tiến vào như vậy, không gian thông đạo sẽ không phải mấy
ngàn vạn năm mới mở ra một lần.
Thực ra làm Trương Dương lo lắng
nhất là đại hán áo giáp vàng kia. Hiển nhiên đại hán áo giáp vàng có võ
công chỉ kém người đàn ông tóc dài một chút. Nếu hắn muốn gây sóng gió
trên trái đất, không ai có thể chống cự.
Trong khoảng thời gian
này, Trương Dương vẫn đang trốn tránh biết được tin tức của đại hán áo
giáp vàng. Nhưng càng trốn tránh, Trương Dương càng muốn biết.
Dường như rất yên tĩnh, thời gian dài như vậy mà Nhật Bản vẫn không truyền ra tin tức gì về hắn.
Càng yên tĩnh, Trương Dương càng cảm thấy một áp lực cực lớn, áp lực này vô
hình, không đâu không có. Giống như đối thủ ẩn núp ở mọi ngõ ngách, nếu
phát động sẽ là một kích kinh thiên động địa.
Mình có phải nên chuẩn bị chút gì đó không?
Hiển nhiên dù trốn tránh đến cuối cùng vẫn sẽ gặp nhau.
Nhìn dòng người và xe nhộn nhịp bên dưới, Trương Dương thở dài một hơi.
Những người đó mặc dù bộn bề cuộc sống nhưng lại dễ dàng hơn hắn nhiều.
Bọn họ không biết sự tồn tại của cường giả. Bọn họ không biết từ sáu
mươi năm triệu năm trước, lúc có khủng long thì cũng đã có loài người.
Bọn họ không biết văn minh ngoài hành tinh đã nhìn vào trái đất hàng mấy chục triệu năm.
Không thể nghi ngờ bọn họ rất may mắn. Dù ngày
mai trái đất bị loạt đạn pháo bắn cho nát bấy bọn họ cũng rất hạnh phúc. Bởi vì bọn họ căn bản không biết mình sẽ chết. Dù có chết cũng chỉ là
trong nháy mắt bọn họ cũng không cảm thấy đau đớn.
Cường đại.
Cường đại.
Nhất định phải làm cho võ công của mình cường đại. Cường đại đến mức có thể chống lại đại hán áo giáp vàng.
Trương Dương bây giờ gặp phải một vấn đề khó khăn nhất, đó chính là đột phá bình cảnh.
Làm thế nào để đột phá bình cảnh? Làm thế nào để cho cơ thể hắn đạt đến tinh thể hóa trăm phần trăm?
Thần công Tiên Đạo Mạn Mạn đã tu luyện đến cảnh giới nhất định. Nhưng Trương Dương luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Mặc dù người tinh thể trong động kia không thể sai lầm nhưng cảm giác thiêu thiếu đó vẫn không bao giờ
hết.
Làm cho Trương Dương cảm thấy quỷ dị đó là phương pháp tu
luyện Tiên Đạo Mạn Mạn chỉ có một loại. Nhưng mỗi người tu luyện lại có
kết quả không giống nhau. Người đàn ông tóc dài tu luyện Tiên Đạo Mạn
Mạn. Đại hán áo giáp vàng cũng vậy. Nhưng bọn họ khác hẳn với Trương
Dương, tại sao lại có kết quả đó?
Nghĩ đến kết quả tu luyện,
Trương Dương đột nhiên giật mình. Hắn nghĩ tới Tiểu Lý Tử. Tiểu Lý Tử
mặc dù không tu luyện Tiên Đạo Mạn Mạn. Nhưng Tiểu Lý Tử tu luyện từ
trong một ít cổ tịch, hắn tìm ra manh mối từ trong đó. Rất có khả năng
Tiên Đạo Mạn Mạn có rất nhiều bản, hoặc là chia làm nhiều nhánh. Có lẽ
những cường giả đó tìm được đầu mối từ những nhánh đó?
Trương
Dương cảm thấy mình có một suy nghĩ điên cuồng, trong đầu không ngừng
tính toán các khả năng, lựa chọn các khả năng ưu việt nhất.
Nếu
quả thật là như vậy, như vậy Tiên Đạo Mạn Mạn gần như là khởi nguồn võ
công của loài người, dù võ công nào cũng xuất phát từ Tiên Đạo Mạn Mạn.
Đột nhiên.
Trương Dương cả kinh. Suy đoán này rất có đạo lý. Bởi vì Tiên Đạo Mạn Mạn có
từ sáu mươi lăm triệu năm trước. Khi đó số lượng loài người rất thưa
thớt, khi loài người trở thành số lượng đông nhất trên trái đất, các
loại võ công không ngừng xuất hiện.
Ít nhất nói rõ một điều, Tiên Đạo Mạn Mạn có từ trước các võ công khác. Như vậy từ điểm này suy đoán, Tiên Đạo Mạn Mạn sẽ là mẫu thể của võ thuật, các môn võ khác đều diễn
hóa từ nó.
Nếu lớn mật suy đoán nữa sẽ như thế nào?
Có lẽ
Tiên Đạo Mạn Mạn có rất nhiều bản. Các bản này mặc dù chênh lệch rất
nhỏ, nhưng lại diễn hóa ra thành các loại võ công khác nhau. Hơn nữa có
thể thích ứng với các loại cơ thể loài người. Như vậy trên thế giới liền có Cửu Dương Chân Kinh, Hàng Long Thập Bát Chưởng...
Lại một lần nữa, Trương Dương nghĩ đến những điều mà Tiểu Lý Tử đã gặp.
Tiểu Lý Tử đi con đường giống mình lúc trước, thông qua những cổ tịch tìm
được một chút đầu mối, từ những đầu mối đó dẫn đến võ công thần kỳ.
Võ công thần kỳ đó có thể bù đắp phần thiếu sót trong Tiên Đạo Mạn Mạn của mình không?
Đột nhiên Trương Dương cảm thấy sáng tỏ.
Hiển nhiên các cường giả đều có tiềm thức, bọn họ tu luyện võ công đều thiếu hụt, chỉ có thể tìm trong những quyển sách cổ ra điểm thiếu hụt đó.
Đồng thời, Trương Dương cũng rõ tại sao cường giả trên thế giới lại ẩn mật
như vậy. Hiển nhiên bọn họ rất bận, không có thời gian để ý đến các
chuyện của người bình thường.
Có lẽ nguyên nhân mà những cường
giả phụ thuộc vào các đại gia tộc hoặc tập đoàn lớn vì chỉ bọn họ mới có thể cung cấp nguồn tài lực khổng lồ ủng hộ cường giả.
Một cường
giả, hầu hết thời gian đều dành cho tu luyện. Bọn họ căn bản không có
thời gian tập trung tài chính. Nhưng bọn họ lại cần tài chính khổng lồ
để tìm cổ tịch. Cho nên bọn họ liền làm một cuộc mua bán không vốn. Cung cấp sự bảo vệ bằng võ lực để đổi lấy tài chính.
Nghĩ đến đây trong đầu Trương Dương gần như lập tức nghĩ đến khuôn mặt như kẻ trộm của Tiểu hòa thượng.
Muốn nói đến tư liệu về cổ tịch, trên thế giới có ai có trí tuệ như Tiểu hòa thượng?
Nghĩ đến đây, Trương Dương rất kích động. Người đang đứng trước cửa sổ nhưng chỉ hơi động đã đến trước mặt máy tính khách sạn.
Một cỗ dục vọng không thể áp chế làm Trương Dương lập tức mở máy tính ra.