Nhìn pháo đài không trung khổng lồ đó, Trương Dương cảm thấy mình như đi vào ngõ cụt.
Dụng cụ.
Tại sao mình nghĩ đó là dụng cụ?
Đột nhiên, tim Trương Dương đập mạnh, hắn nghĩ tới một khả năng không muốn xuất hiện.
Đây không phải một vũ khí mà là dụng cụ khoa học, một loại thiết bị. Khả
năng lớn nhất chính là dụng cụ mở không gian thông đạo. Bởi vì không
gian thông động có vị trí ở nơi này. Mặc dù thông đạo từ trái đất đi
thông dị không gian không ngừng thay đổi vị trí. Nhưng dù không gian
thông đạo di chuyển đi đâu đều ở trong một không gian vũ trụ cố định.
Trên thực tế không gian thông đạo đều có phạm vi hoạt động cố định. Đế
quốc Tháp Tháp chính là dựa vào điểm này nên sau khi đo đạc được vị trí
thông đạo xong liền đánh dấu bản đồ chỉ dẫn các chiếm hạm và thuyền
thương mại.
Trương Dương đoán, loại dụng cụ này nhất định tốn rất nhiều tiền, nhân lực vật lực khổng lồ. Cho nên nhiều năm qua dị không
gian mặc dù nắm giữ môn kỹ thuật này nhưng vẫn không thể dùng dụng cụ
phá vỡ thông đạo đi đến trái đất.
Đương nhiên có lẽ không gian trái đất không đáng để tốn nhiều đến thế mà phá vỡ thông đạo.
Hiển nhiên người đàn ông tóc dài thống nhất dị không gian, có sự ủng hộ
cường đại về kinh tế và vũ lực. Nên mới nghĩ đến việc tốn rất nhiều vật
tư để làm dụng cụ phá vỡ thông đạo đi đến không gian trái đất.
Người đàn ông trung niên tóc dài đó vì sao lại muốn tới trái đất?
Hiển nhiên rất có thể là truy sát đại hán áo giáp vàng.
Nghĩ đến người đàn ông áo giáp vàng gọi người đàn ông trung niên tóc dài là
Vương Hào. Mà bố Vương Yến cũng là Vương Hào, chẳng lẽ cùng là một?
Ngay lập tức Trương Dương cho rằng mình đã sai.
Bởi vì người trái đất căn bản không thể nào dùng thân thể tiến vào dị không gian. Đây là một khả năng không bao giờ có. Mà kỹ thuật vũ trụ của loài người cũng chưa đạt đến trình độ xuyên qua không gian thông đạo.
Mặc dù cơ thể người bay được một thời gian ngắn trong không trung, nhưng
tuyệt đối không thể di chuyển trong vũ trụ. Cho dù người đàn ông tóc dài có thần thông cái thế cũng không thể nào dùng thân mình đi xuyên qua
thông đạo dị không gian, càng không thể sống một thời gian dài trong vũ
trụ.
Trong vũ trụ bao la, mặc dù có thể cung cấp năng lượng vô
tận nhưng không thể nào cung cấp dưỡng khí mà con người cần. Cho nên con người xuyên qua vũ trụ chỉ là thần thoại. Nếu như thực sự có thể làm
như vậy thì đại hán áo giáp vàng kia cũng sẽ không cưỡi phi thuyền tiến
vào trái đất. Thậm chí không đến mức rơi xuống biển do phi thuyền ma sát với khí quyển, đây là sự thật.
Mặc dù đại hán áo giáp vàng là
bên thua cuộc nhưng không thể phủ nhận võ công của hắn đã gần như tiếp
cận với người đàn ông tóc dài.
Chẳng qua người đàn ông tóc dài
là truy sát đại hán hay là chinh phục trái đất, điều này đều không phải
là chuyện tốt với loài người. Trái đất không thể nào thừa nhận được cuộc chiến đấu giữa hai người gần như đạt đến mức “Thần” này.
Gần như ngay lập tức Trương Dương đã có quyết định.
Đột nhiên.
Lực lượng tinh tế trong dị không gian hội tụ lại như thủy triều, lực lượng
khổng lồ này thì ở không gian trái đất không thể nào thực hiện được.
Tiên Đạo Mạn Mạn thích hợp với dị không gian hơn.
Tư cảm khống chế năng lượng hội tụ, sinh ra một dòng xoáy khổng lồ trong không trung.
Dòng xoáy điên cuồng chuyển động, năng lượng gần như y lã ngưng kết thành tinh thể.
“Đi”
Trương Dương hét lên một tiếng, dòng xoáy mang theo khí thế kinh hồn lao về phía dụng cụ bằng kim loại kia.
Trương Dương đã quyết định dù cho mục đích của đối phương là gì hắn cũng phải
ngăn cản. Lực lượng khoa học kỹ thuật ở dị không gian, loài người không
thể đối phó. Nếu như người đàn ông tóc dài mang ý đồ xấu xa là bắt trái
đất làm nô lệ, vậy thông đạo này mở ra sẽ là tai họa với loài người.
Đối với đại hán kia, Trương Dương không quan tâm lắm. Dù sao cũng chỉ có
hai người, không thể làm được gì. Mà sự uy hiếp của người đàn ông tóc
dài là không thể đánh giá. Không nói đến trăm vạn chiến hạm, chỉ riêng
một chiến thuyền dài hơn ba mươi Km đã đủ để hủy diệt loài người.
Chân khí Trương Dương hình thành một cơn gió lốc trong vũ trụ. Gió lốc mang
theo vô số thiên thạch lao về phía dụng cụ khổng lồ kia.
Gần.
Gần. Một đại hán cao lớn, cầm trường mâu dài tám trượng đột nhiên xuất hiện
trong không trung. Đại hán vô cùng cường hãn, cao hơn hai mét, râu trên
mặt như cương châm, đôi mắt lóe ra hung quang làm người ta sợ hãi.
Chỉ thấy đại hán há mồm hét lớn, trường mâu đột nhiên rung lên, vô số thiên thạch liền cuốn lên, đánh tới năng lượng chân khí Tiên Đạo Mạn Mạn của
Trương Dương, uy thế kinh người.
Một đại hán rất giỏi.
Ngay lúc Trương Dương ngây người, đột nhiên trên mẫu thuyền có hơn ba mươi
đại hán cao hai mét mặc áo giáp đi xuống. Trong đó có mấy người hắn đã
thấy trong vài cuộc chiến đấu trước, nhưng hầu hết là chưa từng thấy
qua.
Nhóm người này vừa xuất hiện, cả không gian đã bị một cỗ khí thế cường đại bao phủ.
Hơn ba mươi người trông thấy chân khí điên cuồng của Trương Dương đánh về
phía dụng cụ, đều tức giận, lực lượng tinh thần điên cuồng bao phủ phạm
vi mấy trăm Km.
“Xoáy”
Một âm thanh kỳ dị giống như vang
lên trong đầu Trương Dương. Lực lượng tinh thần của hơn ba mươi người
làm cho người ta không thể tưởng tượng. Trương Dương đau đầu, tư cảm
điên cuồng lui lại không gian thông đạo.
“Oanh” Trương Dương cảm
thấy đầu mình như muốn nổ tung, hai mắt tối sầm, ngã xuống đất. Trong
nháy mắt khi hắn ngã xuống, hắn thấy cơn lốc vũ trụ mà mình tạo lên đã
va chạm với những thiên thạch mà đại hán cầm trường mâu phát ra.
“Bồng”
Giống như long trời lở đất, hai cỗ lực lượng khổng lồ sinh ra lực va chạm
kinh thiên động địa, giống như vụ nổ vũ trụ, thiên thạch va chạm vào
nhau không ngờ sinh ra nổ mạnh phát ra quang mang chói lòa.
Đây
là điều cuối cùng mà tư cảm của Trương Dương quan sát được. Sau đó thân
thể hắn như rơi vào vực sâu không đáy, tối đen như mực.
Thời gian từ từ trôi qua.
Trong phòng Trương Dương phát ra một cỗ ánh sáng màu bạc.
Đột nhiên, một đạo điện quang màu đỏ lóe lên.
Ngân Mị đang nằm trên mặt đất mở mắt ra, tia điện quang đó chính là do Ngân
Mị phát ra, quang mang ngưng kết đến chói mắt làm cho người ta không dám nhìn vào.
Nhìn Trương Dương nằm trên mặt đất, Ngân Mị đi vòng quanh người Trương Dương, hình thành một dòng suối năng lượng.
Dòng suối năng lượng dẫn đ chÙng thần công Tiên Đạo Mạn Mạn của Trương Dương.
Cơ thể Trương Dương có một ưu thế lớn nhất đó là hắn chỉ cần khởi động
được Tiên Đạo Mạn Mạn, có thể theo bản năng hấp thu năng lượng bổ sung
vào cơ thể đang khô kiệt.
Quả nhiên.
Thân hình Trương Dương hơi động.
Lần này Trương Dương vận công rất chậm, không hung mãnh như mới đầu, từ từ bổ sung năng lượng trong không trung.
Cuối cùng.
Trương Dương tỉnh lại, chẳng qua hắn cảm thấy đầu mình nặng như có tảng đá vạn cân đè vào.
Nghĩ đến lực lượng tinh thần cường đại của mấy chục đại hán đó, Trương Dương không khỏi sợ hãi. Lúc ấy cả gan dám phá hủy dụng cụ đó, chủ yếu là do
hắn có dự cảm cường đại là người đàn ông tóc dài kia không có trên mẫu
thuyền. Nếu người đó ở đấy dù Trương Dương có gan to bằng trời cũng
không dám. Nhưng Trương Dương không nghĩ ra người đàn ông đó mặc dù
không ở đấy, nhưng lại có một đám mãnh tướng vô cùng hung hãn. Trương
Dương tin rằng với công lực của mình bây giờ không thể chiến thắng bất
cứ ai trong số bọn họ.
Nếu như không phải Trương Dương thấy
không đúng, rất có thể hắn đã bị lực lượng tinh thần cường đại đó công
kích làm cho thành thằng ngu rồi.
Dị không gian rất nguy hiểm,
cao thủ nhiều đến mức hắn không thể tưởng tượng, nói đúng ra chính là
mãnh tướng như vân. Xem ra nơi đó không thể đi nữa.
Trương Dương nghĩ mà cảm thấy sợ hãi, vỗ vỗ đầu đang đau như búa bổ của mình. Phát
hiện thể lực tiêu hao quá độ, nhấc tay cũng rất nặng. có thể thấy cuộc
chiến Tinh thần lực vừa nãy làm cho hắn hao hết tất cả năng lượng.
“Vù”
Ngân Mị vẽ ra một đường cong màu bạc tuyệt đẹp trong không trung, sau đó
nhảy lên tay Trương Dương, không ngừng hôn tay hắn, ra vẻ kể công.
“Hả, Ngân Mị, mày có thể thay đổi vị trí trong không trung?”
Trương Dương vuốt ve lớp lông mềm mại của Ngân Mị, cảm thấy có chút không
giống. Mặc dù lớp lông vẫn mềm mại như vậy chẳng qua nó dai hơn, bền
hơn.
“Vù”
“Vù” Trương Dương bị lực phản chấn từ cú đạp của nó làm lui lại mấy bước, người dựa vào ghế, cái ghế lập tức hóa thành
vô số mảnh nhỏ.
Trương Dương không để ý đến chiếc ghế vỡ vụn trên mặt đất, hắn thừ người ra nhìn vào không trung.
Khó tin.
Rất khó tin.