Không riêng gì Cơ Ca, tất cả mọi người ở đây đều nghi ngờ.
Tốc độ tháo súng cực nhanh của Cơ Ca làm cho mọi người khiếp sợ. Kỹ xảo đó chỉ có thể thấy trên TV. Không ngờ rằng trong cuộc sống lại có người tài
giỏi như vậy.
Súng, dùng đến trình độ như Cơ Ca đã không phải là chơi, mà là một loại nghệ thuật, một loại kỹ xảo.
Đó là kỹ xảo và nghệ thuật kết hợp mà đạt đến cảnh giới. Giống như đánh
bạc vậy, không có bao nhiêu người có thể kết hợp kỹ thuật chơi bài và
đánh bài. Khi một người có thể mê hoặc mắt người khác, biến ván bài
thành biểu diễn nghệ thuật, như vậy đó mới là Đổ thần chân chính.
Cơ Ca mặc dù thua, nhưng mấy trăm người ở đây đều không dám xem thường hắn.
Huống chi có thể thua trong tay Đao Ca, thua cũng vinh dự.
“Chỉ cần mày đồng ý đánh cuộc. Như vậy tao hiển nhiên sẽ cho mày biết thế
nào mới là cảnh giới chơi súng cao nhất” Trương Dương cười nhạt nói.
“Cảnh giới tối cao?” Cơ Ca cười lạnh.
“Đương nhiên, cảnh giới tối cao” Giọng nói của Trương Dương tràn ngập sự tự tin.
“Được, mày đã có dũng khí nói cảnh giới cao nhất của súng. Tao hôm nay cũng
dám chơi. Nơi này có mấy trăm huynh đệ, nếu như tao thua, A Cơ tao cả
đời này đều là tiểu đệ của Đao Ca, trung thành với Đao Ca, vĩnh viễn
không đổi ý. Nếu sai lời, ngũ lôi oanh đỉnh, họa năm đời”
Cơ Ca
bất ngờ đứng lên, một cỗ khí thế vô cùng cường đại phát ra. Khí thế này
phát ra từ thực lực đối với súng của hắn. Cơ Ca thề độc làm tất cả mọi
người biến sắc. Bởi vì Cơ Ca không chỉ mang mình ra thề, còn mang năm
đời của gia tộc ra thề. Mặc dù chỉ là một lời thề, nhưng điều này đối
với một nhân vật giang hồ mà nói quả thực khó tin. Phải biết rằng họa
không bao giờ rơi vào người nhà. Từ điểm này có thể thẛi cy Cơ Ca đã
quyết tâm.
Điều này chính là tử chiến đến cùng.
“Được” Trương Dương đi đến bàn trà, cười nói: “Ai có súng ngắn 92 ly?”
“Tao có”.
Một tên đàn em bên cạnh Cơ Ca đưa một khẩu súng ngắn 92 ly vào tay Cơ Ca. Xem ra Cơ Ca rất chung tình với loại súng này.
Cơ Ca xoay tròn khẩu súng, vung tay lên, khẩu súng xoay tròn bay về phía Trương Dương.
Đây là một động tác nhỏ, khẩu trúng xoay tròn không có quy tắc gì trong
không trung, xoay tròn không có quy tắc này không dễ tiếp. Đương nhiên
không phải không bắt được, mà là muốn bắt đẹp mắt thì hơi khó khăn. Bởi
vì không có quy tắc nên không dễ dàng gì tìm được trọng tâm khẩu súng.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào khẩu súng đó.
Đột nhiên.
Khẩu súng còn cách Trương Dương một mét liền biến mất, giống như trong không trung căn bản không có khẩu súng đó.
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Cơ Ca cũng như vậy. Hắn căn bản không không thấy khẩu súng biến mất như thế nào, tốc độ thực sự quá nhanh,
nhanh đến độ ánh mắt không nhìn thấy...
Ngoại lệ duy nhất chỉ có cường giả tên là Tiểu Lý Tử, trong nháy mắt khi khẩu súng biến mắt, mắt hắn sáng rực lên:
“Răng rắc”.
“Răng rắc”.
Một tiếng do kim loại ma sát với nhau, một màn quỷ dị xuất hiện trước mặt
mọi người. Trương Dương giống như biết ảo thuật vậy, đôi tay thoạt nhìn
như tia chớp. Nhưng kỳ dị chính là mọi người đều có thể thấy rõ mỗi một
động tác của Trương Dương.
Linh kiện của súng giống như bôi mỡ
không ngừng rơi xuống trong tay Trương Dương, vô cùng lưu loát, không có một tia ngăn cách, giống như động tác này đã được tập qua vô số lần.
Cơ Ca sững sờ.
Cả người Cơ Ca đều thừ ra.
Đôi mắt trợn trừng, vô cùng kinh dị, nếu như nói đến tháo súng, như vậy
Trương Dương đã hơn xa hắn. Đôi tay Trương Dương thật thần kỳ. Khẩu súng đó giống như quần áo của Trương Dương vậy, muốn cởi thế nào thì tháo
cái đó.
Người thanh niên này thật đáng sợ. Cơ Ca có một kết
luận, hắn không chỉ có thể tháo súng cực nhanh, quan trọng nhất là lúc
hắn tháo ra còn có thể duy trì động tác tiêu sái đó, theo đuổi tốc độ
chính là không hỗn độn, nhưng vẫn làm cho mọi người thấy rõ ràng, càng
đáng quý.
Thực ra đây cũng là một cảnh giới, biểu diễn và thực dụng kết hợp thành cảnh giới.
Trong đại sảnh im đến đáng sợ.
Mấy trăm ánh mắt đều nhìn vào đôi tay thon dài của Trương Dương. Trong mắt
mỗi người đều đầy vẻ khiếp sợ. Cường giả Tiểu Lý Tử kia còn kích động
như một đứa trẻ, không ngừng xoa tay, giống như phát hiện một món đồ
chơi rất thích thú.
Trương Dương không ngừng động tác lại.
Ánh mắt hắn rất chăm chú, hắn bắt đầu cẩn thận kiểm tra từng linh kiện,
kiểm tra thật cẩn thận, mỗi một linh kiện đều được hắn cầm lên tay.
Hai mắt Cơ Ca càng lúc càng kinh dị.
Người khác không biết Trương Dương đang làm gì, nhưng Cơ Ca biết người thanh
niên này thông qua cảm giác tay để quen thuộc khẩu súng này.
Cảm giác đối với mỗi một khẩu súng đều khác nhau.
Đây là cảm giác tâm linh.
Mặc dù tiêu chuẩn sản xuất súng đều là giống nhau. Nhưng cao thủ như Cơ Ca
đều rất rõ ràng, mỗi một khẩu súng, cho dù là súng mới đều có cảm giác
khác nhau. Có lẽ, trọng lượng cũng biến hóa, có lẽ biến hóa đó rất nhỏ
bé, nhưng người có cảm giác nhạy bén lại rõ ràng cảm nhận được biến hóa
rất nhỏ đó. Mà cảm giác rất nhỏ đó lại có tác dụng mấu chốt trong lúc
sinh tử tồn vong.
Rốt cuộc, tất cả linh kiện đều được Trương Dương kiểm tra một lần.
Mắt Trương Dương sáng rực lên nhìn Cơ Ca.
Nhìn vào hai mắt Trương Dương, Cơ Ca đột nhiên dấy lên một suy nghĩ đáng sợ
trong đầu. Người này đã không thể dùng từ đáng sợ để hình dung, mà là
kinh khủng. Từ ánh mắt chăm chú khi Trương Dương nhìn mỗi linh kiện có
thể thấy được, rất có thể đây là lần đầu tiên hắn sử dụng loại súng ngắn này. Đương nhiên cũng có thể là lần đầu tiên tháo loại súng này. Nếu
như thật vậy, như vậy chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung người
thanh niên này. Hắn lần đầu tiên tiếp xúc với loại súng này mà có thể
tháo với tốc độ nhanh như vậy. Nếu như quen thuộc thì...
Nghĩ đến đây, trên trán Cơ Ca xuất hiện từng giọt mồ hôi.
“Chúng ta có thể bắt đầu” Ánh mắt Trương Dương vô cùng thâm thúy.
“Có thể bắt đầu”.
Cơ Ca nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, từ từ tháo súng trong tay
ra. Bây giờ hắn không phải đang biểu diễn, hắn muốn dùng việc này để
điều chỉnh tâm trạng của mình.
Theo từng linh kiện súng trong tay Cơ Ca được tháo ra, không khí trong đại sảnh trở nên áp lực hơn.
Mỗi một người đều biết, súng được tháo xong sẽ bắt đầu chiến đấu.
Trận chiến này không phải là súng đấu đao, mà là đạn đối đạn, tính nguy hiểm cao hơn lúc trước vô số lần, bất cứ sai lầm nào cũng có thể mang đến
hậu quả chết người. Dù sao, đạn không thể nào va chạm trong không trung.
“!” Một tiếng kim loại rơi vào mặt bàn đá vang lên, có chút trầm đục, Cơ Ca đã đặt linh kiện cuối cùng lên bàn.
Vẻ hồi hộp trên mặt Cơ Ca đã biến mất, thay vào đó là sự tự tin cường đại.
Cơ Ca rất tin vào kỹ thuật bắn súng đã trải qua vô số lần luyện tập của
mình, áp lực tinh thần do Trương Dương tạo ra tuyệt đối không thể phá
giải. Thông qua một quá trình tháo súng, hắn đã điều chỉnh được tâm
trạng của mình, đạt đến trạng thái đỉnh cao.
Hắn muốn dùng sự thật chứng minh mình mới là chơi đùa súng ở cảnh giới cao nhất.
Lúc này nếu có người cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra vị trí các linh kiện của hai người giống hệt nhau, ngay cả khoảng cách giữa các linh kiện
cũng như nhau.
Mười viên đạn được xếp theo hình quạt. Đây là kết
quả do Cơ Ca thông qua tính toán cẩn thận. Hình quạt này, chỉ cần vung
tay lên là có thể nắm tất cả đạn vào tay.
“Có thể bắt đầu rồi”.
“Được, mày đếm đi” Trương Dương cười tự tin.
Cơ Ca lại ngẩn người. Từ cuộc đấu với Đao Ca, hắn đã cảm nhận được ưu thế từ việc đếm số, đó là ưu thế “Đè súng”
Hiển nhiên, Trương Dương bảo hắn đếm cũng là hiểu rõ đạo lý này.
Đó là một sự nhường rất lớn, hắn hoàn toàn có thể cho người khác đếm. Giữa cao thủ, điểm ưu thế này sẽ tạo thành kết quả hoàn toàn khác nhau.
Kết quả cuộc chiến giữa hắn và Đao Ca đã chứng minh tính ưu việt của việc đếm đó.
“Được” Cơ Ca không từ chối. Hắn không muốn bỏ qua ưu thế đã về tay này. Hắn đã nhường một lần. Lần này hắn nếu có thắng cũng không áy náy.
“Tao bắt đầu đếm đến mười”.
“Được” Trương Dương gật đầu. Động tác của Trương Dương luôn có vẻ nhàn nhã, tùy ý, không hề khẩn trương như Cơ Ca.
Đếm, Cơ Ca dừng một chút, nhìn chằm chằm vào Trương Dương.
Không khí trong đại sảnh dâng lên đến đỉnh điểm, trong mắt mỗi người đều hiện lên một tia lửa.
Không thể nghi ngờ, đây là quyết đấu đỉnh cao.
Chơi súng đến trình độ Trương Dương và Cơ Ca, hoàn toàn có thể được gọi là
vua. Bọn họ đã kết hợp nghệ thuật và giết người với nhau, thăng hoa đến
một cảnh giới. Súng đã trở thành một loại tượng trưng, một tín ngưỡng.
“Bốn” khác chính là, mắt hai người nhìn vào nhau, trong mắt xuất hiện ý cười, đôi mắt cũng lóe ra hào quang sắc bén.
Chiến ý toát ra, đang rực cháy.
Không khí trong đại sảnh đã lên đến đỉnh điểm, mỗi một trái tim đều đang đập
mạnh. Mỗi một người đều đang chờ giây phút sinh tử tồn vong đó.