“Mười lăm!”
Khi tiếng hô này vừa dứt, đột nhiên một ánh đao xoay
tròn trong không trung, mang theo một tia sáng màu xám, giống như một
tia chớp màu xám vậy.
Tốc độ rất nhanh.
Mọi người thầm kinh hãi, đao của Đao Ca quả nhiên danh bất hư truyền.
“Cảng”.
“Bồng”.
Tiếng đao và đạn va chạm với nhau vang lên, thanh đao xoay tròn với tốc độ
cực nhanh trong không trung làm cho viên đạn nổ tung, thanh đao cũng
lệch khỏi quỹ đạo, rơi xuống mặt đất. Trên mặt đá vang lên tiếng kêu
thanh thúy.
Trên thực tế tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt, ngòi
bút căn bản không thể theo kịp tốc độ. Bởi vì viên đạn và thanh đao đầu
tiên vừa chạm vào nhau, viên đạn thứ hai, thứ ba, thứ tư đã liên tục
được bắn ra.
"!"
"!"
"!"
Đạn và đao va chạm
vào nhau, đạn vỡ ra trong không trung, đao không ngừng rơi xuống mặt đất vang lên âm thanh như một bản nhạc. Đao của Đao Ca như có tính mạng
vậy, mỗi lần đều va chạm với đạn.
Căn bản không thể nhận ra là đạn đánh vào đao hay ngược lại.
Đây là một vấn đề rất quan trọng. Bởi vì trong hai người khẳng định có một
người thủ, một người công. Mà người thủ bắt buộc phải dùng đạn hoặc đao
ngăn cản thế công của đối phương, căn bản không có cách nào giết chết
đối phương. Cho nên nói người ở thế thủ đã không thể giành thắng lợi.
Ngay khi viên đạn đầu tiên bắn ra, hai người đã động. Năm thanh đao của Đao
Ca bay trong không trung, thân hình nhảy lên mặt bàn đánh về phía Cơ Ca. Mà Cơ Ca lại quanh quẩn bên bàn trà, từng bước một, vô cùng chắc chắn.
Dù là đao hay súng, đều không thích hợp chiến đấu ở cự ly xa, càng gần càng dễ trúng mục tiêu.
Sau phát đạn đầu tiên, mười lăm mét đã xuống còn mười hai mét.
Phát đạn thứ hai đã còn tám mét.
Phát đạn thứ ba và thứ tư gần như cùng lúc bắn ra, khoảng cách của hai người chỉ còn một mét rưỡi.
Tim tất cả mọi người đỹ Ļu đập loạn lên, mười lăm giây mà dài như cả trăm
năm, áp lực cực lớn làm mọi người đều ngừng thở. Trong đại sảnh chỉ có
âm thanh đao và đạn va chạm vào nhau, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tận
trong linh hồn, áp lực cực lớn.
Một mét.
Mắt Cơ Ca trợn trừng, viên đạn cuối cùng.
Đây là cơ hội cuối cùng.
Từ lúc bắt đầu, Đao Ca đã chiếm được tiên cơ. Tất cả đều do Đao Ca khống
chế. Đao Ca xuất đao vào ngay khi tiếng đếm chấm dứt, giống như vận động viên điền kinh xuất phát ngay sau khi có hiệu lệnh, chiếm hết ưu thế.
Trong nháy mắt đó, Cơ Ca biết, hắn đã mất đi cơ hội thắng. hắn không ngừng
phải bắn vào đao đang lao về phía mình. Nếu không cho dù hắn bắn trúng
Đao Ca, kết quả chỉ là lưỡng bại câu thương. Đây là điều Cơ Ca không
muốn thấy. Cho nên Cơ Ca không thể không tới gần Đao Ca.
“!”
Mắt Cơ Ca đột nhiên sáng rực lên, nổ súng, bởi vì hắn phát hiện đao cuối
cùng vẫn chưa rời khỏi tay Đao Ca, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Đao cuối cùng vẫn là đao, không phải tấm chắn. Nếu như không chủ động công kích, căn bản không thể nào đấu với súng lục.
Chỉ cần Đao Ca trúng đạn, vậy hắn sẽ thua.
“Đương”.
“Không ổn”.
Cơ Ca cả kinh, sống lưng mát lạnh, nghe tới tiếng đạn đập vào kim loại
giòn vang, chứ không phải là tiếng đạn bắn vào tim. Cơ Ca biết không
xong.
Hắn rút lui.
Đao Ca đoán được vị trí hắn sẽ bắn, đao cuối cùng không rời tay, mà là dùng đao bảo vệ trái tim.
Đó là một ván bài.
Dùng mạng để đánh bài.
Nếu như mục tiêu của Cơ Ca là đầu Đao Ca, Đao Ca sẽ phải trả giá bằng tính mạng.
Chẳng qua, Đao Ca hiểu rất rõ, con người có một bản năng. Trước khi công kích mục tiêu đều nhìn vào mục tiêu đó. Ví dụ như bụng, tim, những vị trí
này dễ trúng hơn đầu. Bởi vì đầu nhỏ, hơn nữa đầu rất linh hoạt, bình
thường rất ít người lựa chọn công kích vào đầu, đặc biệt là đạn thì càng hiếm có.
Trong nháy mắt khi Cơ Ca cảm thấy không ổn, thân hình điên cuồng lui về phía sau.
Tiềm lực của hắn được bộc phát đến cực hạn.
Hai chân liên tục đạp.
Đến.
Đến được mục tiêu, ngay lúc hắn hắn lui lại, băng đạn mở ra, “Xoát” một
tiếng, Cơ Ca lướt tay lên mặt bàn, một viên đạn biến mất, nạp súng.
Đột nhiên.
Thân hình Cơ Ca trở nên cứng đờ, giống như một pho tượng vậy. Hắn không dám
động, bởi vì hắn cảm thấy một cỗ khí lạnh thấu xương.
Đao của Đao Ca.
Là đao của Đao Ca.
Một thanh đao sắc bén nặng nề gác trên cổ Cơ Ca. Cơ Ca tin rằng chỉ cần
mình hơi nhúc nhích, thanh đao này chỉ cần khẽ vung lên đã đủ làm cho
đầu hắn rơi xuống đất.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy chuyện quỷ dị này.
Thân hình Cơ Ca hơi nghiêng, một tay cầm súng, một ngón tay đặt vào cò súng, nòng súng hướng xuống dưới. Mọi người đều biết đây là động tác gì.
Mà thân hình Đao Ca lại đứng trên mặt bàn để đạn. Thanh đao trong tay
giống như một đao phủ, đặt trên cổ Cơ Ca, lóe ra hào quang lạnh như
băng.
Mọi người lúc này mới phát hiện, trên mặt đao, có dấu vết bị đạn bắn vào.
“Tao thua, giết tao đi” Cơ Ca hơi chán nản, mỗi m ột người đều cảm nhận sự tang thương trong lòng hắn.
Một người rất tự tin vào mình, chuyên gia súng với niềm tự hào lại bị một
người chơi đao đánh bại, điều này làm cho hắn không còn muốn sống nữa.
Đả kích này, đối với người luôn tự tin vào mình như Cơ Ca là không thể tha thứ.
“Tao nói rồi, tao lưu cho người anh em của tao mười viên đạn. Cho nên mạng
của mày không phải là của tao. Mà là người anh em của tao” Đao Ca thu
đao cười dài đi tới bên cạnh Trương Dương, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn”.
“Huynh đệ không cần dùng đến từ cảm ơn”.
“Ừ, đúng, huynh đệ không cần cảm ơn”.
Đao Ca và Trương Dương nhìn nhau cười. Nụ cười này không ai hiểu được, chỉ
có Trương Dương và Đao Ca hiểu. Trên thực tế, Đao Ca cũng vừa mới hiểu.
Khi hắn dùng đao thứ năm ngăn cản đạn của Cơ Ca, hắn mới phát hiện mình
đã đánh giá quá cao thể lực của bản thân. Nếu Cơ Ca có thêm một viên đạn nữa, người thua là hắn chứ không phải Cơ Ca.
Có ai biết được kết quả này đã được Trương Dương mô phỏng mấy ngàn lần ở trong đầu. Hắn có
một kết luận: “Đao Ca không đỡ được mười lăm viên đạn, nhiều nhất năm
viên”.
“Mày muốn tỷ thí như thế nào?” Cơ Ca nhìn Trương Dương đang đi tới, vẻ mặt đờ đẫn. Bây giờ hắn đã không còn nhiệt tình so đấu.
“Ha ha, trên thực tế mày đã thua. Dù tao thắng hay thua cũng không còn ý
nghĩa gì. Cho nên tao và mày đánh cuộc, trước mặt mấy trăm huynh đệ,
đương nhiên còn có đám thủ hạ của mày”.
“Như thế nào?”
“Nếu tao thua, tự nhiên không có gì để nói. Tao có thể thay Đao Ca hứa với
mày, Lưu kim tuế nguyệt vẫn thuộc về mày. Sau này bọn tao tuyệt đối
không tiến vào đây nửa bước. Đương nhiên ngoại trừ bỏ tiền ra”.
“Nếu như tao thua thì sao?”
“Thua tự nhiên phải trả giá. Nếu mày thua, sau này mày sẽ đi theo Đao Ca. Tất cả thế lực của mày đều thuộc về Đao Ca. Sau này Đao Ca là đại ca của
mày”.
Hai mắt Trương Dương sáng lên một cách đáng sợ. Quyết định
này là hắn vừa mới có. Cơ Ca có hào khí giang hồ rất nặng. Phong cách
của hắn khác với Đao Ca. Có sự hào sảng của người Đông Bắc, cũng có sự
nhẵn nhụi của người phía Nam. Đây là một loại hào khí giang hồ khác, từ
việc hắn khiêu chiến với Đao Ca có thể nhìn ra. Mà người như vậy rất
trọng lời hứa. Cho nên Trương Dương mới muốn thu phục.
Thu phục một người như Cơ Ca không thể nghi ngờ còn dễ dàng hơn bồi dưỡng một người như vậy nhiều.
Trương Dương đã không còn hứng thú mất thời gian dài để bồi dưỡng nhân tài như ở Somalia.
Trương Dương bây giờ muốn làm nhất là trong thời gian ngắn thành lập thế lực
của mình. Mà những người như Cơ Ca, có thực lực nhất định nhưng không
thể ngoi lên thế lực hàng đầu, là sự lựa chọn thích hợp nhát của Trương
Dương.
Trung Quốc rộng lớn có hàng ngàn hàng vạn người như Cơ Ca. Nếu như có thể ngưng tụ lực lượng này lại, đó sẽ là một lực lượng khổng lồ.
“Mày cho rằng tao sẽ đồng ý sao?” Trong mắt Cơ Ca lóe lên một tia khinh thường rồi biến mất.
“Ha ha, mày không dám? Mày sợ thua?” Trương Dương cười.
“Không phải vấn đề thắng hay thua. Tao và Đao Ca là người như nhau. Mày cho
rằng tao có thể đi theo người khác sao?” Cơ Ca hỏi ngược lại.
“Không, nếu mày muốn theo Lão Đại, mày có thể có rất nhiều lựa chọn. Ít nhất
với tài nghệ của mày có thể lựa chọn một Lão Đại tốt hơn Đao Ca, mà
không phải chỉ làm một tên xã hội đen ở thành phố ZHI này”
“Ừm, hiểu là tốt” Trong mắt Cơ Ca hiện lên một tia vui mừng, một tia kiêu ngạo.
“Chuyện là như thế, nhưng mày đánh giá mình quá cao. Mày chơi súng không bằng
Đao Ca chơi đao. Hơn nữa súng của mày cũng không bằng tao chơi. Kỹ thuật súng mà mày luôn tự hào, trong mắt tao chỉ là một trò hề. Mày trước mặt bọn tao thực ra yếu đến mức không chịu nổi một kích. Thậm chí tao và
mày đấu với nhau, mày không có cả cơ hội nổ súng. Mày dựa vào cái gì mà
kiêu ngạo?” Trương Dương lạnh lùng cười nói.
“Mày có thể làm cho
tao không thể nổ súng?” Cơ Ca cười lạnh, trong nụ cười mang theo sự giễu cợt. Không ai có thể cuồng ngôn trước mặt hắn như vậy. Cho dù vừa nãy
hắn thua Đao Ca, hắn vẫn còn sự tự tin này. Huống hồ vừa nãy hắn vẫn
không phải thua hết. Nếu như có thêm một viên đạn nữa, kết cục sẽ thay
đổi.