Mọi người cũng muốn biết, mức tạ nặng nhất Trương Dương có thể nâng là bao nhiêu.
Ai cũng muốn nhìn thấy kỳ tích xuất hiện, mặc dù mức tạ vừa rồi của Trương Dương đã xô đổ kỷ lục thế giới, nhưng cũng mới "chỉ" là nhiều hơn 1kg.
Hai người thanh nhiên phụ trách thay tạ cũng đang rất nóng lòng muốn thử.
Tựa hồ, chỉ cần Trương Dương gật đầu bọn họ sẽ ngay lập tức tăng thêm
trọng lượng tạ.
Trương Dương nhìn chung quanh một chút, đột nhiên
nhìn thấy thần sắc nóng vội của Lưu Bưu, cả người như đang bị cả đàn
kiến vây cắn, không ngừng đi lại, ánh mắt đáng thương ngước về phía
Trương Dương.
Trương Dương không khỏi cười một chút, xem bộ dạng ủy khuất này không hề còn chút uy phong lúc trước đâu cả.
"Lưu Bưu lại đây." Trương Dương khẽ vẫy tay.
"He he he…, đến đây đến đây…" Lưu Bưu mừng rỡ, bước nhanh tới, bộ dạng tựa như anh hùng trong thiên hạ, khí thế bừng bừng.
"Thực ra, kỷ lục vô địch thế giới kia không tính là gì, tại dân gian mới
chính là ngọa hổ tàng long, có vô số người có thể xô đổ kỷ lục thế giới
này, nhưng mà họ không tham gia thi đấu mà thôi. Có người là không có cơ hội, có người là không thèm tham gia. Tỷ như anh bạn này của tôi, cậu
ấy khinh thường không muốn tham gia; tôi có thể khẳng định nếu cậu ấy
tham gia sẽ là lực sĩ đệ nhất, bất luận kỉ lục nào cậu ấy đều có thể dễ
dàng xô đổ, đương nhiên kể cả kỷ lục thế giới." Mọi người lúc này mới
nhớ tới biểu hiện của Lưu Bưu lúc nãy, không khỏi cảm thấy lạnh người.
Vậy mà thiếu chút nữa thì quên mất thanh niên này lúc nãy có thể cầm lấy tạ mà múa chơi, quả là đại lực sĩ.
Hai người thanh niên lắp tạ thấy Chu Thiếu gật đầu vội vàng gia tăng mức tạ.
"Tăng đi tăng đi, thêm nữa vào, nữa vào…"
"Tăng thêm?"
"Hừm, gan cũng lớn quá, vậy thì ta cũng cứ lắp thêm thật nhiều, lắp nữa đi."
Bởi vì Lưu Bưu thúc giục, hai người thanh niên kia cũng không ngừng tăng
tạ, liên tục tăng thêm vào hai đầu tạ, mà không còn quan tâm số cân hiện nay là bao nhiêu.
Lúc này, mọi người cũng trở nên ngây ngốc, thừ
người ra nhìn Lưu Bưu, vẻ mặt của hắn lúc này cũng vô cùng đắc ý. Mặc dù mọi người đều biết khí lực của hắn lớn, nhưng đẩy tạ cũng không phải
trò chơi. Trong lúc kinh ngạc, mọi người cũng quên luôn chuyện để ý tới
mức cân hiện giờ là bao nhiêu. Tóm lại là lắp được bao nhiêu thì cứ lắp, ai cũng không biết là đã bao nhiêu cân, bất quá mọi người đều nhận ra
mức tạ hiện nay đã không phải sức nặng mà con người có thể nâng lên.
Rất nhiều người, ánh mắt từ kinh dị đã biến thành cười nhạo, cuối cùng là khinh bỉ.
Không ai tin tưởng Lưu Bưu có thể giơ lên quả tạ siêu nặng này.
Trên thế giới này, không ai có khả năng giơ nó lên cả.
Ít nhất, đại bộ phận nơi này đều nghĩ như vậy. Mức tạ này đã phá vỡ cực
hạn của cơ thể con người, thậm chí còn phá vỡ mức tưởng tượng của người
bình thường.
Rốt cục, các phiến tạ cũng đã tăng hết, chỉ còn lại
vài phiến tạ nhỏ, cũng không thể tăng thêm nữa vì đòn tạ cũng đầy rồi.
Hai người thanh niên mệt thở phì phò, mồ hôi tuôn ra ướt sũng, trong
lòng còn đang ngao ngán tới lúc phải tháo tạ. Nếu như trong thi đấu quốc tế có xuất hiện tên Lưu Bưu này, thì người phụ trách thay tạ đều đã mệt mà chết hết.
"Chu Thiếu, anh coi như là người sảng khoái, chúng
ta đánh cuộc đi, nếu như tôi có thể giơ lên mức tạ ngày thì ngoài số
vàng đã đánh cuộc lúc nãy nên gia tăng thêm một chút" Lưu Bưu hắc hắc
cười, hắn là người không từ bất cứ cơ hội nào có thể phát tài.
"Được! Chỉ cần anh có thể giơ lên, tôi lập tức sẽ đưa anh chi phiếu năm mươi vạn."
Chu Thiếu không cần nghĩ ngợi, ra hiệu bảo người thanh nhiên mặc quần áo da lấy ra tờ chi phiếu năm mươi vạn.
Đói với hắn mà nói, năm mươi vạn không đáng là gì, nếu có thể xem người ta
nâng lên mức tạ siêu nặng như kia thì năm mươi vạn cũng đáng giá.
Thực ra, đây không phải là đánh cuộc, năm mươi vạn này thuần túy là một mức thưởng.
"Còn có người nào không?"
Lưu Bưu cười gian, nhìn chung quanh một chút. Thẩy vẻ mặt của hắn Trương
Dương không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh, vội vàng dùng khắn lông lau
mặt, che đi sự xẩu hổ của mình. Lưu Bưu bây giờ không khác gì một tên
lang trung giang hồ đang giả danh đi lừa bịp.
"Anh Bưu, cố gắng
lên, nếu như anh có thể giơ lên, tôi sẽ thưởng cho anh mười vạn." Vương
Yến chỉ sợ thiên hạ không loạn liền hưởng ứng tín hiệu Lưu Bưu phát ra.
"Tôi năm vạn."
"Tôi mười vạn."
"Tôi… hai mươi vạn"
Mọi người nhìn nhau, cũng giơ lên một ít chi phiếu rồi hô to số lượng, có
người dứt khoát đem chi phiếu đặt lên trên bàn trà, còn có người trực
tiếp đưa ra tiền mặt. Chỉ hai phút đồng hồ trên bàn trà đã có một "núi"
nhỏ tiền mặt cũng như chi phiếu. Dù sao, người ở nơi đây rất nhiều.
"Ha ha ha, Bưu đại gia phát tài rồi. ****, A Trạch, tên đầu lợn này, trông
coi tốt số tiền này, chờ toi biểu diễn xong sẽ chia tiền…"
"Khụ
khụ, được rồi được rồi. Anh Bưu yên tâm, tôi sẽ chờ anh" A Trạch thấy
ánh mắt của mọi người đều đặt trên người hắn, thân người vốn đang ở cạnh bàn trà liền lùi về phía sau vài bước, mặt đỏ bừng.
Nếu so về da mặt dày thì quả thực cho dù là Trương Dương hay A Trạch cũng đành cam bái hạ phong trước Lưu Bưu.
"Anh Bưu, đã không còn sớm, Tướng quân còn đang chờ chúng ta, cũng nên bắt đầu đi" Trương Dương thở dài một tiếng.
"Được, xem đây!"
Lưu Bưu xắn ống tay áo lên, không làm động tác khởi động gì, thắt lưng khom xuống, hai chân chùng, hai tay túm chặt lấy đòn tạ, hơi tích lực.
"Hây!" một tiếng, chỗ tạ siêu nặng không biết bao nhiêu cân kia đã bị hắn giơ
lên đến ngực, cơ hồ không hề ngưng lại, tạ đã được hắn giơ lên trên đỉnh đầu.
"Thế nào?" Lưu Bưu vẫn đang giơ tạ trên đầu, xoay người một vòng, bắt đầu nói chuyện, bộ dạng vô cùng đắc ý.
Tất cả mọi người há hốc miệng, vẻ mặt không tin, hai tròng mắt thiếu chút nữa thì đã bị rớt ra khỏi hốc mắt.
Không thể tin nổi!
Quả là không thể tin nổi!
Chưa từng có ai nhìn thấy lực sĩ nào sau khi giơ tạ lên còn có thể tự do
thoải mái đi lại, hơn nữa lại rất dễ dàng. Đương nhiên, sau khi nâng tạ
còn có thể nói chuyện, phỏng chừng trên thế giới này còn chưa tìm thấy
ai.
"Vậy…vậy mà có thể…"
Trầm mặc một hồi lâu, vẻ mặt khiếp
sợ vô cùng, Chu Thiếu mới lắp bắp nói ra một câu. Từ lúc Lưu Bưu nâng tạ lên hắn có thể cảm thấy mức tạ này quả rất nhẹ nhàng đối với tên này,
không có chút khó khăn gì.
Mọi người ở đây tưởng rằng Lưu Bưu
chuẩn bị buông tạ xuống, thì một màn quỷ dị xuất hiện. Lưu Bưu nhẹ nhàng đặt tạ xuống mặt đất, như sợ tạ đau vậy.
"He he, để rơi xuống, sẽ làm hỏng tạ, không nên…" Thấy mọi người trợn mắt há mồm nhìn mình, Lưu Bưu có chút ngượng ngùng nói.
Mọi người có mặt ở đây, chỉ cần thoáng biết một chút nguyên lý lực học đều
biết khi từ từ hạ tạ xuống so với khi nâng tạ lên thì tốn sức hơn rất
nhiều. Khi nâng tạ thì có thể bộc phát lực lượng, nhưng khi hạ tạ thì
không thể bộc phát như vậy.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía Lưu Bưu
mà khiếp sợ, không ai biết khí lực của đại gia hỏa này lớn đến đâu. Nếu
có người biết Lưu Bưu có thể đánh chạy Cương Giáp Thú có trọng lượng hơn một tấn thì sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Đám người đi theo Chu
Thiếu không khỏi âm thầm kêu may mắn, vừa rồi phát sinh xung đột cũng
không động thủ, nếu không bị người này quất nhẹ một cái thì chắc chắn sẽ trọng thương. Khí lực của người này đã đạt tới một trình độ kinh khủng, cho dù là quất một cái bâng quơ cũng đủ để tạo thành thương tổn trí
mạng, huống hồ lúc ấy Lưu Bưu còn đang cầm tạ trong tay, nếu bị hắn đập
phải thì không chết cũng tàn phế.
"Đa tạ, đa tạ, đa tạ các vị cổ vũ, xin gặp lại lần sau…"
Lưu Bưu buông tạ ra, vội vàng chạy tới bên bàn trà, nhanh chóng cởi áo
khoác đem tất cả tiền và chi phiếu bỏ vào, bộ dạng vô cùng tham lam.
Trương Dương cũng vì hắn mà cảm thấy "nghẹn ngào".
"Chu Thiếu, gặp lại sau, tặng anh một câu nói: Tái ông thất mã, trong họa có phúc." Trương Dương cười với Chu Thiếu.
"Tất nhiên rồi, còn phải gặp lại. Hôm nay Chu mỗ thua tâm phục khẩu phục."
Chu Thiếu nhịn đau đứng lên, ôm quyền hướng Trương Dương tống biệt, bộ dạng vô cùng thản nhiên.
Hai người không biết, lần từ biệt này, tới tận hai năm sau họ mới có cơ hộ
gặp mặt, mà khi đó Chu Thiếu đã hoàn toàn bộc lộ tài năng, con người
cũng không còn trương cuồng thay vào đó là sự chững chạc, trầm ổn, thân
thiện. Đương nhiên, khi đó Chu Thiếu đã là người đứng đầu một địa
phương, chiến tích lừng lẫy được dân bản xứ nhiệt liệt ủng hộ.
Mọi người tống biệt, trong tim bọn họ, Trương Dương đã đứng ngang hàng cùng họ.
Đầu tiên, năng lực của Trương Dương được bộc lộ khiến mọi người thán phục,
cho dù chỉ là Locker và cử tạ, nhưng là từ khí độ Trương Dương thể hiện
cũng có thể nhìn ra con người hắn. Hắn khẳng định không chỉ tinh thông
hai món này, cũng không cần nói nhiều về bối cảnh của Trương Dương, cũng nhìn ra được. Càng không cần phải nói đến Vương Yến, từ đầu đến cuối
Vương Yến cũng không tách rời Trương Dương, xem ra bọn họ không có hy
vọng trở thành người thừa kế của Yến thị. Ngoài ra, mối quan hệ của
Trương Dương và Tướng quân cũng không hề đơn giản.
Tướng quân quả nhiên đợi bọn họ ngoài cửa.
"Phát tài?" Tướng quân chứng kiến Lưu Bưu chỉ mặc nội y, mang theo một bọc tiền được quấn bằng áo ngoài, cười nói.
"Ừm ừm, có chút phát tài, Tướng quân cần gì cứ nói, Lưu Bưu sẽ đáp ứng toàn bộ, đương nhiên sẽ tận lực bồi tiếp…"
Tướng quân trợn mắt há mồm, thằng nhãi Lưu Bưu này nói một hồi, dám lôi cả hắn vào đó.
"Đi thôi, chúng ta tới nơi khác nói chuyện" Tướng quân liếc mắt nhìn tên đô con này, chỉ có thể lắc đầu chào thua, đi tới chiếc xe phía bên ngoài.
Lúc này, bọn người Trương Dương mới phát hiện, bên ngoài có vô số người mặc quân phục, cũng có một số người mặc tây phục màu đen trà trộn trong đó. Cả hội sở đều đã nằm trong tầm khống chế.
Tuyết Liên cùng Vương
Yến được đưa lên một chiếc xe khác, ba người Trương Dương cùng Tướng
quân lên một chiếc xe đặc dụng được dùng trong quân đội.
Sau khi
mở ra cửa chiếc xe bằng sắt kia, Trương Dương lập tức phát hiện chiếc xe con mà Vương Yến cùng Tuyết Liên đang ngồi chạy về một hướng khác.
"Tướng quân, bọn họ…?" Trương Dương quay đầu lại. Hắn còn chưa cùng Vương Yến
nói điều gì, giữa bọn họ tựa hồ có một khoảng cách, Trương Dương mặc dù
không tìm ra nguyên nhân, nhưng hắn cảm nhận rất rõ. Điều này làm cho
Trương Dương không hề thoải mái, hắn rất muốn tìm một cơ hội để nói
chuyện cùng Vương Yến, hy vọng có thể tìm ra mấu chốt vấn đề.
"Chúng ta đang nói tới vấn đề của đàn ông." Tướng quân thản nhiên nói.
Trương Dương lập tức ngậm miệng lại.
Bên trong xe lâm vào trầm mặc, Tướng quân tựa hồ cũng không muốn nhiều lời, nhắm mắt dưỡng thần. Chiếc xe chạy bên trong kinh thành, Trương Dương
cũng chẳng muốn xem bên ngoài, dù sao hắn cũng không hề biết gì về địa
lý cũng như mô hình kiến trúc, nên nhớ kỹ cũng chỉ là uổng công.
Nếu như muốn nhớ kĩ đường, đầu tiên phải biết vị trí hiện tại của mình, sau đó mới nhớ đến những kiến trúc hai bên, cuối cùng là nhớ tên đường,
thậm chí là một số ngõ, đương nhiên một số kiến trúc cổ càng phải nhớ
kĩ.
Đối với Bắc Kinh, Trương Dương cảm thấy vừa lạ vừa quen. Hắn
cũng biết tới Trường Thành, biết đến Cố Cung, Thiên An Môn, Trung Nam
Hải, biết rất nhiều danh thắng, nhưng hắn lại không biết vị trí của nó,
không biết đường đi, tất cả hắn đều không biết.
Rốt cuộc, đội xe
trong đêm đã dừng tại một tòa kiến trúc khá thấp, kiến trúc nơi này đã
có niên đại khá cao, trên tường đều có một chút dây leo đã khô vàng, có
vẻ rất cũ, bất quá lại vô cùng sạch sẽ, cửa sổ làm bằng gỗ nhưng do được bảo trì tốt nên nước sơn vẫn còn rất sáng, thủy tinh sạch sẽ. Từ trên
xe đi tới đoạn đường nhỏ vào khu kiến trúc này cũng rất đáng chú ý, từng khối đá lớn nhỏ trắng tinh được dùng để lót đường.
Người trông cửa cũng đã lùi vào góc, trong bóng đêm không nhìn thấy đội xe cũng nhanh chóng rời đi.
Phòng rất rộng rãi, không như Trương Dương tưởng tượng là sẽ có đồ cổ dùng
trong nhà, mặc dù nơi này đã rất xưa, nhưng tuyệt đối không phải loại cổ đại, mà cũng chỉ có niên đại 80 năm trở lên giống như những bộ phim
xưa, màu sắc đơn điệu, đồ dùng trong nhà, ngay cả rem cửa sổ cũng thêu
hình một cây trúc, thoạt nhìn đã có rất lâu.
Trên bàn bát tiên có
giắt một cái đèn tỏa ra ánh sáng lờ mờ, đế đèn trên mặt đất, cái lồng
màu trắng – đây là điển hình của chiếc đèn những năm 80
Đã có một
vệ binh mang một bình nước sôi tới đây, trên bàn bát tiên đã chuẩn bị
sẵn bốn cái chén trà màu trắng. Đây đều là hàng thượng đẳng – chén từ
sa, lớn như chén rượu.
Tướng quân đầu tiên ngồi xuống, ba người
cũng lần lượt ngồi theo. Vệ binh bắt đầu rót nước, trên không khí tràn
ngập hương trà khiến người ta say mê.
"Thế nào?" Tướng quân khẽ cúi đầu ngửi hương trà thơm ngát bốc lên.
"Trà ngon!" Trương Dương cũng cẩn thận ngửi qua hương trà này, hương trà rất nhã, thật sự là trà ngon. Trương Dương trên bình diện này cũng có
nghiên cứu một chút. Trên cơ bản, người yêu thích thư pháp đối với trà,
rượu, thơ cũng đều thích, trong chúng có rất nhiều chỗ giống nhau.
"Trà này không có tên, hơn nữa, nơi sản sinh ra trà này vỗn là không có trà, tại mười tám năm trước có người mang theo một ít giống gieo trồng, lại ở tại nơi không thích hợp để trồng trà vậy mà cây trà vẫn có thể cường
ngạnh sinh trưởng, quả là thế sự vô thường. Ai biết được tại hải vực
sóng gió ngập trời lại có thể trồng được cây trà, ha ha, quả là thế sự
vô thường…"
Đôi mắt thâm thúy của Tướng quân nhìn ra về bầu trời đêm ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ.
"Khó trách lá trà lại có hương vị thanh đạm, nhưng mùi thơm lại kéo dài. Thì ra là sinh trưởng tại đảo ngày ngày chịu đựng gió to sóng lớn, dưỡng
tính cách trở nên bền gan vững chí, sinh trưởng ra lá trà hương thơm
cũng thật lâu." Trương Dương nhẹ nhàng nhấp một ngụm, quả nhiên phát
hiện trà này uống so với các loại trà khác hoàn toàn bất đồng.
"Ha Ha, quả nhiên có chút hiểu biết, nghe đồn cậu tại lĩnh vực thư pháp
nghiên cứu cũng không cạn, mà kỳ nghệ cũng rất giỏi đúng không, lại
nghiên cứu cả trà đạo, không hổ cả ngày đều ở trong ký túc xá …"
"Cái này, khụ khụ…" Trương Dương đang uống trà, thiếu chút nữa phun ra hết,
mặt đỏ bừng. Điều này được mọi người truyền tai nhau kể, không ngờ tới
cả tai tướng quân, khiến Trương Dương có cảm giác vô cùng xấu hổ, quả là một bước sa chân ngàn lần hận.
"Phì… xin lỗi anh lính, ha ha ha…"
Đáng tiếc, Trương Dương nhịn được, không có phun ra nhưng Lưu Bưu lại không
nhịn nổi, phun hết lên người vệ binh đứng bên cạnh. Vệ binh này buồn bực khi quần áo bị ướt, hắn không rõ có gì đáng buồn cười?