Điều khiến Trương Dương không ngờ chính là những thứ kia đều đầy đủ,
lại còn có cả nghiên mực rất tinh xảo, cũng không biết được làm từ gỗ gì nhưng quả thật nó đã rất cũ, hiện ra một màu tím đen. Nói vậy toàn bộ
văn phòng từ bảo này đều là đồ cổ, khá lâu năm.
Chung quanh nghiên mực còn khắc một con phi long vô cùng sống động, cảm giác như thật, mực đã mài xong.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Trương Dương cũng không biết đã qua bao lâu.
Một lần viết này, thời gian rất dài, ánh mắt Trương Dương vô cùng chuyên
chú. Trên thực tế, hắn đang lợi dụng thời gian này để hấp thu năng lượng ở trong không gian, điều khiến Trương Dương không ngờ tới chính là
trong lúc chăm chú mài mực thì cùng với việc tu luyện Tiên Đạo Mạn Mạn
cũng có cùng công hiệu.
Có lẽ tại viễn cổ, người đạt được Tiên Đạo Mạn Mạn cũng không có cách nào tham thấu tuyệt thế bí tịch này. Nhưng
đem võ công này dung hợp vào trong cuộc sống, rèn luyện thể phách của
người thường, dần dần cũng hình thành một chút truyền thống từ xưa của
dân tộc Trung Hoa, mà trong các truyền thống có cất dấu các dạng kĩ năng mà người hiện đại không biết.
Trong cờ không phải là ẩn chứa đạo binh gia sao?
Chu Dịch cũng không phải là ẩn chứa bí mật thiên địa sao?
Mà trong vô số cổ tịch có ẩn dấu tuyệt thế võ công, không phải là tài phú mà cha ông lưu lại sao?
Nghĩ tới đây, Trương Dương đột nhiên cảm thấy đau thương, bản sắc dân tộc
dần bị lãng quên, hiện nay người tài tinh thông tiếng Anh còn nhiều hơn
người tinh thông tiếng Hán; người ta ngồi máy tính nhiều chứ mấy ai tay
cầm bút lông viết chức, lại còn có mấy người biết được kết cấu của Hán
ngữ cũng như thâm ý trong đó.
Không còn nhiều!
Quá thưa thớt!
Trung Quốc vốn được gọi là một nước lớn trong trường quốc tế, có hơn một tỉ
người; nhưng lại có mấy ai có lý giải sâu sắc về văn hóa cổ của Trung
Quốc, có mấy ai phân biệt được đó là bề ngoài hay tinh túy?
Một
quốc gia lớn mạnh là phải biết kế thừa và phát huy tinh hoa văn hóa
truyền thống, nó chiếm một vị trí trọng yếu. Một người không biết đến
truyền thống dân tộc là không có tinh túy của quốc gia. Trung Quốc trải
qua mấy ngàn năm lịch sử trải nghiệm, chiến loạn bệnh tật, nội chiến
ngoại chiến cũng đủ, vậy cũng không là suy chuyển được. Vậy mà giờ đây
Trương Dương lại dự cảm được một loại nguy hiểm nghiêm trọng, kinh tế
toàn cầu hóa, xâm lược văn hóa, tư tưởng sính ngoại, chính những thứ này đã ăn mòn một quốc gia, ăn mòn linh hồn dân tộc.
Dân tộc được xưng có năng lực đồng hóa cường đại nhất đang bị người khác đồng hóa.
Trương Dương trở nên thất thần.
A Trạch nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Bưu đang ngáy o o trên bàn, tiếng ngáy
dài và lâu tựa như hắn đang hát vậy, thủ vệ đứng bên cạnh cố gắng kìm
nén để không phát ra tiếng cười nên cơ thể khẽ rung lên.
Duy nhất có một người vẫn đang chú ý quan sát Trương Dương.
Đôi mắt Tướng quân gắt gao nhìn Trương Dương, ánh mắt vô cùng chuyên chú,
hắn cảm giác được tâm tình của Trương Dương đang xảy ra biến hóa, cảm
giác được sự đau thương của Trương Dương.
"Có chuyện gì sao?" Tướng quân khẽ gõ lên mặt bàn, âm thanh phát ra như tiếng chuông đánh thức Trương Dương về thực tại.
"Không có, chỉ là cảm thấy nghiên mực này rất tốt." Trương Dương cười cười,
nhẹ nhàng mài mực cho tốt, bút lông nhẹ nhàng chấm vào nghiên mực.
"Nếu cậu thích, tôi tặng cho cậu. Tôi mặc dù chỉ ngẫu nhiên viết nhưng
nghiên đài này từ hoa văn cho thấy đây chắc chắn là vật mà một hoàng đế
đã dùng. Mực này sản xuấ ra ở đời vua Khang Hi, lúc tìm được thì đã được dùng quá nửa, tuyên chỉ (giấy) này là Nam Đường hậu chủ Lý Dục, tự sáng chế ra Giấy Trừng Tâm Đường…" Tướng quân nhẹ nhàng vuốt ve một cuốn
tuyên chỉ, rất nhiều cảm xúc trỗi dậy, hiển nhiên để có được những thứ
này tốn công cũng không ít.
"Giấy của Trừng Tâm Đường?"
Trương Dương kinh hãi, nếu nói như vậy, phòng này ngoài tứ bảo, bút, mực,
giấy, nghiên bốn loại; còn bảo tồn được chính là giấy, loại này được làm ra tại Trừng Tâm đường trong lịch sử. Nghe nói Trừng Tâm Đường chỉ là
loại trân phẩm để làm ra tuyên chỉ, nó trắng như màng trứng, tinh khiết
như ngọc, lấp lánh sáng bạc, nổi danh một thời, là loại giấy trong lịch
sử tuyên chỉ, giấy của Trừng Tâm Đường có thể nói là số một.
Trương Dương không hiểu biết rõ lắm về đồ cổ, nhưng hắn biết giá trị của giấy
Trừng Tâm Đường, cho dù xuất ra một tờ cũng có giá trị liên thành, mà
nơi này lại có đến gần trăm tờ.
"Ha ha, cậu quá cố chấp. Vô luận
trân quý cỡ nào thì cũng để người ta viết lên mà thôi, tác dụng lớn nhất của nó là để sử dụng. Đương nhiên nếu như sử dụng được thì đây là
chuyện rất tốt, nếu thích thì cứ lấy đi, để ở đấy cũng chỉ là hoang phí
mà thôi." Tướng quân khẽ cười nói.
"Cảm ơn Tướng quân, tôi hiện giờ chưa có chỗ ở, cũng khong có chỗ mà để, xin ghi nhận thịnh tình của Tướng quân."
"Ha ha, việc này về sau nói." Tướng quân trả lời, ý bảo Trương Dương có thể bắt đầu.
Trương Dương vốn chuẩn bị lấy một ít tuyên chỉ, nhưng hiện tại biết được là
giấy của Trừng Tâm Đường thì tâm tình trở nên rất cẩn thận, bởi nó vô
cùng trân quý.
Rất nhanh, tuyên chỉ đã được mở ra, chặn giấy ngay
ngắn, lúc này tuyên chỉ đã được chuẩn bị rất tốt. Cảm giác của hắn hoàn
toàn bất đồng, không phải là mềm mại mà là hơi thô ráp, đã qua cả trăm
năm, nên có một chút ố vàng, ngẫu nhiên còn nhìn thấy những chấm nhỏ màu trắng đục.
Lưu Bưu đã bị Trương Dương dựng dậy, bởi vì hắn đè lên mặt bàn. Sau khi tỉnh lại, hắn vẫn ngồi thừ người ra nhìn mặt bàn, mắt
cứ díp lại, hiển nhiên hắn vẫn còn đang ngái ngủ.
A Trạch mở mất,
hắn cảm giác được khí thế của Trương Dương, trong không khí rõ ràng có
dao động, tiểu Ngân Mị cũng chui ra để lộ cái đầu nhỏ nhắn.
Bút
lông khẽ đảo trong nghiên mực, làm cho mỗi sợi lông nhỏ cũng thẩm thấu
mực vào trong, lúc này Trương Dương lại nghĩ đến đầu lang vương thông
minh trong sa mạc.
Trương Dương hít thật sâu một cái, hắn phát hiện gần đâ hắn rất không tập trung, mà rất dễ bị thất thần.
Chậm rãi, tinh thần lực của Trương Dương bắt đầu dược quán chú lên trên tay, từng tế bào nhỏ cũng toát ra khí thế vô cùng cường đại, nó tràn ra khắp không gian trong phòng.
Người đầu tiên cảm thấy không chịu được
là vệ binh, vẻ mặt hắn trắng bệch, hắn chỉ là vệ binh bình thường có
nhiệm vụ trông coi căn phòng này, tự nhiên không thể chống đỡ được khí
thế Trương Dương tận lực đề thăng.
Để viết cái thần của chữ "Chiến" mà Đại Hà đã viết, Trương Dương không thể không toàn lực ứng phó.