Đồ Thần Đường

Chương 288: Chương 288: Làm rạng danh tổ quốc




"Hây, mỹ nữ!"

Lưu Bưu thấy vẻ mặt Trương Dương ngây ngốc, tự nhiên biết hai người này khẳng định có dây dưa gì đó. Thấy cô gái vẻ mặt lạnh lùng kia xuống máy bay rồi, lập tức cao giọng gọi.

Đột nhiên, trong mắt cô gái lóe lên một tia điện mang, ánh mắt sắc bén đảo qua đây, Lưu Bưu cảm thấy da thịt mình giống như bị dao cắt, không khỏi rùng mình một cái, sát khí thật mãnh liệt! Trương Dương không khỏi thầm mắng một câu. Hắn không hiểu sao dạo này quen toàn loại nữ nhân "dữ dội". Người duy nhất hiền dịu chính là Tuyết Liên. Đương nhiên Tiêu Di Nhiên cũng vậy. Cô gái này so với Vương Yến có nhiều thêm phần sát khí.

"Là anh?" Hàn mang trong mắt cô gái chợt lóe rồi biến mất, lộ ra vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên nàng cũng không ngờ ở nơi xa xôi tha hương này có thể gặp Trương Dương.

"Là tôi." Trương Dương lập tức khôi phục như thường, hung hăng lén véo đùi mình một cái mạnh. Hắn có chút không hiểu sao mỗi lần gặp Na Na mình đều có chút ngẩn ngơ. Cô gái này trên người dương như có một loại hấp dẫn khó hiểu. Nếu như có mấy cô gái đứng trước mặt bảo hắn chọn, hắn sẽ không do dự chọn cô gái này. Đây không phải là cảm tình, mà là một loại trực giác.

"Ồ" Cô gái đưa mắt dò xét trên người Trương Dương, dướng như muốn tìm gì đó nhưng rồi lại thất vọng rời đi.

"Chi chi..."

Trên không trung một tia sáng bạc lao thẳng tới cô gái. Ngay khi nàng xoay người trong nháy mắt, thân thể mềm mại của Ngân Mị đã nằm trên vai nàng. Cô gái vui mừng đưa tay vuốt ve thân thể mềm mại đó. Nhưng nhìn mặt Ngân Mị nhe răng có vẻ miễn cưỡng dường như không thích cô gái vuốt ve nó. Đối với Ngân Mị mà nói, trên thế giới này chỉ có tay Trương Dương vuốt ve là thoải mái nhất. Nó nằm mơ cũng đều thấy được Trương Dương vuốt ve.

Dương như không hẹn mà cùng lúc A Trạch và Lưu Bưu đều giơ ngón cái về phía Trương Dương.

Biến thái!

Biến thái!

Quả là biến thái!

Thật sự biến thái!

Lại có thể đem Ngân Mị đi tán gái, quả là vô tiền khoáng hậu, chưa từng có.

Trương Dương đỏ mặt, giả vờ không thấy ánh mắt hai người, bình tĩnh lại đi đến trước mặt cô gái.

"Chúng tôi ngày mai cũng rời khỏi Yemen. Tại nơi nước ngoài xa xứ này, tôi nghĩ cô chắc sẽ không vội đi ngay, không bằng chúng ta kết bạn với nhau nhé?"

Trong lúc Trương Dương nói chuyện, Ngân Mị luồn khỏi tay cô gái, nhẹ nhàng nhảy đén bên người Trương Dương, chui vào trong túi.

Cô gái nhìn theo Ngân Mị biến mất vào trong túi Trương Dương, chần chừ một chút rồi cũng gật đầu.

Trương Dương ra buồng điện thoại công cộng gọi điện, biết được tàu chở dàu phải đến ngày thứ hai mới có thể khởi hành. Ba người cùng cô gái đi vào một khách sạn.

Khiến Trương Dương vui mừng chính là bên trong phong thư không chỉ có hộ chiếu cho ba người, mà còn có lộ phí tiêu dùng cho cả ba. Tiền mặt đều là USD, cũng chỉ có USD mới thông dụng trên toàn thế giới. Đồng nhân dân tệ khong thể so sánh về mặt lưu hành phổ biến này được. USD vẫn chiếm địa vị bá chủ toàn cầu.

Đương nhiên bên trong phong thư còn có rất nhiều tin tức, kể cả khách sạn mà họ đang nghỉ lại cũng được nhắc đến trong đó. Rõ ràng Tướng quân lo lắng bọn hắn lần đầu xuất ngoại nhiều thứ không hiểu biết.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lưu Bưu, cuối cùng mỗi người ở trong một phòng. A Trạch và Trương Dương có thể khẳng định, thằng nhãi Lưu Bưu này chắc đang muốn làm gì mờ ám đây.

Mọi người không hề biết tâm tình của Lưu Bưu giờ đã thăng hoa đến mức vì đất nước muốn vẻ vang mặt mũi. Hôm nay Lưu Bưu hắn quyết định nhất định phải tìm mấy cô em da đen để "giảm nhiệt". Bưu đại gia hắn đã trải qua nhiều loại phụ nữ, nhưng mấy em da đên thì chưa từng bao giờ, ha ha.

Nghĩ đến đây, cả người Lưu Bưu giống như bốc cháy, hắn đang bị dục hỏa thiêu đốt.

Khi đã về phòng, Trương Dương rửa qua mặt nghỉ ngơi một chút liền muốn đi sang phòng Na Na. Đương nhiên hắn không phải muốn làm phiền nàng, hắn chỉ muốn biết nàng đi Yemen làm gì? Còn có chuyện trước đây bây giờ thế nào, hắn đều muốn biết. Chẳng qua trong thâm tâm, Trương Dương rất muốn đến gần Na Na, đây là điều không càn phải nghi ngờ.

"Cốc cốc cốc...!"

Một lúc lâu sau cửa mới mở ra. Na Na choàng tấm áo tắm dài của khách sạn, đôi chân ngọc để trần trắng muốt, tóc ướt sũng. Cửa mở ra, nàng cũng không có ý mời Trương Dương đi vào, chỉ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn hắn.

"Tôi... làm phiền một chút không sao chứ?" Trương Dương bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm, không khỏi mất tự nhiên, dường như bị cô gái "nhìn thấu tim đen"

"Nói." Cô gái nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tó ướt trên trán, khiến trái tim Trương Dương khẽ run lên.

"Giúp Ngân Mị tắm rửa có được không?" Ngân Mị một lần nữa trở thành "vật hi sinh" của Trương Dương. Lúc này tiểu tử kia thò đầu ra, bất mãn nhìn Trương Dương. Đương nhiên, Trương Dương sẽ không thèm hỏi ý kiến nó. Bây giờ Ngân Mị là cơ hội duy nhấ đẻ hắn "kiếm cớ" đến gần Na Na. Rõ ràng nàng rất thích Ngân Mị, thậm chí vì Ngân Mị nàng mới có thể ở cùng khách sạn với Trương Dương.

Quả nhiên!

Nhắc tới Ngân Mị, vẻ băng hàn trên mặt nagf đã giảm đi nhiều. Cửa được mở rộng ra, Trương Dương cuối cùng cũng được vào phòng, trong phòng rõ ràng còn thoang thoảng mùi hương con gái sau khi tắm, quả là thoải mái.

"Nó tên là Ngân Mị?" Ngân Mị vô cùng "bất đắc dĩ" nhảy đến tay cô gái. Bởi vì Trương Dương đã nghiêm khắc "ra lệnh" nó phải để cho cô gái tắm rửa. Mặc dù Ngân Mị không thích tắm rửa, nhưng vì Trương Dương, nó không thể không tắm.

"Ừm, nó thích người khác gọi là Ngân Mị".

Trương Dương gật đầu, đứng tựa cửa nhìn cô gái đem chậu nước rửa mặt xả đầy nước, rồi đem Ngân Mị thả vào trong. Vào trong nước, không thể không nói Ngân Mị là một kiện tướng bơi lội, tại cái chậu nhỏ mà thân thể linh hoạt khéo léo như một con cá. Chẳng qua Ngân Mị cũng không thích bơi lội lắm, đảo vài lượt liền bò lên trên, không xuống dưới nước nữa.

"Ngân Mị, tên thật hay."

Cô gái vô cùng yêu thích Ngân Mị, vô cùng cẩn thận lấy khăn lông bọc lấy Ngân Mị, lau cho nó. Đáng tiếc Ngân Mị không biết điều, chui khỏi khăn nhảy ra, từ trên không trung biến thành mọt tia sáng bạc rơi thẳng xuống... đầu Trương Dương. Sau khi đứng vững, liền xù lông, cả người rung lên, vẩy hết nước ra khỏi bộ lông màu bạc, khiến cho đầu Trương Dương đầy bọt nước.

"Mày không thể … sạch sẽ hơn được sao?" Trương Dương mặt đầy nước, hổn hển bắt lấy Ngân Mị nhét vào túi, điệu bộ vô cùng chật vật.

"Phì...."

Thấy bộ dáng chật vật của Trương Dương, lần đầu tiên cô gái phá lên cười. Khuôn mặt lạnh như băng của nàng giống như ngoài vườn trăm hoa đua nở, khiến cả căn phòng cũng trở nên bừng sáng hơn.

Quá đẹp!

Tuyệt đối là một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.