Đồ Thần Đường

Chương 287: Chương 287: Gặp lại Na Na




Nghe lời Abramovich nói, Trương Dương ngay lập tức nghĩ đến việc "Tề Thiên" kiếm được vụ làm ăn đầu tiên với tỷ phú người Nga này. Nếu như đồng thời cứu được lão đầu ra đồng thời đối phó việc bồn chở dầu, đây quả là một phi vụ làm ăn rất lớn.

Tivi báo đài đều đã từng nói, một tàu chở dầu tiền chuộc phải lên đến cả triệu USD, việc này cả thế giới ai cũng biết.

"Ha ha ha, các chiến hữu nhỏ của tôi, dũng khí của các cậu khiến tôi kinh ngạc." Abramovich đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười rộ.

"Chuyện này buồn cười lắm sao?" A Trạch thản nhiên nói.

"Cậu có biết tôi là người thế nào không?" Nam nhân người Nga đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của A Trạch không chút nào để ý, vẫn cười lớn như cũ.

"Người Nga, một người đàn ông bị hải tặc Somali làm cho phải chạy khắp nơi lo lắng dàn xếp, một nam nhân người Nga. Nam nhân này có … một chút tiền." Trương Dương chậm rãi nói.

Những lời của Trương Dương nói khiến cho nam nhân người Nga này há hốc mồm, không nói gì được. Đúng vậy, hắn quả là một nam nhân người Nga, hơn nữa còn là một tỷ phú bị mấy tên tiểu hải tặc làm cho phải bôn ba lo lắng...

"Bất luận ông là ai, trong mắt đám lộn xộn hải tặc Somalia kia mà nói không hề xem ông ra gì, chỉ biết chiếm đoạt mấy tàu chở dầu của công ty các ông. Vì vậy, chúng ta có cơ hội hợp tác." Trương Dương nói.

"Ha ha, vậy sao? Tôi nghĩ, các cậu đều là sát thủ hẳn cũng biết đến "Thần thoại thời đại" chứ? Theo tôi biết, ngay cả "Thần thoại thời đại" cũng không có cách đối phó với đám hải tặc Somalia này. Tại mảnh đất loạn lạc đó đã "tiễn đưa" vô số tính mạng các sát thủ ưu tú rồi. Các cậu nghĩ rằng mình có thể siêu việt hơn cả "Thần thoại thời đại" sao?" Nam nhân người Nga khôi phục thái độ bình thường, uống một ngụm trà, khẽ cười nói.

"Chúng tôi là chúng tôi, "Thần thoại thời đại" là "Thần thoại thời đại". Họ không làm được, không có nghĩa là chúng tôi không làm được. Nếu ngài Abramovich không muốn hợp tác với chúng tôi cũng không sao. Việc được ngài chiêu đãi hôm nay, chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ."

Trương Dương đứng dậy, không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Nam nhân người Nga này rõ ràng xem thường bọn họ, nếu như nói có chút hứng thú với bọn họ thì cũng là nhờ vào Tương quân mới cảm thấy tò mò.

Có lẽ nam nhân Nga này muốn biết bí mật gì đó của Tướng quân, nên định dò xét từ trên người bọn họ.

"Được, một tàu chở dầu là hai triệu. Chỉ cần các cậu có thể cứu ra được mỗi chiếc tàu chở dầu sẽ được triệu đôla tiền thuê. Đương nhiên vì các cậu là người mới nên tôi không thể giao tiền đặt cọc được. Hơn nữa không được tiết lộ ra ngoài là tôi thuê các cậu."

Abramovich thấy ba người chuẩn bị đứng dậy rời đi liền nói luôn. Mấy lời này thực ra cũng là nể mặt Tướng quân. Ông ta là một tỷ phú dầu mỏ, đúng ra không cần phải nhờ vả mấy tên sát thủ mới chập chững vào nghề này. Nói ra quả là đáng buồn cười, ông ta bây giờ cần không phải là sát thủ, mà là mọt người có thể giao dịch được với đám hải tặc.

"Deal!" Trương Dương cười.

Cuối cùng bọn họ cũng nhận được nhiệm vụ đầu tiên, mặc dù khả năng thành công không cao, nhưng ít nhất cũng giúp họ có mục tiêu mà phấn đấu.

Hai triệu đôla Mỹ một chiếc tàu, giá này cũng không phải là cao, nhưng đối với bọn Trương Dương mà nói đây là một con số vô cùng khổng lồ.

"Ha ha ha, bà nội ta ơi... Một chiếc tàu hai triệu, bốn chiếc là tám triệu đôla Mỹ, gấp bao nhiêu lần tính ra Nhân dân tệ, chúng ta phát tài rồi." Vừa vào phòng, Lưu Bưu cười như điên.

"Bưu ca, trong này có camera quan sát đấy."

"A..." Lưu Bưu lập tức trợn mắt há hốc mồm.

"Rời khỏi đây hãy nói sau."

Ba người đều tự nghỉ ngơi. Trương Dương ngồi xuống nhắm mắt từ từ tu luyện Tiên đạo mạn mạn, trong nháy mắt vô số dòng xoáy vừa khuếch tán vừa phân liệt, hình thành nên một cái động khẩu năng lượng hư vô. Lúc này, Ngân Mị phía sau cũng trở nên hưng phấn lạ thường, không ngừng nhảy nhót quanh Trương Dương.

Trương Dương phát hiện ra năng lượng trong không trung kia mặc dù yếu ớt, nhưng tốc độ hấp thu lại rất nhanh. Có lẽ tạp chất trong không trung ít hơn nhiều so với mặt đất, chân khí khuếch tán cũng gặp ít chướng ngại hơn nhiều.

Lúc này, Trương Dương chậm rãi đem vị trí hấp thu năng lượng chuyển tới phía sau. Chỗ có nhiệt độ cao kia không thể nghi ngờ chính là nguồn năng lượng cao nhất. Đáng tiếc công lực của Trương Dương vẫn chưa đạt tới mức tinh thuần, không có cách nào hấp thu toàn bộ năng lượng tại chỗ nhiệt độ cao đang không ngừng điên cuồng khuếch tán ra.

Ngay cả chỉ một chút, Trương Dương cũng cảm thấy toàn thân như bị mấy nghìn độ bao phủ vậy. Mà Ngân Mị thân thể cũng phát ra quang mang chói mắt màu bạc. Cùng lúc khi cảm giác cực nóng của Trương Dương biến mất, thân thể ướt sũng mồ hôi thì vô số năng lượng đi qua thân thể hắn lập tức hướng về phía người của Ngân Mị.

Trương Dương cảm giác được năng lượng trôi đi khiến thân thể thoải mái hẳn. Có nhiều năng lượng mà không thể hấp thu quả là một loại thống khổ, cảm giác bành trướng vô cùng khó chịu. Hiện tại thì Ngân Mị đã thành chỗ hấp thu năng lượng dư thừa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Chi chi!"

Ngân Mị hưng phấn kêu to. Trương Dương tuy không mở mắt nhưng hắn có thể cảm nhận được Ngân Mị đang biến hóa. Thân thể Ngân Mị vẫn mềm mại như cũ, nhưng kết cấu bên trong ngưng kết rất nhiều. Bộ xương phát triển lên, móng vuốt sắc bén trên bốn chân màu sắc càng sáng ngời hơn, đặc biệt hai chiếc răng càng thêm bén nhọn. Đây chỉ là cảm giác, hoàn toàn là một loại cảm giác trong lòng.

Trương Dương thực sự có chút chờ mong hai chiếc răng nanh rốt cuộc có thể tiến hóa đến mức độ nào?

Ngân Mị không ngừng lột xác, năng lượng của Trương Dương toàn bộ hướng đến trên người Ngân Mị, thân thể hắn giờ đây giống chiếc cầu nối giúp Ngân Mị tiến hóa.

Rốt cuộc Ngân Mị cần năng lượng cũng đủ, vốn đang bay quanh thân thể Trương Dương giờ hạ xuống vai hắn, bắt đầu nằm ngủ. Trương Dương cảm giác được nhịp đập trái tim nhỏ bé kia, dường như rất hưởng thụ, rất thoải mái và thỏa mãn.

Không có thân thể Ngân Mị hấp thu năng lượng, Trương Dương kinh ngạc phát hiện thân thể chính mình dĩ nhiên cũng không lưu giữ được năng lượng nữa. Nói cách khác, chỉ lúc Ngân Mị cần năng lượng, thân thể của hắn mới mở rộng không gian chứa năng lượng dự trữ.

Tạo hóa thật thần kỳ, không tưởng nổi là thân thể chính mình lại có thể liên kết với một sinh vật ở ngoại tinh vực, hơn nữa cùng nhau cộng hưởng trở nên cường đại.

Trương Dương không hấp thu thêm năng lượng nữa, thân thể mình không gian dự trữ không đủ. Mà năng lượng ít ỏi mỏng manh kia có hấp thu cũng không có ý nghĩa gì. Cái động nhiệt độ cao kia không có Ngân Mị thì không cách nào hấp thu được.

Trương Dương không biết là chính mình may mắn đã không lỗ mãng vận công. Tại nơi hắc ám không gian, có vô số sinh mệnh giám sát thông đạo không gian địa cầu. "Tiên đạo mạn mạn" của Trương Dương giống như là chiếc chìa khóa mở cửa thông đạo vậy, một khi mở ra sẽ khiến không gian vũ trụ hỗn loạn.

Thần niệm từ từ khuếch tán, Trương Dương bắt đầu tìm tòi cả máy bay.

Bất ngờ, Trương Dương mở bừng hai mắt.

Hắn phát hiện một khí tức cực kỳ quen thuộc. Luồng hơi thở này vô cùng thân thiết và quen thuộc với hắn.

Là ai?

Ai đang ở trên chiếc máy bay này?

Một cảm giác không thể hình dung được dang lên trong lòng Trương Dương. Hắn cảm giác hơi thở kia là thứ hắn ngày đêm mong nhớ. Là ai? Người nào ở trên máy bay, vừa rồi suy tư chỉ trong nháy mắt hắn cảm giác được. Nhưng đối phương dường như cũng nhận thấy được thần niệm của hắn đang tìm tòi, lập ức cắt đứt.

Trương Dương mạnh mẽ nén xúc động. Chiếc máy bay này không gian quá lớn, hơn nữa người này võ công so với bọn hắn còn cao hơn.

Trên thực tế, ngay lúc đầu đi thăm quan máy bay, cũng không phải mọi chỗ đều có thể xem xét. Bọn họ đi xem thường là các phòng sinh hoạt chung, còn rất nhiều phòng có tính tư nhân thì đều không vào.

Rốt cuộc là ai cùng họ đồng thời lên máy bay?

Đây tuyệt đối là một người quen. Trương Dương vắt óc rà soát một loạt cao thủ nhưng không thể kết luận được.

Lúc này có người đi vào nhắc Trương Dương máy bay sắp hạ cánh, mời thắt dây an toàn.

Máy bay hạ cánh an toàn, lúc này đã là giữa trưa.

Ba người cũng không gặp lại Abramovich, trực tiếp được đưa xuống máy bay.

"Trương Dương, đang đợi gì vậy?"

Lúc ba người xuống máy bay rồi, Trương Dương cũng không lập tức rời đi mà là đứng cách máy bay không xa chờ đợi. Lưu Bưu thấy vẻ mặt mong chờ đang nhìn máy bay của Trương Dương, hỏi.

Trương Dương không lên tiếng, hắn có dự cảm người kia khẳng định cũng xuống máy bay.

Bất ngờ!

Trương Dương mặt trở nên ngây ngốc, dướng như ngay lập tức Lưu Bưu và A Trạch cũng nhìn theo ánh mắt hắn.

Một cô gái mặc áo đen bó sát chậm rãi đi từ trên máy bay xuống. Nàng mái tóc dài tung bay, đối mắt sáng tựa sao đêm trong bầu trời đêm. Chẳng qua điều khiến Lưu Bưu cùng A Trạch hơi mất tự nhiên là vẻ mặt băng hàn của nàng, một loại khí lạnh thấu xương, khiến không ai dám đến gần.

Là Na Na!

Đúng là Na Na!

Mái tóc dài phiêu nhiên kia, gương mặt lạnh lùng băng sương kia, còn có vóc dáng lồi lõm quyến rũ kia, không thể có người nào thứ hai thế được.

Trương Dương vẫn hoài nghi người trên máy bay là Na Na, bây giờ điều khiến hắn hoài nghi đã biến thành sự thật


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.