Đồ Thần Đường

Chương 286: Chương 286: Hải tặc Somali




Lên máy bay, lập tức mấy nhân viên người Nga đưa bọn Trương Dương vào trong, còn viên cảnh sát sau khi dặn dò vài câu liền rời đi.

Vào trong máy bay, Trương Dương không khỏi bị nội thất xa hoa dọa cho sửng sốt.

Sự thực là nơi này còn xa hoa hơn nhiều so với trong lời đồn đại.

Khoang trong và vách tường được chạm khảm vô cùng tinh tế, mang phong cách của Sa Hoàng cung đình Nga trong truyền thuyết, cao quý mà tao nhã. Vì chế tạo một "Cung điện trên không trung" thế này, hơn ba trăm năm mươi ghế ngồi cố định trong máy bay đều bị bỏ đi hết.

Trương Dương lúc trước đọc tài liệu về chiếc máy bay này, theo các chuyên gia hàng không tính toán, một chiếc phi cơ cá nhân siêu xa hoa như vậy nếu tính phí bảo trì mỗi ngày hai mươi tư giờ bay sẵn sàng để cất cánh, ngoài việc mỗi dặm bay phải tốn một trăm bảng Anh cộng thêm các chi phí duy trì phụ nữa thì một chuyến bay từ Moscow đến London phải tốn ít nhất là … Ba mươi vạn bảng Anh. Giá tiền này so với giá vé hàng không dân dụng là hai trăm bảng Anh thì cao gấp một ngàn năm trăm lần. Chẳng qua, cái giá đó chẳng là gì trong mắt siêu tỷ phú Nga Abramovich.

Theo tờ "Sunday The Times" xếp hạng các tỉ phú thế giới, tỉ phú Abramovich cũng thuộc top trên của bảng, có tài sản cỡ 7,5 tỉ bảng Anh. Nói cách khác, cho dù mỗi ngày ngồi máy bay đi chu du thế giới, với tài sản khổng lồ của ông ta cũng thừa sức "bay" suốt mười bảy năm.

"Các người..." Ngay khi bọn Trương Dương được đưa đến một phòng khách, một người đàn ông người Nga ước chừng hơn bốn mươi tuổi đứng lên nói. Rõ ràng ông ta đang rất nghi hoặc. Ba người Trương Dương trong mắt ông ta quả thực giống như mấy đứa trẻ.

"Ngài Abramovich tôn kính, vô cùng cảm tạ ngài đã cho phép chúng tôi đi nhờ trên chiếc máy bay cá nhân của ngài." Ngay lập tức Trương Dương đoán người đàn ông Nga này chính là chủ nhân của chiếc máy bay, Abramovich, chủ tịch tập đoàn dầu mỏ lừng lẫy.

"Ừm, vé máy bay đâu?" Abramovich thấy Trương Dương nói tiếng Nga một cách lưu loát cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Trương Dương lấy trong túi ra mấy chiếc vé. Ngay khi móc vé ra, ánh mắt lợi hại của Trương Dương đã liếc qua đánh giá vé một lượt, phát hiện mấy chiếc vé này cũng chỉ như mấy chiếc vé máy bay bình thường hết hạn. Điều duy nhất không giống là trên ba chiếc vé đó dường như đều có ghi cùng một cái tên, rõ ràng đây là bút tích của Tướng quân.

Abramovich cẩn thận quan sát mấy chiếc vé như xem báu vật, vẫy tay một cái, một người hầu lập tức lấy ra một chiếc hộp gỗ màu tím bề ngoài có hoa văn trông rất cổ kính và cao quý, cẩn thận đặt ba chiếc vé vào trong hộp gỗ rồi mới thở nhẹ một hơi, đóng nắp hộp dặn người hầu mang đi, lúc này bộ mặt ông ta mới tỏ ra hài lòng.

"Ha ha, các anh bạn trẻ của tôi, nói cho các anh biết, tôi đã phải đi một vòng lớn từ Kazakhstan mới tới đây được đó." Làm Trương Dương bất ngờ chính là ngài tỉ phú này dĩ nhiên cũng có thể nói tiếng phổ thông một cách lưu loát. Nếu như nói có điểm gì khác biệt, thì chỉ là giọng nói vẫn mang một chút đặc thù của người nước ngoài mà thôi.

Trương Dương trong lòng chấn động. Nếu quả thật bay từ Kazakhstan đến đây thì quả là đã đi quanh quẩn một vòng lớn. Rõ ràng là với ba cái vé máy bay này, bọn họ đã nợ Tướng quân một món nợ ân tình lớn.

Nhớ đến Tướng quân bề ngoài lạnh lùng mà bên trong ấm áp, Trương Dương không khỏi cảm động, rõ ràng là nợ người như Tướng quân món nợ ân tình không phải là việc dễ dàng.

"Làm phiền ngài, Abramovich tiên sinh." Trương Dương cố gắng nhớ lại một số nghi lễ cổ của người Nga, nhẹ nhàng cúi đầu.

"Ha ha, không cần khách sáo. Tôi cùng Tướng quân là bạn cũ, đợi khi máy bay cất cánh, các cậu có thể tùy ý đi thăm thú trên chiếc máy bay này. Đến giữa trưa chúng ta cùng dùng bữa với nhau, tôi rất vuio được biết các cậu."

Không thể phủ nhận Abramovich này quả là người khéo léo giao tiếp, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã tạo ấn tượng tốt với ba người. Ông ta còn tiến đến rất nhiệt tình ôm từng người.

Rất nhanh, máy bay liền cất cánh.

Đợi đến khi máy bay đã ổn định, ba người đều cảm thấy hưng phấn. Thực tế đây là lần đầu tiên ba người được đi máy bay, càng không nói đến đi bằng loại được gọi là máy bay tư nhân xa hoa nhất thế giới thế này, tự nhiên là vô cùng vui mừng.

Sự hào hoa của máy bay quả khiến người ta sợ hãi than thở. Mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một đồ trang sức đều phi thường tinh tế.

Phong cách trang trí chủ yếu là theo kiểu quý tộc, thảm trải hoa tràn ngập phong tình của nước Nga, trên vách tường còn treo rất nhiều bức tranh thuộc loại trân phẩm.

Nghe nói, nếu bàn về vấn đề an toàn trên máy bay, so với phi cơ riêng của Bush và Putin cũng khó phân cao thấp. Còn nếu nói về độ xa hoa trang trí bên trong, thi hai người kia cũng phải cúi đầu nhận thua.

Từ đó có thể thấy được chiếc máy bay này xa hoa đến mức nào.

Ba người đi thăm quan xong quay lại phòng khách, không khỏi ngẩn người, trầm mặc một lúc. Nếu như nói phòng tổng thống đại biểu cho quyền lợi và thân phận, vậy còn cái máy bay tư nhân thì sao?

Dĩ nhiên là phòng tổng thống cũng chỉ cần có tiền, một phú hộ cũng có thể vào trong ở được. Nhưng còn máy bay tư nhân thì lại khác, không phải chỉ cần có tiền là lên được.

"Cảm giác thế nào?" Trương Dương bất ngờ hỏi thăm.

"Ghen tị." A Trạch nheo mắt nói.

"Ta cũng vậy, quả thực đáng ghen tị." Lưu Bưu nghe A Trạch nói, cũng không phản ứng nói theo. Hiện tại Lưu Bưu có chút uể oải, đối với việc phát tài bỗng thấy trở nên xa vời. Gần đây hắn gặp toàn người không xem tiền ra gì, giờ đến cái máy bay này càng đả kích Lưu Bưu một cách nghiêm trọng. Nhất là khi hắn thấy cái phòng vệ sinh làm toàn bằng vàng ròng, hắn chỉ hận không jtheer ném hết mấy cái vòng vàng đeo trên cổ ra ngoài cửa sổ. Người ta đem vàng làm … toilet, còn hắn đo trên cổ, chênh lệch đẳng cấp quả là quá lớn.

"Đúng vậy, ta cũng ghen tị lắm, đây mới gọi là có quyền có thế." Trương Dương thở dài than.

"Trương Dương, tổ chức sát thủ chúng ta khi nào mới bắt đầu hoạt động?"

A Trạch nhẹ nhàng chơi đùa thanh đao trong tay. Thoạt nhìn tốc độ có vẻ chậm, trên thực tế đó là một loại ảo giác. Thanh đao trong đôi tay khéo léo của A Trạch giống như vật sống vậy, vô cùng linh hoạt, thần không biết quỷ không hay bất ngờ chuyển hướng mà người xem có cảm giác dường như không hề có sự di chuyển nào.

"Đúng, chúng ta khi nào mới có thể kiếm tiền?" Lưu Bưu phục hồi tinh thần, hiện tại kiếm tiền mới là nhiệm vụ hàng đầu.

"Sau khi đem lão đầu cứu ra. Lão đầu mặc dù đã già, nhưng đối với thế giới sát thủ quen thuộc hơn nhiều so với chúng ta, làm việc chắc chắn sẽ tốt hơn chúng ta mò mẫm nhiều. Ít nhất, lão cũng dễ tiếp nhận nhiệm vụ hơn chúng ta nhiều. Cái chúng ta thiếu bây giờ không phải là kỹ xảo giết người mà chính là nghiệp vụ. Một sát thủ cho dù thân thủ tốt mà không có nghiệp vụ thì cũng không cách nào thi thố được. Chúng ta mới bắt đầu còn chưa có uy tín với người khác, biện pháp duy nhất là mượn danh lão đầu."

Ba người rất nhanh nhất trí, cứu lão đầu ra xong sẽ đem tổ chức sát thủ "Tề Thiên" uy chấn bốn phương.

Nói đến tổ chức sát thủ, ba người háo khí dâng cao. Bây giờ bọn họ cuối cùng có thể đi con đường của chính mình, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là đem lão đầu cứu ra đã.

Đối với việc cứu lão đầu ra, ba người phi thường tự tin. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thời gian trôi qua thật nhanh, đến giờ cơm trưa, có người hầu vô cùng lễ phép mời bọn họ vào "phòng ăn siêu cấp" trong truyền thuyết. Đương nhiên ba người lúc nãy đã đi tham quan qua.

Abramovich đã sớm ngồi sẵn ở trong.

Thấy đồ ăn trên bàn, ba người hơi thất vọng. Vốn tưởng có thể ăn cả bàn tiệc lớn, không ngờ chỉ có vài món đơn giản theo phong cách Nga.

Súp củ cải đỏ, một món ăn truyền thống của người Nga.

Khoai tây chiên với thịt bò, đây cũng là món ăn quen thuộc tại Nga.

Duy nhất làm cho bà người thấy hài lòng là món cá có dùng … đũa. Abramovich thực ra cũng rất tâm lý, đã dặn người phục vụ chuẩn bị sẵn ba đôi đũa bạc.

Trương Dương cũng không rõ nổi sao "kẻ bề trên" càng tinh tế và tâm lý bao nhiêu thì mấy loại "kẻ dưới" lại đáng chán ghét thế. Có lẽ cũng đúng theo một cổ ngữ nói: "Diêm Vương dễ thấy, còn tiểu quỷ thì khó chơi"

Trên thực tế, Trương Dương mặc dù có vô số trí nhớ của các tinh anh, nhưng bản thân vốn là một "kẻ dưới" điển hình, hắn không thể nào hiểu rõ được tâm tính của một "kẻ bề trên" được. Mà những "kẻ bề trên" khẳng định là cũng từ "kẻ dưới" phấn đấu bò lên, hắn tự nhiên có thể hiểu rõ ý nghĩ của người bình thường. Càng người có tiền và cao quý sẽ càng hòa ái dễ gần. Còn những tên nhà giàu mới phất lên, không trải qua quá trình dài dặc từ "kẻ dưới" phấn đấu lên "kẻ bề trên", cho nên vừa nhìn cái nhận ra ngay được bọn giàu xổi, vô cùng dễ làm người ta chán ghé. Có cái nhiều của cải trong thời gian quá ngắn cũng không phải chuyện tốt, đầu tiên là phẩm cách chưa đủ, thứ đến nữa là không có phong thái cao quý toát ra.

Rất nhanh, ba người bắt đầu tận tình thưởng thức. Ba món ăn mặc dù không phải là cái gì sơn hào hải vị, nhưng ăn rất hợp khẩu vị, dù chỉ là đồ ăn bình thường, nhưng ăn vào vẫn có cảm giác đặc biệt.

"Ha ha, tôi biết các cậu khẳng định sẽ thích mà. Thực ra nhiều người cứ nghĩ rằng phi cơ này xa hoa như thế, đồ ăn chắc cũng tương xứng phải toàn sơn hào hải vị. Thực ra bình thường, lúc chiêu đãi khách trong này, tôi đích thực cũng toàn dùng thức ăn ngoan và rượu ngon chiêu đãi".

Lúc này, người đàn ông người Nga dừng lại, cười một cái bởi vì ông ta nhận thấy ba người đang biến sắc mặt, đũa cũng buông xuống.

"Biết sao tôi dùng đồ ăn và rượu ngon nhất chiêu đãi các cậu không?" Abramovich nhún vai cười nói.

"Không biết" Trương Dương cố kiềm nén tâm tình của mình. Nếu như đối phương nói không ra gì thì rõ ràng là mình phải chịu nhục nhã rồi.

Ba người mặc dù không phải là danh nhân gì, cũng không phải là chính khách. Nhưng họ là do Tướng quân giới thiệu đến, làm nhục họ chính là làm nhục Tướng quân.

"Tôi cũng từng trải qua cảm giác của các cậu. Lúc tuổi này, tôi cũng từng có giấc mộng giống các cậu, nhiều năm trước, tôi ngay cả khi nằm mơ đều muốn gia nhập xã hội thượng lưu. Nhưng khi tôi chính thức trải qua nó rồi, tôi không phát hiện ra gì hơn là món khoai tây chiên thịt bò này ngon thế nào. Ừm, tôi biết dã tâm của các cậu, cũng biết khát vọng của các cậu, cho nên tôi cùng các cậu ăn món này. Tôi sợ các cậu tiếp xúc với cuộc sống kia quá sớm, sẽ để lạc mất chính mình. Con người mà, ai chẳng muốn chất lượng cuộc sống sinh hoạt của mình cao. Chẳng qua, còn có rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn nhiều so với việc hưởng thụ, đáng để chúng ta phấn đấu. Ví như danh tiếng, vì địa vị xã hội mà cống hiến, sự nghiệp khi đã lớn mạnh đến một địa vị nhất định rồi, lúc đó các cậu sẽ tự nhiên nhận thấy vật chất sinh hoạt lúc này chỉ còn là một loại cảnh giới, không còn là xa xỉ nữa".

"Ừm!" Trương Dương có chút đăm chiêu, gật gật đầu.

"Thức ăn nơi này thực sự cũng rất ngon miệng. Nếu như tôi dùng sơn hào hải vị chiêu đãi các cậu, các cậu sẽ không thể có cơ hội sảng khoái ăn món khoai tây như thế này rồi. Khoai tây đối với người Nga mà nói, có một ý nghĩa đặc thù. Trong lịch sử nước Nga, khoai tây chiếm một vị trí quan trọng, đã cứu vô số người Nga qua các nạn đói. Vì vậy mỗi người dân Nga đều có cảm tình nồng đậm từ trong tâm hồn với khoai tây. Từ Sa Hoàng cho đến dân chúng bình thường cũng đều thích khoai tây, cho nên tôi cũng không dám lãng quên".

"Cám ơn tiên sinh Abramovich đã chỉ bảo" Trương Dương nói với ngài tỉ phú đầy kính trọng.

"Ha ha, các cậu khẳng định vẫn hoài nghi trong lòng, vì cái gì mà tôi lại nói với các cậu điều này. Các cậu đoán không sai, Tướng quân muốn tôi trò chuyện cùng các cậu, còn về phần nói chuyện gì thì do tôi tự mình quyết định. Vì vậy nên tôi quyết định cùng các cậu tán gẫu về … khoai tây, khoai tây Nga" Người đàn ông Nga nhẹ nhàng uống một ngụm canh, dùng khăn ăn lau miệng, nghiêm túc nói.

"Vô cùng cảm ơn" Người nói chuyện bất ngờ lại là A Trạch. "Ừm, đã hiểu?"

"Đã hiểu!"

Ba người đều gật đàu, ngay cả Lưu Bưu cũng gật đầu. Mặc dù có thể còn chưa hiểu ý tứ cụ thể sâu xa bên trong, nhưng cả ba rất bội phục tư tưởng của người đàn ông Nga này, một người không muốn lãng quên cội nguồn, đã là đáng để tôn trọng.

"Các cậu là sát thủ?" Abramovich đột nhiên chuyển đề tài.

Bất ngờ, ba người Trương Dương đứng dậy, tựa như ba dây cung đã căng, một cỗ sát khí nồng động tràn ngập không trung. Ba người đồng thời phóng thích sát khí quả là khủng bố.

Abramovich cũng sửng sốt, vẻ mặt khó có thể tin được, ông ta không ngờ ba người thanh nhiên giống như ba đứa nhỏ lại có thể có sát khí mãnh liệt như thế.

Mấy người hầu đứng quanh cũng trở nên vô cùng khẩn trương. Bọn họ không nghĩ đến ba người trẻ tuổi nhìn có vẻ trì nộn lại đột nhiên có thể phát ra sát khí khổng lồ thế, áp lực sinh ra khiến bọn họ hãi hùng khiếp vía.

Đây lf một loại cảm giác nguy hiểm cực độ. Mỗi người đều cảm giác được khí tức nguy hiểm trên ba người trẻ tuổi. Cả ba như mãnh thú ẩn nấp ở vực sâu, bất ngờ lúc nào cũng có thể nhảy xổ lên tấn công.

"Sao ngài lại biết?" Trương Dương trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông Nga cao lớn. Hắn dám chắc trước mặt đám bảo tiêu này cũng có thể trong nháy mắt khống chế ông ta.

Abramovich rốt cuộc cũng không phải người thường, nhẹ nhàng vẫy tay, đám bảo tiêu đang bạt kiếm giương cung xung quanh cũng chậm rãi lui xuống.

"Thực xin lỗi, tôi hướng về các cậu gửi lời xin lỗi chân thành. Ở máy bay riêng của tôi, mỗi một chỗ cũng đều có sự giám sát nghiêm ngặt. Chúng tôi sẽ không giám sát chuyện riêng của khách, nhưng chuyện các cậu tiết lộ khiến tôi không thể không chú ý. Dù sao nó cũng liên quan đến an toàn bản thân tôi. Đương nhiên tôi tin tưởng các cậu bởi vì tôi tin tưởng vào Tướng quân." Abramovich khom người đưa tay, vẻ mặt chân thành khiến cho không ai có thể nghi ngờ lời ông ta nói.

Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi chậm rãi ngồi xuống. Thanh đao trên tay A Trạch cũng biến mất trong tay áo.

"Tiên sinh Abramovich tôn kính, chúng tôi rất cảm tạ sự chiêu đãi của ngài, cũng cảm tạ lời chỉ dạy của ngài. Nếu ngài cần gì xin cứ nói thẳng, nếu có thể giúp được chúng tôi sẽ toàn lực giúp. Chẳng qua tôi hi vọng ngài có thể giữ bí mật chuyện này, vì ngài là người đầu tiên biết bí mật này của chúng tôi".

Lời nói của Trương Dương rất có kỹ xảo, nói là chỉ dạy, thực ra là để nhắc nhở đối phương. Bọn họ là được Tướng quân giới thiệu đến, nói là cần giúp đỡ, thực chất là lưu lại đường lui. Đương nhiên mấu chốt chính là bí mật chỉ có một mình đối phương biết, cho nên những lời này nói rõ là nếu tin tức bị lộ ra, người duy nhất tiết lộ cũng chỉ có thể là ông ta mà thôi.

Abramovich không ngừng vẫy tay ý bảo người hầu dọn bàn ăn đi. Trên bàn lúc này đặt một bộ đồ uống trà tinh xảo của Trung Quốc. Nhìn thấy loại và hoa văn, Trương Dương có thể xác định lập tức đây là một bộ đồ uống trà từ thời Tống triều.

Trà được nấu sôi, phía dưới là một đế đỡ, phía dưới nữa là một cái lò nhỏ, đun nhiên liệu lỏng. Lá trà không đóng gói, nhìn không ra loại trà gì, nhưng tuyệt đối không phải loại trà lá nấu pha bình thường.

Rất nhanh, trong phòng ăn đã dạt dào mùi trà thơm. Cuối cùng cũng chỉ là người ngoại quốc. Người Trung Quốc đúng ít nhất sẽ không dùng trà ngay sau bữa tối trên bàn cơm, vả lại càng không sử dụng nước đun sôi.

Chỗ tốt của biện pháp này duy nhất chính là có mùi rất thơm, hoàn toàn có thể ngửi được mùi trà thơm lan tỏa khắp bốn phía.

Ba người cũng nhịn được không lên tiếng hỏi, xem rốt cuộc ông ta muốn nói cái gì.

"Ha ha, loại trà này vốn là phải ngâm nước, nhưng theo thói quen thích mùi thơm, nên qua nhiều lần nghiên cứu phát hiện ra dùng nước sôi đun lên là cách làm mùi thơm tỏa ra dễ nhất." Rót đầy ba chén trà, người đàn ông Nga ý mời uống. Hiển nhiên ông ta không phải là không hiểu trà đạo Trung Quốc. Điều này làm cho Trương Dương không ngờ đến, trước giờ hắn nghĩ loại người có thân phận như vậy, cho dù không biết chắc chắn sẽ có chuyên gia lễ nghi nói cho bọn họ, căn bản là khong cần tự bản thân phải đi học tập nghiên cứu.

"Bản thân tôi đối với các cậu không có ác ý, tôi chỉ thấy có hứng thú với thân phận các cậu thôi. Tôi nghĩ với thân phận của Tướng quân, hẳn là không có khả năng quen biết ba sát thủ còn chưa xuất đạo như các cậu. Cho nên tôi muốn biết các cậu có quan hệ thế nào với Tướng quân. Đương nhiên tôi chỉ tò mò chút thôi, các cậu có thể không nói cũng được, tôi sẽ giữ bí mật cho các cậu." Abramovich là người rất đúng mực, khiến cho ba người khong hề cảm thấy bị bức bách, muốn nói hay không thì tùy họ thôi. Chẳng qua Trương Dương lại cảm thấy có kỹ xảo trong cách nói chuyện, nếu không nói ra có vẻ không quang minh chính đại lắm. Dù sao người ta biết mình là sát thủ vẫn cùng mình ăn cơm, đây là một sự tin cậy.

"Không có quan hệ gì cả, chỉ là dựa bóng Tướng quân thôi" Trương Dương lắc đầu.

"Ha ha, không nói cũng không sao. Các cậu chuẩn bị đi Yemen làm gì?"

"Chúng tôi không đi Yemen, mà là đi Somali." Điều này thì Trương Dương cũng chẳng cần phải giấu, nếu đối phương muốn truy lùng tung tích bọn họ, quả là một chuyện quá đơn giản.

"Somali?" Abramovich ánh mắt sáng rực lên.

"Đi để lăn lộn trải nghiệm. Tục ngữ nói loạn thế xuất anh hùng, ở nơi loạn lạc như vậy, chúng tôi làm sát thủ khẳng định là sẽ có nhiều cơ hội hơn." Việc cứu lão đầu Trương Dương không dám nói, chẳng may người Nga này lại có quan hệ gì với hải tặc Somali thì bọn họ không phải là toi đời sao. Vấn đề này Trương Dương không thể không đề phòng. Abramovich chính là chủ tịch tập đoàn dầu mỏ, mà hải tặc Somali chủ yếu cướp bóc cũng là tàu chở dầu, không biết chừng có chút quan hệ nào đó. Trương Dương thầm nhủ may mắn vừa rồi trong phòng không nói tới lão đầu về hải tặc, chỉ tán gẫu về chuyện tổ chức sát thủ.

"Ha ha, quả là có chí khí. Nghe nói Somali có tổ chức hải tặc, nếu các cậu có thể liên hệ với bọn họ, hi vọng có thể báo cho tôi biết. Thực tế lần này tôi đến Yemen cũng là vì vấn đề hải tặc. Công ty chúng tôi tổng cộng đã có bốn tàu chở dầu bị bắt có bốn tháng trước. Hiện giờ thông qua người trung gian đã không còn an toàn nữa. Công ty dầu mỏ của Kuwait bị bắt cóc tàu chở dầu cũng thông qua người trung gian định giải cứu, không ngờ bị lấy mất số tiền chuộc, nhân viên công ty cũng bị sát hại. Lần này đến Yemen, tôi hi vọng có thể đàm phán trực tiếp với bọn hải tặc." Abramovich chậm rãi uống một ngụm trà, nhẹ nhàng cười, một bộ dáng như không có chuyện gì nghiêm trọng cả.

"Chúng tôi nguyện ý vì ngài phục vụ." Trương Dương hai mắt sáng rực, không thể nghi ngờ, đây chính là một mối làm ăn lớn nhất từ khi bọn họ xuất đạo đến giờ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.