Đồ Thần Đường

Chương 285: Chương 285: May bay tư nhân xa xỉ nhất thế giới




Bây giờ cách giờ khởi hành hai giờ nữa, đi đến sân bay cũng mất tầm nửa giờ. Tướng quân muốn tôi tự mình đưa ngài đến sân bay và trong vòng nửa giờ mong ngài xử lý hết chuyện cá nhân. Vậy thôi, giờ tôi chờ ngài tại cổng khách sạn." Quân nhân không nói thêm lời thừa nào nữa, nói xong lập tức đi nhanh ra khỏi phòng.Trong khi tay giám đốc còn trợn mắt há mồm sửng sốt, mọi người đã rời hết khỏi phòng. Hắn quả thật sững sờ, hắn lần đầu tiên đánh giá chưa đúng một con người. Không ngờ cái tên thanh niên trẻ tuổi kia lại có thế lực sau lưng lớn như vậy.

Tên đầu trọc kia, Yến gia, rồi Tướng quân... đều là những nhân vật quyền thế khổng lồ.

Nghĩ đến đây, giám đốc khách sạn không khỏi toán mồ hôi lạnh... mình không ngờ còn dám chuẩn bị đuổi họ ra khỏi khách sạn.

Thời gian gấp lắm rồi, còn phải đánh thức Lưu Bưu cùng A Trạch dậy.

Trương Dương theo thang máy chuyên dụng lên phòng Tổng thống. Lúc mở cửa, đầu tiên nhìn thấy chính là Tuyết Liên đang ôm một cái gối ôm ngồi trên sa-lông. Nghe tiếng mở cửa, Tuyết Liên đang mơ màng vội mở to hai mắt. Tivi vẫn đang bật, hiển nhiên nàng đã ngồi trên sa-lông chờ Trương Dương cả một đêm dài.

"Trương Dương, anh đã về..." Tuyết Liên đang nói bỗng nín bặt vì thấy Vương Yến phía sau Trương Dương.

"Ừ, tôi có việc phi thường khẩn cấp, không còn thời gian nữa."

Thời gian chỉ còn nửa giờ, Trương Dương không có tâm tình để ý đến cảm xúc của Tuyết Liên, bởi vì hắn rất rõ quân nhân nói nửa giờ chính là không được sai một phút, nếu không hậu quả sẽ rất tồi tê.

"Ồ...!" Tuyết Liên hướng đến Vương Yến miễn cưỡng gật đầu cười một chút, vẻ mặt thất vọng ôm gối ủ rũ đi vào trong phòng.

Vương Yến thấy Tuyết Liên vào trong, cũng ngây ngốc ngồi xuống mặt ghế salông.

"Lưu Bưu" Trương Dương chạy ào vào phòng, lấy một cốc nước lạnh tạt thẳng vào mặt Lưu Bưu. Tên này bình thường lúc đang ngủ rất khó đánh thức, chỉ có cách này là hiệu quả nhất, mặc dù không dễ chịu lắm.

"Sặc, ngươi làm cái quái gì thế?" Lưu Bưu bị tạt nước lạnh, giật mình choàng dậy, lấy tay gạt nước trên đầu.

"Cho ngươi năm phút làm vệ sinh cá nhân và chuẩn bị hành lý, nhanh!"

Lưu Bưu sững ra rồi lập tức phi vào phòng vệ sinh. Trương Dương cũng đi đến gõ cửa phòng A Trạch. Quả nhiên, A Trạch không cần hắn gọi đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở ban công luyện công, động tác vừa ưu nhã mà thong thả, tựa như Thái Cực Quyền.

"A Trạch, có năm phút đồng hồ thu xếp, chúng ta lên đường."

Trương Dương chỉ nói một tiếng rồi lại vọt ra, lao về phòng mình chuẩn bị đồ đạc cá nhân.

Thực ra bọn họ cũng không có nhiều đồ đạc lắm, phần lớn là một ít lễ vật của Tuyết Liên. Đồ đạc của Lưu Bưu nhiều nhất, cất trong ba lô, căn bản không có lôi ra.

Trong lúc Trương Dương đang ở trên giường sửa sang lại quần áo, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Vương Yến bước vào. Mặt nàng nhìn rất lạ, dường như đã hạ quyết tâm làm một việc gì đó.

"Sao rồi?" Trương Dương biết Vương Yến đi vào, cũng không ngẩng đầu lên, xếp nốt cái áo cuối cùng và kem đánh răng bàn chải vào trong, hỏi.

"Trương Dương, em vừa nghĩ đến, chúng ta vốn không có chuyện gì phát sinh cả. Nếu đã vậy thì coi như không có chuyện gì đi. Miến cho đến lúc đó lại đau khổ. Cứ vậy đi nhé, em đi trước!"

Vương Yến vẻ mặt bình thản xoay người đi, bỏ lại Trương Dương ngây ngốc đứng đó.

Phát sinh chuyện gì?

Trương Dương không hiểu, sững ra một chút rồi vội chạy đến đại sảnh. Vương Yến đã rời đi, Trương Dương không đuổi theo nữa vì không còn thời gian.

"Trương Dương!"

Tiếng gọi cất lên cắt đứt việc Trương Dương đang tự hỏi. Trương Dương nhìn lại chỉ thấy Tuyết Liên túi lớn túi nhỏ, trong tay cũng cầm hành lý từ phòng ngủ bước ra, vẻ mặt tiều tụy, rõ ràng là cả tối qua nàng không hề nghỉ ngơi.

"Sao vậy?"

"Em đi gặp một vài người bạn cũ của cha em. Em không ở nơi này, anh nhên cẩn thận một chút, em đi trước" Tuyết Liên chật vật vác đống đồ đạc.

"Nhiều đồ vậy em xách không nổi đâu, để anh..."

"Không cần, em đã gọi nhân viên phục vụ khách sạn rồi."

Tuyết Liên không buông tay, từ chối Trương Dương, cố hết sức tha đồ kéo tới cửa. Ở đó, đã có một nhân viên phục vụ trẻ mặc đồng phục tiến tới, giúp nàng vác đống hành lý.

Trương Dương không biết phải nói gì, Tuyết Liên đã biến mất ngoài cửa, cũng không thèm nhìn Trương Dương lấy một lần.

Đột ngột!

Quá là đột ngột!

Hai cô gái hình như đã có bàn bạc thỏa thuận, đồng thời ra đi. Mới vừa lúc trước Trương Dương còn đang vắt óc suy tính xem làm cách nào để đồng thời đối mặt với hai người, nhưng hiện giờ thì...

"Đi thôi, hết bốn phút năm mươi sáu giây thôi, ha ha!"

Lưu Bưu vác một cái túi du lịch cực to đi tới, vừa lúc A Trạch cũng vác ba lô từ trong phòng đi tới. Trên tay hắn vẫn như cũ là thanh đao sắc bén. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.