"Ngài không biết tới Phạn Đào Tiểu Ái?" Vẻ mặt Lưu Bưu đầy kinh ngạc nhìn tướng quân, phảng phất như nhìn một con quái vật.
"Vì sao ta cần biết cô ta?" Tướng quân bị ánh mắt đầy kinh ngạc của Lưu Bưu nhìn, hắn vắt óc cũng không nghĩ ra người gọi là Phạn Đào Tiểu Ái này
là người phụ nữ thế nào, là chính khách hay là minh tinh mới nổi?
"Ài, hóa ra còn có người không biết tới Phạn Đào Tiểu Ái!" Vẻ mặt Lưu Bưu tỏ vẻ vô cùng đáng tiếc, thấp giọng đọc một bài thơ: "Diễm danh tằng
truyện tứ hải nghiễm, huyết lệ chú tựu hồng trần thống, tối thị tịch
mịch tiêu hồn xử, thiên nhai phản tư thương tâm cộng. Ngọc thể tầm
thường kinh phan an, thủ đoạn phiên tân bách chiến cường, hương tiêu
ngọc vẫn tịnh ảnh tồn, tong thử thiên nhai khốc quần lang" (Danh nổi như cồn truyền tứ hải, Giọt huyết lệ tại hồng trần thổn thức, vô cùng tịch
mịch như cô linh. Mọi người ai nấy mong kề sát. Ngọc thể tầm thường
khinh phan an, trăm trận chiến thủ đoạn thành thục, hình ảnh tươi đẹp
luôn còn mãi. Từ nay về sau đành khóc than)
Mấy câu này là do Lưu
Bưu bỏ công sức rất nhiều để thu thập trên các diễn đàn, vì bài thơ này
hắn đã tốn đến mấy ngày, từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng làm việc gì chăm
chú như thế. Lúc ấy, Trương Dương từng giễu cợt hắn, nói rằng nến hắn
đọc sách cũng chăm chú như vậy thì đã sớm có thể so sánh với nhà bác học Edison...