Trương Dương đẩy Vương Yến sang ghế lái phụ, chính mình điều khiển
xe, từ từ nổ máy, không khí bên trong xe lần nữa lâm vào trầm mặc.
Vương Yến không còn khóc nữa, quật cường nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt vạt áo khiến cho chúng cũng bị nhàu đi.
Mùa đông ở đây vô cùng yên tĩnh, Trương Dương không biết đây là đường quốc
lộ nào, từ lúc xe tăng tốc lúc nãy, càng đi cảnh vật càng hoang vu,
trong lúc đó, loáng thoáng phía xa có thể thấy một con đường uốn lượn
trên gò núi. Lúc này Trương Dương mới phát hiện đây không phải là gò núi gì mà là cồn cát, quốc lộ này đã chạy tới sa mạc, khó trách lại hoang
vu như vậy.
Từ từ, chiếc Ferrari dừng lại ven đường, nơi này rất
trống trải, từ đây có thể phóng tầm mắt hết cỡ nhìn thấy cồn cát nhấp
nhô chạy dài.
"Nói đi, sao lại không vui?"
Trương Dương dừng xe lại, mở cửa xe, đi tới bên ghế lái phụ, sa mạc ở Lăng Thần này có
chút lạnh lẽo, Trương Dương cũng không muốn Vương Yến xuống xe.
Vương Yến không lên tiếng, nhẹ nhàng mở cửa bước xuống, thân thể tựa vào mui
xe, hai mắt xa xăm nhìn về phía cồn cát nhấp nhô, dưới ánh trăng mờ ảo
nàng tựa như một nữ thần thánh khiết, tràn ngập quang huy thần thánh.
Cảm giác thời gian trôi qua thật dài, thật trầm mặc, cho tới khi Vương Yến rùng mình mới khiến khung cảnh này bị phá vỡ.
"Chúng ta vào trong xe đi, khí trời khá lạnh."
"Trương Dương, tại câu lạc bộ hôm nay sao anh lại làm vậy. Em biết tuy Chu
Thiếu không phải người tốt nhưng hành động của hắn cũng coi như quang
minh lỗi lạc, nghĩ tới đó em có chút không hiểu?" Giọng nói của Vương
Yến không chút cảm tình, trần đấu hôm nay mới đầu diễn ra rất tốt, thế
nhưng về sau đã thoát khỏi sự kiểm soát của nàng, Trương Dương dẫm nát
bàn tay Chu Thiếu.
"Không biết."
Trương Dương trầm mặc một hồi lâu, mới nói ra hai chữ.
Lại trải qua một quãng trầm mặc nữa, hai mắt Vương Yến vẫn nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt Trương Dương, khuôn mặt đã khiến nàng khắc cốt minh tâm. Truyện được copy tại