"Bởi mâu thuẫn này, anh trốn tránh các em, anh hy vọng có thể dựa vào khả năng của chính mình để tiến bước mà không phải phụ thuộc vào các
em. Anh là đàn ông, có thể không tiếc thủ đoạn nào nhưng anh không thể
bám vào một người phụ nữ được. Anh sợ có người chỉ vào mình mà mắng, sợ
người ta lén bình luận anh chỉ biết bám váy phụ nữ, nên anh trốn tránh
các em, rồi lại không muốn thấy các em bị người ta tiếp cận."
Rốt
cuộc, Trương Dương nói xong, hắn thở dài một hơi, đây là bí mật của hắn, một bí mật chôn sâu mười mấy năm đến hôm nay hắn một hơi đã nói ra hết. Sa mạc nơi đây tĩnh lặng một cách đáng sợ, từng con gió lạnh thổi tới,
hai người cùng nhìn về tận phía xa trong sa mạc, lờ mờ thấy được từng
cồn cát như ẩn như hiện dưới ánh trăng, như từng đầu mãnh thú đang ẩn
núp.
Thời gian này trôi qua thật chậm, không gian thật trầm mặc.
"Hết rồi sao?" Vương Yến u buồn nói.
"Hết rồi!" Trương Dương khẽ cười, bây giờ hắn cảm giác thấy nhẹ nhõm hơn
nhiều, hắn trước đây rất muốn thổ lộ hết mọi chuyện trong lòng nhưng
chưa tìm được người thích hợp, Trương Dương tin rằng nếu không tìm được
nơi để phát tiết thì hắn nhất định sẽ trở thành một kẻ bị tâm thần phân
liệt.
Nghiêm trọng chính là hai nhân cách trong một con người tra
tấn ý chí của hắn, hành hạ tư tưởng của hắn, ăn mòn linh hồn hắn. Từ sau khi thi trược đại học, hắn đã có thái độ cả thiên hạ đều là địch, tất
cả cố gắng ngày đêm của hắn đều là dã tràng xe cát, hắn không cam lòng,
hắn không phục. Nhưng, hắn đâu có cách nào thay đổi xã hội này, hắn chỉ
có thể yên lặng mà chìm xuống.
Muốn chết trong sự trầm mặc, muốn bùn nổ tại trong sự trầm mặc.
Để có được cuộc sống mới mà trong trầm mặc, nhân cách của Trương Dương đều bị vặn méo, hắn coi nhiệm vụ đầu tiên chính là đi chinh phục, mà vô số
trí nhớ của bao nhiêu tinh anh kia dồn nén trong đầu khiến hắn luôn ở
trong trạng thái căng thẳng cực độ, dã tâm ban đầu của hắn đã biến mất.
"Tâm tư của anh thật đáng sợ" Vương Yến rúc vào trong lòng Trương Dương, nhỏ giọng nói.
"Tất nhiên, anh là một con người đáng sợ, ngay cả tính cách của mình anh
cũng không nắm vững, không chừng anh rất nguy hiểm.. Vương Yến, anh biết em có thiện cảm với anh, em cảm thấy anh vô cùng ưu tú nhưng em không
hề biết con đường của anh vô cùng đen tối, bây giờ em đã biết, anh nghĩ, chúng ta..." Trương Dương nắm lấy bả vai Vương Yến, nhìn thẳng vào mắt
nàng.
"Chúng ta thế nào?" Vương Yến có cảm giác tựa như bị kim đâm, nhảy dựng lên, hiển nhiên nàng hiểu ý Trương Dương nói.
"Tốt nhất là chúng ta không nên gặp nhau" Trương Dương thở dài một tiếng:
"Em tuổi còn nhỏ, tiếp xúc với anh chỉ là cảm xúc nhất thời, mà em gặp
qua rất nhiều phú gia công tử cho nên khi em gặp anh mới cảm thấy chúng
ta có sự đồng cảm, nên nảy sinh tình cảm, hơn nữa..." Trương Dương đột
nhiên không nói nên lời, hắn vẫn cố gạt đi sự tồn tại của Tiêu Di Nhiên, còn có cái đêm hoang đường cùng Liễu Ám. Hắn không có cách nào nói ra,
cũng không biết nói như thế nào.
Trốn tránh Tiêu Di Nhiên, đã rất
lâu bóng hình Tiêu Di Nhiên luôn tồn tại trong tâm khảm Trương Dương,
sau khi bị mất liên lạc cùng Tiêu Di Nhiên loại cảm tình này phát ra
càng mãnh liệt.
Trương Dương không rõ chính mình tại sao lại có
cảm giác này, có đôi khi hắn đứng ở trong ngõ nhỏ kia mà nghĩ về Tiêu Di Nhiên, có đôi khi Trương Dương cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng hắn lại không có biện pháp, Tiêu Di Nhiên tựa như bức ảnh nàng Mona Lysa chỉ có thể
ngắm nhìn chứ không thể bước vào trong cuộc sống của hắn.
Đang lúc Trương Dương do dự, Vương Yến lớn tiếng cắt ngang lời hắn.
"Em còn nhỏ sao?"
"Em còn nhỏ sao?"
"Em nhỏ ở đâu?"
Trương Dương không khỏi xấu hổ lùi từng bước về phía sau, Vương Yến lại được
thể hung hăng tấn tới, ưỡn ngực lên; khiến trong đầu Trương Dương trở
nên quay cuồng, hắn cảm thấy thở cũng không thở nổi.
"Trương
Dương, em và anh tuy ở chung một quãng thời gian rất ngắn, nhưng trong
em nó cũng rất dài. Em cũng không phải như một đóa hoa lớn lên trong
lồng kính như anh tưởng tượng, khi em được ba tuổi mẹ đã bắt em luyện
võ, mà em không thích luyện võ anh hiểu không, em chỉ thích được là một
đứa bé ngây thơ như bao đứa trẻ khác được chơi đùa với bạn bè đồng lứa.
Lúc năm tuổi, em đã phải tự lo cho cuộc sống của mình, em phải tự giặt
quần áo, tự dọn phòng của mình, tự kiếm tiền, vào ngày nghỉ phải tự mình đi bán hoa. Cho tới năm tám tuổi, mẹ em vô cùng thất vọng với võ công
của em, lại để em học bắn súng. Năm mười tuổi, bạn bè được xem phim hoạt hình thì em lại phải bắn mỗi ngày mấy trăm viên đạn..."
"Cho tới
năm mười tám tuổi, trưởng thành, hết thảy với em đều thay đổi. Mẹ cho em rất nhiều tiền, có thể tùy ý sử dụng, lại có thể ngâm mình ở quán bar
cả đêm không về, hơn nữa cho dù mất tích vài ngày mẹ em cũng không hề
hỏi đến. Mẹ em nói, em đã trưởng thành, nên có cuộc sống, suy nghĩ riêng của mình, có thẻ tự chăm lo cho mình. Em biết mẹ tin tưởng em, em cũng
tín nhiệm mẹ. Em thích anh, tuy cảm giác có chút khó hiểu, em cũng từng
cho rằng đây chỉ là chút tình cảm thoáng qua, mà mẹ em cũng nhận ra nên
mẹ đã đưa em đến Bắc Kinh. Trên thực tế em cũng từng nghĩ sẽ dùng thời
gian để quên anh..." Truyện được copy tại