Chu Thiếu đã hoàn toàn mất đi sự thản nhiên lúc đầu, thần thái ngưng
trọng. Lần thứ ba nâng tạ, hắn đã như ngọn đèn cạn dầu, hiện giờ đứng
lên hoàn toàn dựa vào nghị lực cường đại mà thôi.
Hắn không biết hắn có thể cứ như vậy mà cố gắng kích phát tiềm năng trong cơ thể hay không.
Chẳng qua, vô luận thế nào thì hắn cũng không từ bỏ, bởi vì một ván này cũng
không giống với Locker, nếu như một ván này thì trong tâm hắn sẽ tồn tại một bóng ma rất lớn, từ sâu thẳm trong hắn đang tự nhủ hắn không thể
thua một ván này, không thể thua!
Ánh mắt của mọi người đều đang dõi vào hắn, hàng loạt vẻ mặt hiện ra, có vẻ mặt hả hê, cũng có sẽ chờ đợi hắn tạo ra kỳ tích.
Lúc này, Chu Thiếu không còn quyết đoán như trước, vô luận là vẻ mặt hay động tác cũng vô cùng chần chờ.
Cử tạ biểu diễn này cũng không phải là giơ tạ lên rồi đứng dậy đơn giản
như vậy, mà chính là phải đẩy theo sức nặng của tạ, nếu nặng quá nó sẽ
tạo thành thương tổn rất lớn cho cơ thể, có thể ảnh hưởng tới cả đời.
Rốt cục, Chu Thiếu đã đi tới trước tạ, hít sâu một hơi, chậm rãi khom lưng, vào thế, hai tay nắm chặt vào đòn tạ.
"Yaaa...!"
"Yaaa...!"
Đột nhiên, Chu Thiếu gầm nhẹ lên một tiếng, lập tức hít sâu, cao giọng hô
thêm một tiếng, quả tạ nặng nề đã được hắn giơ lên tới bả vai.
"Bốp bốp bốp...!" Tiếng vỗ tay lại vang lên, mỗi người ở đây đều hi vọng sẽ
xuất hiện kỳ tích, ngay cả những người không ưa Chu Thiếu cũng hi vọng
kỳ tích có thể xuất hiện, chứ không nghĩ tới chuyện thắng bại lúc này.
"Yaaa...!" Trong tiếng vỗ tay rào rào, Chu Thiếu đột nhiên phát lực, điên cuồng
hét lên, tạ đã được hắn giơ lên. Không ổn! Mọi người cả kinh. Mặc dù tạ
đã được giơ lên nhưng bước chân của Chu Thiếu lại không đứng vững mà
không ngừng lắc lư, xem ra là do bị mất trọng tâm, hoặc nói cách khác là hắn căn bản không thể giơ lên. Tạ đã được giơ lên phía trên đầu bắt đầu nghiêng nghiêng.
"Yaaa...!" Chu Thiếu gầm lên điên cuồng, từng
thớ thịt trên cơ thể không ngừng giật giật, thế nhưng tạ vẫn tiếp tục
nghiêng về một phía, theo xu thế này thì không thể tránh được việc sẽ
rơi xuống.
"Bồng!" Một tiếng động rung trời vang lên, một đầu tạ
đã đập xuống mặt đất, thân thể Chu Thiéu không khống chế được, lảo đảo
lùi về phía sau. "Phịch!" Hắn đập mông xuống đất.
Đại sảnh một lần nữa trở nên yên tĩnh, phảng phất mọi người đều có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đang đập.
Chu Thiếu ngồi dưới đất nhìn quả tạ rơi trên mặt đất, ánh mắt hiện lên vẻ
đau thương. Hắn lựa chọn đấu cử tạ kỳ thực là hắn quan sát vóc người
Trương Dương cao gầy, mà vóc người này không hề thích hợp với cử tạ.
Trên thế giới đến 90% vận động viên cử tạ đều có vóc người thấp, đậm.
Người thanh nhiên trên mặt đôi khi hiện ra vẻ non nớt kia cường tráng
hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều lắm, đặc biệt là chi chít vết sẹo
giăng khắp người kia lại càng làm hắn rung động. Từ đấy hắn có thể cảm
nhận được khí tức hung hãn, tựa hồ ngay từ lúc đầu trận đấu này đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của Chu Thiếu nữa.
Chu Thiếu trước
ngực cảm thấy khó chịu, buồn nôn. "Phụt!" một tiếng, máu tươi đã phun
đầy trên mặt đất, nhìn thấy mà giật mình, vết máu còn lưu trên khóe
miệng Chu Thiếu.
"Chu Thiếu, thế nào?" Người mặt áo da kinh hãi, vội vàng chạy tới đỡ lấy Chu Thiếu đứng lên.
"Không có việc gì"
Chu Thiếu đẩy người kia ra, tự mình đứng lên, lảo đảo đi tới ghế của hắn.
"Bịch!" một tiếng, hắn lại ngã xuống đất. "Phốc" lại một ngụm máu tươi
phun ra, mấy người bên cạnh chỉ biết nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn
tôi, rốt cuộc không biết có nên ra đỡ hay không.
Trương Dương vốn
đang ngồi, khóe miệng bống nhiên nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, đúng
lúc này Lý công tử nhìn thấy, cơ hồ như một bản năng, Lý công tử rùng
mình một cái - nụ cười này sao mà dữ tợn đến thế.
"Ta hỏi ngươi
một vấn đề, ngươi có thể trả lời không?" Trương Dương chậm rãi đi tới
bên Chu Thiếu ngồi xổm xuống, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Vấn đề
gì?" Chu Thiếu bị ngã ở dưới đất khẽ chau mày, hắn không hề muốn nói
chuyện vào lúc này. Bây giờ hắn như một kẻ thất bại bị người thắng trận
đem ra thẩm vấn.
"Ta muốn biết ngươi lừa gạt Vương Yến cùng ngươi
đánh bạc như thế nào?" Ánh mắt Trương Dương đột nhiên trở nên hung ác,
từ khi nghe được Vương Yến mắc phải khoản nợ khổng lồ thì tâm lý Trương
Dương có chút hoảng lên.
"Trương tiên sinh, xin anh chú ý thân
phận, nơi này là hội sở tư nhân, mỗi người ở đây đều có thân phận hiển
hách. Mỗi lần đánh cuộc ở nơi đây đều rất công bằng, cũng giống như đánh cuộc giữa anh và tôi". Chu Thiếu rất tức giận, từ ánh mắt, lời nói của
Trương Dương đều khiến hắn không thoải mái.
" Ha ha ha.. công
bằng? Thế giời này có công bằng sao? Một tuyển thủ, một cao thủ Locker
lại đánh cuộc cùng Vương Yến, như vậy cũng gọi là công bằng sao?"
Mọi người ở đây đều đang chăm chú theo dõi sự việc, thì Trương Dương bỗng
có hành động khiến người ta khiếp sợ. Hắn mang giày chơi bóng dẫm nát
đầu ngón tay Chu Thiếu.
"Aaaa...!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, quanh quẩn trong không trung. nguồn TruyenFull.vn
Mọi người đều trợn mắt há mồm, thậm chí một đám thanh niên đi theo Chu Thiếu vẫn còn ngây ra chưa có phản ứng gì.
"Rắc rắc, rắc rắc!" Tiếng xương cốt bị vỡ vang lên vô cùng rõ ràng, tiếng
vang này nghe còn rõ hơn cả tiêng kêu thảm thiết vừa rồi, nghe từng
tiếng xương cốt bị nghiền nát này, trong lòng mọi người đều cảm thấy
chua xót, sởn gai ốc, tim đập liên hồi.
"Ngươi, ngươi làm gì...?"
Người mặc áo da bây giờ mới có phản ứng, đột nhiên hắn chộp lấy một cái bình
rượu rồi chạy về phía Trương Dương, vừa được hai bước, "xoảng" hắn nghe
được tiếng thủy tinh vỡ, thân thể của hắn đã bị khống chế, trên yết hầu
của hắn đang có một cánh tay trắng nõn siết chặt, vô cùng có lực, trên
tay người đó cũng cầm một chai rượu đã bị đập vỡ đầu, mảnh thủy tinh vỡ
sắc bén dưới ánh đèn chiếu vào vô cùng chói mắt.
Người mặc áo da này không dám nhúc nhích, hắn sợ, sợ mảnh thủy tinh sắc bén của bình rượu kia sẽ cắt vỡ yết hầu hắn.
Là A Trạch, ngay lúc Trương Dương tới bên người Chu Thiếu, A Trạch cũng
cảm giác thấy ý định của Trương Dương, A Trạch liền ngay lập tức quan
sát chung quanh, tính toán, cơ hồ bình rượu trên bàn trà kia đã nằm
trong tinh toán của hắn.
"Ai tới! Nếm thử một chút thủ đoạn của
Bưu đại gia." Ngay lúc A Trạch ra tay, Lưu Bưu cũng đã chạy lên trên sàn đấu, nhấc ty cầm lấy cây tạ 217kg kia như cầm một ngọn cỏ bình thường
vậy, múa may một chút, thấy vậy mọi người chung quanh đều cảm thấy khiếp vía, da đầu tê dại, sợ hắn tuột tay một cái, cả quả tạ kia sẽ bay trúng đầu mình.
A Trạch và Lưu Bưu trước tiên đoạt người, đám người lúc đầu đi theo Chu Thiếu không dám động đậy, so với ba người Trương Dương
thì bọn họ quả thực chả thấm vào đâu.
Trừ một số người có quan hệ
tốt cùng Chu Thiếu, những người khác đều bị thủ đoạn của ba người làm
khiếp sợ. Lưu Bưu cấm lấy cây tạ như cầm lấy món đồ chơi, múa may liên
tục, đám người này lạnh hết cả sống lưng, đặt biệt là Lý Thiết Tường -
Lý công tử, cả người run lên cầm cập, mồ hôi lạnh toát ra ướt sũng quần
áo, trong lòng đang âm thầm kêu may mắn không trở mặt cùng mấy gia hỏa
này.
"Ta đang nghe đây!" Trương Dương lại ngồi xổm xuống, mày khẽ
nhíu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Thiếu. Chu Thiếu lúc này đã không còn
kêu la thảm thiết, mạnh mẽ chịu đựng đau đớn, vẻ mặt nhìn Trương Dương
đầy oán độc.
Hắn thề, chỉ cần hôm nay hắn còn sống, nhất định sẽ có ngày hắn đem người này ra róc xương xẻ thịt.
Hắn cũng hoài nghi chính mình hôm nay còn có thể sống hay không, ba người
này vô cùng điên cuồng, cư nhiên có dũng khí động thủ tại nơi này. Hắn
vô cùng rõ ràng, nơi này có ít nhất trên mười bảo tiêu Trung Nam Hải
đang làm việc.
Trung Nam Hải bảo tiêu mới là chỗ ỷ lại của Chu
Thiếu, chỉ là hắn nghi hoặc tại sao đến giờ này bảo tiêu Trung Nam Hải
còn chưa xuất hiện?
"Tôi không lừa gạt Vương Yến." Ánh mắt Chu
Thiếu nhìn qua đám người đang ngây như phỗng, quả là một đám bạn bè có
lợi thì xúm vào, thấy hại là đứng cách xa một vạn tám ngàn dặm.
"Thật sự là không?" Trương Dương lạnh lùng nhìn Chu Thiếu, dưới chân lại khẽ dùng sức.
"Rắc rắc, rắc rắc!"
Lại một tràng tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Chu Thiếu cố cắn chặt răng, một tiéng cũng không kêu rên.
"Trương Dương, Trương Dương người này không gạt tôi" Vương Yến tựa hồ bị vẻ mặt của Trương Dương dọa sợ, giọng nói có chút bối rối, nàng không rõ tại
sao Trương Dương lại nổi khùng lên như vậy.
"Tôi không hỏi cô, tôi hỏi hắn, ta đang chờ ngươi trả lời đây." Trương Dương không hề nhìn
Vương Yến, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Chu Thiếu, hắn cố gắng dùng tinh
thần lực ảnh hưởng tới suy nghĩ của Chu Thiếu, nhưng tinh thần lực của
Trương Dương còn chưa có hỏa hậu, hơn nữa Chu Thiếu cũng là loại người
có ý chí nghị lực kiên cường, hắn nhờ vào ý chí của mình mà có thể làm
một việc không thể thành có thể, nâng được mức tạ vượt xa khả năng chịu
đựng của hắn.
Vương Yến há mồm chuẩn bị nói, Tuyết Liên đã nhẹ
nhàng kéo lấy nàng, khẽ liếc một cái nhưng vẫn không nói gì. Vẻ mặt
Vương Yến ủ rũ ngồi xuống ghế, không biết đang nghĩ điều gì.
"Không có, không có là không có, cho dù ngươi giết ta cũng vậy thôi." Ánh mắt
Chu Thiếu dữ tợn nhìn Trương Dương không chút sợ sệt.
Đột nhiên, cả không gian rơi vào trong áp lực.
"Buông hắn ra." Một âm thanh tràn ngập uy nghiêm vang lên.
Đám người tự động tách sang hai bên mở một lối đi. Người phụ trách bảo an
đang bước vào, phía sau còn có mấy bảo an nữa, vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc.
Trương Dương dường như không nghe thấy, hai tròng mắt vẫn
gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt Chu Thiếu, hắn có cảm giác tâm linh
Chu Thiếu lộ ra một tia sơ hở, tinh thần lực có hiện tượng khuất phục,
đáng tiếc đám bảo an kia lại đến, thật uổng phí!
"Bồng" một tiếng, Lưu Bưu ném quả tạ đi, bước nhanh tới phía mấy người bảo an.
"Tốt, tốt, quả nhiên là rắn chuột ở chung một ổ, nếu đã đến thì cùng đại gia chơi đùa một chút."
"Hây!" Lưu Bưu cũng không dừng lại, đột nhiên hướng về phía bảo an đấm một
quyền, nắm tay ở trong không trung tạo nên một đợt cuồng phong, phát ra
tiếng rít gào mãnh liệt, khí thế kinh người.
"Bồng!"
Một
quyền này của Lưu Bưu đánh vào lòng bàn tay của bảo an, hai người đồng
thời lùi về phía sau, vẻ mặt của bảo an khẽ nhíu, hiển nhiên một quyền
này của Lưu Bưu uy lực không nhỏ, dùng tâm chưởng tiếp lấy quyền này
cũng có một chút khó khắn.
"Thực sự là bảo tiêu Trung Nam Hải?"
Lưu Bưu đột nhiên dừng tay, kinh ngạc nhìn bảo an, mời rồi một quyền của hắn dùng tới bảy thành khí lực, không nghĩ rằng bảo an này có thể tiếp
được. Bây giờ Lưu Bưu không hề nghi ngờ thân phận bảo tiêu Trung Nam Hải của đối phương, bảo an bình thường khác không thể có thân thủ tốt như
vậy.
"Buông hắn ra!" Bảo an không để ý tới Lưu Bưu, thanh âm vô
cùng nghiêm khắc, một cỗ sát khí lạnh như băng tràn ngập trong không
khí.
"Nguy hiểm!"
Trương Dương bất ngờ gào thét điên cuồng,
hắn cảm giác được một khí tức nguy hiểm mãnh liệt, trong nháy mắt, tay
Trương Dương chụp tới, thân thể Chu Thiếu bị tay hắn túm lấy kéo theo,
Trương Dương cũng đứng lên, cả thân thể ẩn phía sau lưng Chu Thiếu.
Cùng lúc đó, A Trạch cũng chuyển hướng, người thanh nhiên mặc quần áo da đã
chắn trước mặt hắn, mãnh vỡ của bình rượu vẫn kề trên yết hầu hắn như
trước.
Tất cả mọi hành động diễn ra trong nháy mắt, tựa như điện quang hỏa thạch.
Đáng tiếc, tốc độ của Lưu Bưu không được nhanh như Trương Dương cùng A
Trạch, chờ tới khi hắn phản ứng lại thì một họng súng đen ngòm đã dí lên trán hắn. Lưu Bưu không khỏi than khổ một tiếng rồi nhắm mắt lại, tất
cả tùy theo số trời, trong lòng âm thầm mắng bảo tiêu Trung Nam Hải, chỉ luận bàn một chút thôi mà cũng động dao động súng.
Lưu Bưu hắn
cũng chưa nghĩ tới việc nghề kiếm sống của người ta chính là bảo tiêu,
không như người trong giang hồ còn cần mặt mũi, chức trách của bọn họ
chính là không từ mọi thủ đoạn để bảo vệ được mục tiêu của chính mình.
"Buông bọn họ ra!" Họng súng của bảo an vẫn dí sát lên trán Lưu Bưu, âm thanh
vẫn rất bình tĩnh. Đương nhiên trong lòng bảo an vẫn vô cùng khiếp sợ,
ba người đối phương mà có đến hai người trong đó lại có thể chạy thoát
khỏi nòng súng của hắn, loại tốc độ này đã vượt khỏi sự khống chế của
hắn. Vốn tưởng rằng cục diện này hắn có thể khống chế nhưng bây giờ biết được, đã không thể.
Không khí lúc này như ngưng đọng lại, người
trong đại sảnh không ai dám nhúc nhích, kể cả người thanh niên này, đều
sợ tai họa vướng đến thân.
"Lão đại, anh cũng đừng dùng em uy hiếp bọn họ, em đần như vậy ngươi giết làm gì, bọn họ thông minh hơn em
nhiều. Nếu không, chúng ta thương lượng một chút, trước tiên anh thả em
ra, sau đó để bọn họ thả người, rồi chúng em sẽ rời đi, thế nào?" Lưu
Bưu bắt đầu làm công tác tư tưởng với bảo an.
Bảo an căn bản không hề nhìn hắn mà hai tròng mắt vẫn gắt gao theo dõi Trương Dương. Hắn cảm giác được Trương Dương mới là nhân vật trọng yếu nhất trong ba người.
Rất nhanh, bảo an đã thất vọng, người nọ cả người đều trốn phía sau lưng
Chu Thiếu, mặc dù có lộ vài bộ vị ra ngoài nhưng đều không phải chỗ trí
mạng. Từ lúc bắt đầu, đem lực lượng biểu hiện khi nâng tạ của hắn mà xét thì hắn sau khi bị trúng đạn hoàn toàn có thể giết chết Chu Thiếu. Bảo
an không dám mạo hiểm làm việc, nơi này, tính mạng của mỗi người trong
này đều trọng yếu gấp trăm lần tính mạng của hắn.
Bầu không khí
ngày càng ngưng trọng, càng lúc càng nóng. Rất chậm... đã có người từ từ trườn người cố thoát lý khu vực nguy hiểm. Rất từ từ, đã có mười mấy
bảo an quây lấy Trương Dương cùng A Trạch và hai con tin trong tay bọn
chúng. Nhìn đám người đang di chuyển kia, Trương Dương và A Trạch đứng
dựa lưng vào nhau, mặc dù chưa nói tới an toàn, ít nhất muốn đấu súng
bọn họ cũng không dễ dàng, dù sao đối phương cầm là súng lục chứ không
phải súng ngắm.
Đột nhiên, một màn quỷ dị hiện ra, chỉ thấy khóe
miệng Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay, Chu Thiếu vốn đang rất sợ hãi mà đầu khớp xương vỡ hết liền mềm oặt nằm trên mặt đất.
"Tướng quân, tôi chờ ông đã lâu." Dưới sự uy hiếp của mười mấy nòng súng đang chĩa vào mình, Trương Dương vẫn thản nhiên đi tới.
Mọi người kinh ngạc, nhìn chung quanh, căn bản không hề thấy Tướng quân mà Trương Dương nói tới.
Mười mấy bảo an vẫn nắm chặt súng trong tay, vẫn nhắm thẳng vào rương Dương không có chút lơi lỏng.
"Tướng quân, ông không xuất hiện, tôi chỉ còn cách mời ông đi ra. Ngân Mị, đưa tướng quân đại nhân ra đây..."
"Vù!" một tiếng, lời Trương Dương vừa dứt, từ chiếc ba lô đặt trên ghế liền
xuất hiện một đạo quang mang màu trắng bạc, nhanh chóng vô cùng lập tức
biến mất tại không trung.
Cũng chỉ thấy một đạo ngân quang này lóe lên, không thấy điều gì khác.
"Chi chi!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, "khụ khụ" Tướng quân xấu hổ từ phía sau
chậu hoa thật lớn đi ra, Ngân Mị đang không ngừng nhảy tới nhảy lui trên người hắn, cái mũi hồng không ngừng hít ngửi thân thể của Tướng quân,
hai hàm răng sắc bén đang cố gắng cắn vào tai Tướng quân. Thế nhưng,
Tương quân mặc dù lăn qua lăn lại nhưng thân thể cường giả thì đâu phải
một con Ngân Mị chưa phát dục có thể cắn được.
Ngân Mị thấy không
cách nào cắn được, tựa hồ cũng trở nên vội vàng, hai hàm răng sắc bén
liền cắn về phía mũi Tướng quân. Động tác này dọa cho Tướng quân hoảng
hồn, cánh tay từ trong không trung hoa lên một đạo tàn ảnh, liền chụp
lấy Ngân Mị vào trong tay.
"Tiểu tử kia, để ta yên nào." Tướng
quân khẽ nhéo thân thể mềm mại của Ngân Mị cười mắng. Hắn cũng rất thích con vật đáng yêu này, trên thực tế, từ hệ thống tình báo hắn đã biết
được sự tồn tại của tiểu tử kia.
"Chi chi chi chi..." Ngân Mị tựa
hồ hiểu lời nói của Tướng quân, liền không ngừng kêu lên với Tướng quân, rồi lại hướng về phía Trương Dương mà kêu.
"Biết rồi, không phải bây giờ ta đã tới sao? Đi đi, đừng làm phiền ta".
Tướng quân nhẹ nhàng buông tay, Ngân Mị lập tức từ trong tay hắn nhảy lên,
mượn lực của bình rượu, các vật kiến trúc, dụng cụ thể dục, chỉ mấy lần
đã nhảy tới trên người Trương Dương. Cả thân trên của Trương Dương cởi
trần nên nó xoay một vòng liền chui tọc xuống túi quần của Trương Dương.
Mọi người nhìn thấy con vạt nhỏ bé màu trắng bạc kia đều trợn mắt há mồm,
nơi này ai không phải người có kiến thức rộng rãi đây, vậy mà không ai
nhận ra Ngân Mị là động vật gì, động vật có thể có được tốc độ nhanh như chớp này sao? Chưa người nào nghe tới.
Vẻ mặt u buồn của Vương
Yến sau khi nhìn thấy Tướng quân nhất thời vui vẻ hơn, từ khi Ngân Mị
xuất hiện, nàng nóng lòng muốn thử. Cho tới sau khi Tuyết Liên nhẹ giọng nói với nàng vài câu thì vẻ mặt của nàng lại trở nên thất vọng, ngồi
xuống, ngơ ngác nhìn Trương Dương. Nàng có cảm giác Trương Dương có thay đổi rất lớn, vô luận là tinh thần hay khí chất đều không giống với
trước kia. Trương Dương trước kia không bao giờ dùng thủ đoạn này để đối phó với Chu Thiếu.
Vương Yến có cảm giác mất mát, nàng có chút
hoài niệm về con người Trương Dương trước kia, trước kia trừ lúc ăn cơm
không có cách nào thương lượng, phải là ngồi ở ghế đầu, còn các chuyện
khác hắn cũng rất thoải mái.
Tướng quân bước tới giữa song phương, khẽ phất tay một cái, một đám bảo an liền lùi xuống. Người phụ trách
bảo an vừa hạ súng xuống khỏi trán Lưu Bưu thì hắn đã mạnh mẽ đá ra một
cước về phía bảo an khiến hắn bay lên, may là thân thủ của bảo an cũng
khá nên ở giữa không trung xoay người một cái rồi đáp xuống đất. Lưu Bưu tưởng rằng bảo an sẽ tới tính chuyện với hắn nên bộ dạng như nghênh đại địch, vậy mà bảo an kia ngay cả liếc mắt cũng không liếc hắn một cái mà đã đi ra ngoài, khiến Lưu Bưu có chút hậm hực.
"Thoải mái rồi chứ?" Tướng quân nhìn Lưu Bưu hỏi.
"A... Thoải mái, thoải mái lắm, hắc hắc..." Vẻ mặt Lưu Bưu bỗng trở nên xu
nịnh, nhìn về phía tướng quân. Hắn rất hi vọng tướng quân có thể để mắt
tới hắn, rồi cho hắn một cái chức quan quân cũng tốt.
"Ha ha,
thoải mái là tốt rồi!" Trong ánh mắt Tướng quân chợt lóe ra tinh quang,
trong ba người, người hắn không nhìn thấu chính là Lưu Bưu. Nếu xét về
tư chất, Lưu Bưu không có gì đặc biệt cả, nhưng hắn lại luôn có những
biểu hiện ngoài dự đoán, đối với Tướng quân mà nói đây là một điều bí ẩn