Lúc này giám đốc Phương đang trốn ở bên ngoài. Hiển nhiên hắn không
dám bỏ đi. Nếu như hắn không phải giám đốc ở đây, hắn đã sớm bỏ chạy
rồi. Nhưng chức vụ không cho phép hắn rời đi.
"Tiểu thư, cô mang
vũ khí trái phép, mời về trụ sở hỗ trợ điều tra" Ngay khi Vương Yến nhìn sang giám đốc Phương, Trần đội trưởng vẫn cầm súng trong tay, không hề
di động.
"Mang vũ khí trái phép?" Vương Yến cười lạnh một tiếng, lấy một tờ giấy màu đỏ trong túi ra ném cho Trần đội trưởng.
Khi Trần đội trưởng nhìn thấy tờ giấy đó, lập tức hạ súng xuống. Bởi vì hắn biết loại giấy tờ này là chứng nhận cho phép sử dụng súng. Khó trách cô gái đó kiêu ngạo như vậy.
Ở Bắc Kinh, người có được giấy phép sử
dụng súng là rất nhiều, nhưng có thể khẳng định người bình thường không
thể nào có được súng ống. Dù sao nơi đây cũng là thủ đô Trung Quốc, nếu
như ai cũng có thể mang theo súng, vậy không phải loạn sao.
Cầm
lấy tờ giấy chứng nhận, Trần đội trưởng mở ra, trong nháy mắt đã được
khẳng đinh. Hơn nữa từ tờ giấy này, càng thể hiện ra địa vị bất phàm của cô gái này.
Trần đội trưởng không nói gì, đưa trả giấy chứng nhận cho cô gái. Mặc dù hắn có thể lấy danh nghĩa sử dụng súng sai phạm mà
bắt giữ cô gái, nhưng như vậy sẽ làm cho chuyện càng lúc càng lớn hơn.
Hơn nữa người có thể có được giấy chứng nhận sử dụng súng này, có bối
cảnh tự nhiên không cần phải nói. Không phải một đội trưởng nho nhỏ như
hắn có thể đối phó.
Lúc này, lửa giận của Vương Yến dường như cũng đã nhỏ đi, có thể là đã được phát tiết. Đương nhiên, nguyên nhân chủ
yếu là bộ dạng của giám đốc Phương làm nàng chẳng buồn tức. Khuôn mặt
hèn mọn bỉ ổi, cả người sợ đến run lên giống như một con mèo nhỏ. Hắn
nằm mơ cũng không nghĩ ra chuyện như vậy lại phiền toái đến mức này,
không ngờ sẽ có người dùng đến súng.
Vương Yến dù nhìn như thế nào cũng không thấy giám đốc Phương khi dễ đám người Lưu Bưu. Mà ngược lại, giám đốc Phương lại là người bị khi dễ vậy.
Nói cách khác, lúc này Vương Yến đã không còn hứng thú khi dễ người khác.
"Đi!" Vương Yến liếc nhìn Trương Dương, có chút u oán đưa tay ra bắt tay rồi đi ra ngoài.
Ngay khi Vương Yến nắm lấy tay Trương Dương, Trương Dương cảm thấy có mấy
ánh mắt đầy địch ý rơi lên người hắn. Đúng là sáu người trẻ tuổi đi theo Vương Yến tới đây.
Trương Dương cười khổ một tiếng. Chẳng qua
trên mặt hắn vẫn không có chút cảm tình. Trải qua một loạt chuyện, tâm
cơ của hắn đã trở nên thâm trầm rất nhiều. Ít nhất người khác tuyệt đối
không thể nào từ vẻ mặt của hắn mà phán đoán ra tâm trạng của hắn.
"Vương Yến, anh ta là ai, giới thiệu một chút đi" Một người tướng mạo đường
đường, dáng người cao gầy đi đến trước mặt Vương Yến. Mặt rất hòa ái,
chẳng qua Trương Dương từ ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy một tia khinh bỉ.
"Trương Dương, Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới!" Vương Yến tự hào nói.
"Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới?... Ha ha ha…" Người này trợn mắt há mồm, đột nhiên cười phá lên.
"Ha ha ha…"
"Ha ha ha…"
Mấy người còn lại cũng cùng cười ha hả, hình như phát hiện một chuyện rất thú vị.
"Cười cái gì?" Vương Yến nhíu mày, tức giận nói.
"Ha ha, không có gì, rất tốt. Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới, tôi lần
đầu tiên nhìn thấy. Chào anh. Lý Thiết Tường" Người thanh niên cười khẽ, giơ tay ra trước mặt Trương Dương.
"Giang Khôn!"
"Lý Xích!"
"Diêu Trường Giang!"
Mấy người thanh niên còn lại cũng nói tên, đi đến trước mặt Trương Dương,
bắt tay. Mặt mỗi người đều rất nhiệt tình, nhưng Trương Dương có thể cảm giác được vẻ coi thường trong đó. Thậm chí trong lúc nắm tay, có tên
còn cố ý nhìn lên bộ quần áo của Trương Dương, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Hiển nhiên Trương Dương dù như thế nào cũng không giống một Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới.
Bởi vì, động tác thân thiết tay trong tay vừa nãy, làm cho sáu người bọn họ đều có địch ý với Trương Dương.
"Chúng ta đi" Vương Yến tự nhiên không nhìn ra sự không ổn trong đó, thấy đám
thanh niên bình thường rất cao ngao lại chủ động bắt tay Trương Dương,
điều này làm cho tâm trạng của nàng tốt lên nhiều. Phải biết rằng, đây
là một tổ chức không dễ tiến vào. Có thể tiến vào trong này, không phú
tức quý. Trương Dương bây giờ ít nhất đã bước được bước đầu tiên. Vương
Yến rất hy vọng Trương Dương có thể đi vào tổ chức đó.
"Chúng ta
cứ như vậy đi sao?" Trương Dương không khỏi ngẩn người nhìn Trương
Dương. Nhìn vẻ mặt của Vương Yến, hình như không chuẩn bị mang bọn bạn
hắn cùng đi. Mà điều này đối với Trương Dương mà nói là chuyện không
thể.
"Không đi thì gì? Còn ở lại khách sạn này sao?" Vương Yến trợn trừng mắt, tính cách của đại tiểu thư đã trở lại.
"Không được, anh phải đi cùng bọn họ" Trương Dương quả quyết từ chối.
"Anh…" Vương Yến hình như rất ít khi bị người từ chối, mặt trở nên đỏ ửng. Đột nhiên đôi mắt đẹp nhìn sang Tuyết Liên, lớn tiếng nói: "Cô là ai?"
"Tôi…. Tôi… chị Yến. Chị không nhớ em sao?" Tuyết Liên bị khí thế bức người
của Tuyết Liên làm cho lắp bắp. Mặc dù gia đình Tuyết Liên coi như có
quyền có thế nhưng so sánh với Vương Yến căn bản không phải cùng một cấp bậc. Vương Yến sống ở Bắc Kinh, không phải là điều mà Tuyết Liên có thể tưởng tượng. Tự nhiên từ khí thế mà nói, hoàn toàn nghiêng về một phía. Huống chi, Tuyết Liên vẫn còn đang đi học. "Cô biết tôi?" Vương Yến
không khỏi ngẩn người.
"Em là Tuyết Liên Mãi Mãi Đề. Lúc còn nhỏ, em và chị thường hay chơi ở nhà chú Cà Lăm".
"A… em là Tuyết Liên…"
Vương Yến đầu tiên là ngẩn người, lập tức rất vui mừng, chạy đến ôm lấy Tuyết Liên, giống như lúc còn nhỏ vậy.
Hai người hàn huyên một lúc, mọi người đều ngơ ngác đứng chờ ở đại sảnh.
Trần đội trưởng không nhịn được bỏ đi trước. Sáu người thanh niên kia
lại ngồi lên ghế salon ở đại sánh. Ánh mắt mấy người thi thoảng nhìn về
phía đại hán trọc đầu. Hiển nhiên, sau khi trao đổi, bọn họ đã đoán ra
được thân phận của người này.
Đại hán trọc đầu mặc dù lúc trước bị thiệt thòi bởi Vương Yến. Nhưng mà trước mặt đám thanh niên này, hắn
vẫn rất kiêu ngạo, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ. đối với hắn mà
nói, mấy người thanh niên này được gia đình che chở. Nếu như không có
thế lực của gia tộc, bọn họ còn không bằng đám lưu manh.
Rốt cuộc!
Hai cô gái đã nói xong, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì cửa kính
khách sạn đã bị vỡ nên gió lạnh lùa vào, nên Vương Yến không chịu nổi.
"Tuyết Liên, tối nay chị sẽ đón em. Chị phải chuẩn bị một vũ hội chào đón mọi người" Vương Yến ôm Tuyết Liên một cái thật chặt.
"Bọn họ có thể đi không?" Tuyết Liên nhìn Lưu Bưu và A Trạch.
"Cái này… ừm ừm, cả bọn họ đi luôn" Vương Yến chần chừ một chút. Hiển nhiên
nàng cũng không muốn cho người xa lạ tham gia vũ hội.