Từ thẻ tín dụng và chứng minh thư của cô gái, từ trên mạng có thể dễ dàng tìm được tư liệu.
"A... Vương thị gia tộc" giám đốc Phương biến sắc, gần như trong nháy mắt trên trán nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi.
"Giám đốc, cái gì là Vương thị gia tộc?" Một cô lễ tân thấy giám đốc khiếp sợ, không khỏi tò mò hỏi.
"Không có gì... không có gì..."
Giám đốc Phương thừ người ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô lễ tân, có chút
mất hồn rời khỏi. Tình huống vừa nãy ở trong đại sảnh hắn thấy rất rõ
ràng. Cô gái kia rõ ràng là có cảm tình với người thanh niên cao gầy tóc ngắn kia.
Đương nhiên người thanh niên đó không đáng là gì, quân trọng là cô gái kia.
Vương Yến, thành viên của Vương thị gia tộc. Vương thị gia tộc, giám đốc
Phương cũng không rõ ràng lắm, đều là nghe được một số lời đồn mà thôi.
Nhưng hắn biết Yến thị gia tộc. Yến thị gia tộc có lực ảnh hưởng rất lớn ở Hongkong, thậm chí là cả thế giới. Mà người con gái vừa nãy chính là
người kế thừa duy nhất của Yến gia. Bỏ Vương thị gia tộc như thần long
thấy đầu không thấy đuôi sang một bên. Chỉ riêng Yến thị gia tộc, khách
sạn Bán Đảo Vương Phủ cũng không thể chống lại.
Ngay khi giám đốc Phương đang suy nghĩ miên man, Trương Dương đã đi thưo nhân viên khách sạn lên phòng tổng thống.
Đẩy cánh cửamàu đỏ như cửa cấm cung, đập vào mắt đầu tiên chính là hai bức
thạch điêu hình rồng, phía Nam có một phong ăn có thể chứa được mười tám người.
Đây là phòng cao cấp nhất trong khách sạn, thực ra không
phải gọi là phòng tổng thống mà gọi là Bán Đảo sáo gian. Căn phòng này
được thiết kế theo đình viện của các vương gia quý tộc thời xưa.
Bán Đảo sáo gian có diện tích khoảng một trăm mét vuông, là kết hợp giữa
phòng tổng thống và phòng Vương phủ trước kia tạo thành, tổng giá trình
là hai trăm vạn nhân dân tệ.
Bán Đảo rất quý, tao nhã, kỹ thuật
cao và yếu tố truyền thống văn hoá hoà hợp làm một thể. Thành công miêu
tả lại các phong cách khác nhau, nơi này không chỉ có tường mà bàn, ghế, sàn nhà đều làm bằng gỗ. Còn có những tấm thảm thủ công mỹ nghệ tuyệt
vời, ghế salon được thiết kế theo tiêu chuẩn phối hợp giữa truyền thống
và hiện đại.
Ba người nhà quê lên tỉnh là Trương Dương, Lưu Bưu và A Trạch mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng trong nháy mắt khi đi vào
căn phòng tổng thống này vẫn bị sự xa hoa của căn phòng làm cho khiếp
sợ. Cho dù là Tuyết Liên sinh ra trong gia đình giàu có cũng cảm thấy sợ hãi. Dù sao nàng từ nhỏ đã thích đọc sách, Mãi Mãi Đề quản giáo rất
nghiêm, trên cơ bản không có cơ hội tiếp xúc với những thứ thế này.
Không thể không nói, nơi này hiện ra vẻ huy hoàng nhưng lại đầy không khí
nghệ thuật. Không thể nghi ngờ đây là sự kết hợp hoàn mỹ giữa xa hoa và
nghệ thuật.
Trương Dương tự nhiên không biết, căn phòng này có thể được gọi là phòng tổng thống thực sự. Rất nhiều khách sạn chỉ có phòng
tổng thống trên danh nghĩa, nhưng chưa từng có một tổng thống nào chính
thức ở lại đó. Cựu tổng thống Pháp từng ở lại đây, khi đó giá phòng là
4500USD mỗi đêm, hơn nữa còn tính mười phần trăm phụ phí. Người vào ở
trong Bán Đảo sáo gian sẽ được xe Roll-Royce đưa đón miễn phí từ khách
sạn đến sân bay.
"Ha ha ha, tôi là tổng thống. Tôi ở phòng tổng
thống..." Lưu Bưu đầu tiên là thừ người ra, một lát sau lập tức điên
cuồng phá lên, làm mấy nhân viên khách sạn trơn mắt lên nhìn.
"Khụ khụ... mấy người đi trước đi. Nếu cần gì, chúng tôi sẽ gọi" Trương Dương đỏ mặt, vội vàng đuổi đám người kia đi.
Khi mấy nhân viên khách sạn rời đi, Trương Dương mới thở phào một hơi.
Mọi người cẩn thận đi thăm căn phòng cực lớn này, thi thoảng lại phát ra
những tiếp than thở. Có thể nói lần này bọn họ đã được mở mắt.
Cái cảm giác này cũng coi như tinh thần AQ. Sau này bọn họ có thể vỗ ngực
nói: "Đại gia mặc dù không có tiền, nhưng đã ở trong phòng tổng thống".
Sau khi có tâm trạng này, có thể lên mặt với rất nhiều người.
Trên thực tế, cảnh giứoi này rất quan trọng, rất nhiều người không có tiền
nhưng lại làm cho người ta không dám coi thường. Rất nhiều người có tiền nhưng lại bị người khinh bỉ. Cảnh giới này có tác dụng rất thần kỳ, khi tâm trạng của người đạt đến một cảnh giới nhất định, cho dù không có
một xu, cũng có thể đạt đến tình trạng không sợ nhục.
Cảnh giới
không đủ, trên người sẽ mang theo rất nhiều tiền, tiến vào nơi đắt đỏ
cũng sẽ sinh ra tâm lý tự ti. Từ lời nói, cử chỉ đều thể hiện ra một vẻ
ti bỉ. Đương nhiên còn có một loại cực đoan là dùng tiền quá mức, để che dấu sự ngu dốt của mình.
Lưu Bưu đi quanh phòng, quan sát rất cẩn thận. Hắn đã âm thầm ra quyết định, saukhi trở về thành phố C, nhất
định phải khoe khoang một phen. Cho nên bây giờ phải cẩn thận nhớ kỹ mọi chi tiết dù nhỏ nhất trong phòng. Miễn cho đám bạn mèo mả gà đông của
mình hỏi, mình lại không nói lên lời. Như vậy đúng là quá mất mặt.
Trương Dương đi vào trong thư phòng, nhất thời ngẩn người vì thiết kế của căn phòng.
Đập vào mắt đầu tiên khi đi vào phòng là ba chiếc đèn loòng đỏ truyền thống của Trung Quốc từ trên nóc nhà buông xuống, bốn bức tranh sinh động
miêu tả Trúc Lâm, Cúc Hoa, Mai Hoa, Chim chóc. Lấy thư pháp truyền thống của Trung Quốc tạo thành một không khí học tập rất đẹp.
Ghế và
bàn trong phòng toàn bộ đề làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê thượng đẳng, phảng
chế lại các đồ dùng Minh triều năm nào. Có thể thấy được, căn phòng này
tốn rất nhiều công phu.
Căn phòng rất lớn, ngoại trừ phòng khách, còn có ba gian phòng ngủ.
Phòng ngủ chính dành cho Tuyết Liên, ưutiên cho phụ nữ. Mấy người lại tắm
nước nóng một lần, hưởng thụ các tiện nghi trong phòng tổng thống, sau
đó bốn người lại đi đến phòng khách.
"Trương Dương" Lưu Bưu nổi
danh lười biếng không ngờ lại tự động thân, rót cho mỗi người một chén
nước, sau đó rót cho mình một chén, uống sạch.
"Ừm?"
"Tôi muốn phát tài!" Lưu Bưu lớn tiếng tuyên bố.
"Phì phì..." Mấy người đang uống trà, đồng thời phun ra.
"Phun cái gì mà phun. Bưu đại gia sau khi phát tài sẽ dựngmột căn nhà còn xa
hoa hơn. Nhà vệ sinh phải như người ở Hongkong, dùng vàng tạo thành.
Không phải hơn xa hắn, làm bằng kim cương" Lưu Bưu nhìn nóc nhà, giơ
nắmtay lên,vẻ mặt đầy kiên quyết nói.
"Cái đó... Anh đã phát tài sao?" Trương Dương sờ sờ vòng vàng cực lớn trên cổ nói.
"Cái này..."
Lưu Bưu đột nhiên không nói lời nào, sờ sờ vòng vàng trên cổ không biết
đang nghĩ gì. Mọi người mặc kệ không để ý đến hắn. A Trạch đi đến chỗ
đặt một ít dụng cụ tập thểhình, liều mạng luyện tập thể lực.
Tuyết Liên ngồi trên ghế salon, thi thoảng liếc nhìn Trương Dương một cái.
Trương Dương nhìn vẻ ngây ngốc của Lưu Bưu, cảm nhận được ánh mắt của Tuyết
Liên, lại nghĩ đến vết son môi trên trán mình, không khỏi đỏ mặt, vội
vàng đứng lên tránh khỏi ánhmắt của nàng. Đột nhiên cả căn phòng trở nên trầm mặc, hình như thiếu cái gì đó.