Từ từ, cả người Trương Dương đầy kim quang, suy nghĩ trong đầu hình
như cũng rất tích cực. Giống như chúng nó bị dục vọng theo đuổi quyền
lợi của Trương Dương làm cho thức tỉnh vậy
Gần như là một loại bản năng, Trương Dương ngồi ở trong căn phòng ngủ chính bắt đầu vận công.
Cả người hắn giống như được bao phủ trong ánh sáng vàng, trông rất trang nghiêm. Nhưng quỷ dị chính là khuôn mặt Trương Dương không ngừng biến
hoá, không ăn nhập với ánh sáng trang nghiêm kia.
vẻ mặt có lúc kinh ngạc, có lúc đáng khinh, có uy nghiêm, có xấu xa, có sát khí, có ấm áp.
Các vẻ mặt đó như đang không ngừng muốn xuất hiện trên mặt Trương Dương, cố gắng không chế thần kinh của Trương Dương.Những vẻ mặt này đại biểu cho tư tưởng của một vài trí nhớ, cũng có một ít trí nhớ của chính Trương
Dương.
Từ từ, từ từ, các vẻ mặt này bắt đầu dung hợp, bắt đầu từ từ dung hợp, thay vào đó là một cỗ quyền thế lạnh như băng.
Hiển nhiên, dù là vẻ mặt nào cũng bị dục vọng quyền thế ẩn dấu trong lòng Trương Dương bao trùm hết.
Trương Dương tự nhiên không biết thay đổi của mình. Trong nháy mắt khi khuôn
mặt hắn trở nên cố định, dục vọng quyền lợi mãnh liêtj thúc đẩy chân khí Tiên Đạo Mạn Mạn điê cuồng chuyển động trong cơ thể, không ngừng phân
rã. Sau đó, một lực lượng hấp dẫn năng lượng xung quanh. Năng lượng đang điên cuồng hội tụ.
"Xẹt" một tiếng, đèn điện trên trần phụ tắt.
"Sao vậy?" Trương Dương bất ngờ mở mắt ra, một đạo kim quang bắn ra. Đương
nhiên điều này chỉ diễn ra trong nháy mắt. Hai mắt Trương Dương đã khôi
phục bình thường, nhưng trước mặt đã trở nên tối đen.
"Mất điện…"
Trương Dương nghe được một giọng nói lí nhí. Đây là giọng của Tuyết
liên, sợ bóng tối là bản tính của phụ nữ. Tuyết Liên cũng không có ngoại lệ.
"Khách sạn năm sao mà cũng mất điện sao?" A Trạch ở xa xa hừ một tiếng.
Làm cho Trương Dương cảm thấy kỳ quái chính là Lưu Bưu lại không hề lên tiếng.
Trương Dương đang định xuống giường, bóng đèn đột nhiên sáng lên. Nói cách khác, thời gian mất điện chỉ khoảng mười mấy giây.
Trương Dương không khỏi có chút cảm thán. Khách sạn năm sao như thế nào gần
như sẽ không mất điện. Cho dù là mất điện, cũng sẽ có thông báo, căn bản sẽ không bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.
Quả nhiên.
Ngay khi Trương Dương đang suy nghĩ, có một nhân viên khách sạn tiến vào hỏi thăm và xin lỗi. Nói vừa nãy không biết do nguyên nhân gì mà khách sạn
mất điện, tổ thợ điện của khách sạn đang đi kiểm tra sự cố. Hy vọng mọi
người không nên kinh hoảng. Nếu như có yêu cầu gì, có thể gọi điện đến
số khẩn cấp.
Không rõ nguyên nhân?
Trương Dương cũng chẳng
muốn hỏi nhiều, ưỡn ưỡn lưng. Vừa nãy chỉ ngồi trong chốc lát, cảm giác
cả người rất thoải mái. Giống như mỗi một lỗ chân lông đều được tẩy rửa
vậy.
"Chi chi!"
Ngân Mị đột nhiên từ bên trong túi chui ra.
Làm Trương Dương cảm thấy thần kỳ đó chính là lúc trước thân thể còn có
chỗ hở ra thịt đỏ hồng. Không ngờ bây giờ cả người đều bị bộ lông mềm
mại màu trắng bao trùm, thân hình như tản ra một đoàn huỳnh quang, trông rất sạch sẽ.
Ngân Mị hình như rất cao hứng, hưng phấn nhảy lên
nhảy xuống trên người Trương Dương. Cái mũi màu đỏ không ngừng ngửi ngửi trên người Trương Dương, hàm răng sắc nhọn thi thoảng thò ra, loé ra
hàn mang làm người ta kinh tâm động phách.
Nhìn Ngân Mị đột nhiên tiến hoá, Trương Dương không khỏi giật mình.
Hắn nhớ mang máng tiểu hoà thượng đã nói, Ngân Mị tiến hoá rất dài lâu. Một con Ngân Mị trưởng thành ít nhất phải mất trăm nam mới có thể hoàn toàn phát dục. Nói như vậy, Ngân Mị tiến hoá rất từ từ. Mà Ngân Mị lại dột
nhiên tiến hoá, nói rõ, mới xuất hiện một hoàn cảnh làm Ngân Hồ tiến hoá thật nhanh.
Chẳng lẽ mình vừa nãy vận công khiến cho Ngân Hồ tiến hoá?
Chẳng lẽ vụ mất điện vừa nãy làm Ngân Mị tiến hoá.
Trong mơ hồ, Trương Dương cảm thấy khả năng này lớn hơn. Bởi vì Ngân Mị ăn
chủ yếu là khoáng thạch. Bên trong khoáng thạch ẩn chứa năng lượng, mà
điện năng không thể nghi ngờ là nguồn sinh lực thuần khiết nhất. Ngân Mị là thông qua chuyển hoá điện năng làm cho nó tiến hoá thật nhanh.
Nghĩ đến đây, Trương Dương cầm Ngân Mị lên, không khỏi mừng rỡ. Nếu như
thâtj sự tìm được bí mật tiến hoá của Ngân Mị, đây tuyệt đối là chuyện
đáng ăn mừng. Ngân Mị bây giờ mặc dù rất lợi hại, nhưng vẫn còn chênh
lệch rất lớn với Ngân Mị vương trong động trước đây.
"Cốc cốc.."
Đang lúc Trương Dương suy nghĩ nên làm thế nào để Ngân Mị tăng tốc tiến hoá, ngoài cửa truyền vào tiếng đôngj. A Trạch đưngs dậy đi mở cửa.
Khi Trương Dương ra phòng khách, liếc mắt nhìn thấy Vương Yến mặc một chiếc váy màu đỏ. Mà phí sau nàng còn có một người đàn ông mặc âu phục đang
cầm một túi tiền lớn.
"Trương Dương, em có đẹp không?" Vương Yên thấy Trương Dương, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên mặt lên, xấu hổ nói.
"Không tệ!" Trương Dương gật gật đầu. Vương Yến mặc như vậy làm cho người ta
cảm thấy rất thoải mái. Trong bầu không khí giá rét này, Vương Yến mặc
một chiếc váy màu đỏ, phối hợp với da thịt tuyết trắng lộ ra bên ngoài
của nàng, càng làm cho người ta muốn nhìn.
Da Vương Yến không
giống với da của Tuyết Liên. Da Vương Yến trắng nõn như tuyết, không có
chút tỳ viết. Mà Tuyết Liên bởi vì là người dân tộc, nên bên trong vẻ
trắng nõn đó còn có tia hồng hào.
Đây là hai làn da hoàn toàn khác nhau. Nhưng đều làm cho người ta cảm thấy rung động.
"Ồ, Tuyết Liên, em thật đẹp" Vương yến thấy Tuyết Liên đã đi ra, không khỏi kêu lên khên ngợi.
Tuyết Liên lúc này đã thay một chiếc váy mùa đong trắng tinh. Váy này rất
khác biệt, có rất nhiều chỗ trang điểm thêm lông thú trắng nõn, mang
theo phong tình của người dân tộc thiểu số, nhưng không mất đi vẻ quý
phái đẹp đẽ.
"Chị Vương Yến mới thực sự xinh đẹp…" Tuyết Liên
không có vẻ hào phóng như Vương yến, bị Vương Yến khen một câu đã cúi
đầu, mặt ngượng ngùng.
"Hì hì, Tuyết Liên là xinh đẹp nhất. Hôm nay em tuyệt đối là người xinh nhất trong cả vũ hội!; Truyện được copy tại