Đồ Thần Đường

Chương 263: Chương 263: Nam Hải bảo tiêu




Trương Dương thấy A Trạch và Lưu Bưu giơ ngón tay cái với mình, nhún nhún vai, cười khổ đi ra ngoài. Hắn có chút hối hận, lúc ở thành phố IH nếu sớm giới thiệu Lưu Bưu với Vương Yến, có lẽ Vương Yến không bài xích bọn họ như vậy.

Mà Lưu Bưu rất đắc ý, đi vào chiếc giày gia của hắn, đuổi theo A Trạch. Đối với Lưu Bưu mà nói, làm cho người phụ nữ kiêu ngoạ này khuất phục, là cảm giác rất tự hào.

Từ phòng tổng thống có một thang máy chuyên dùng đi xuống tầng. Khi mọi người từ bên trong thang máy đi ra, giám đốc Phương như u linh cúi người với Vương Yến.

"Vương tiểu thư tôn kính, các người là khách quý của khách sạn. Khách sạn có thể dùng một xe Rolls-Roysce phục vụ" Giám đốc Phương cười nịnh nọt.

"Tôi không có xe sao? Tránh ra" Vương Yến đang tức giận, nên đổ cơn lửa giận lên đầu hắn.

".." Giám đốc Phương vỗ mông ngựa bị đá cho một cái. Bị Vương Yến trừng mắt, sợ đến độ cuống quít lui lại, thiếu chút nữa té ngã.

Khách sạn làm việc thật nhanh, tấm kính bị vỡ đã được thay thế, mấy công nhân đang sửa sang, cả đại sảnh đã trở nên ấm áp.

Khi Trương Dương đi theo Vương Yến ra ngoài, nhìn chiếc xe cao cấp trước cửa khách sạn, không khỏi trợn mắt há mồm. Ngay cả giám đốc Phương đứng cách đó không xa cũng trơn trừng mắt.

Chiếc xe đó mặc dù không phải xe cao cấp như Rolls-Royce. Nhưng cũng là xe có giá trị rất cao, hơn một trăm vạn nhân dân tệ.

Tuyết Liên và Vương Yến ngồi trong một chiếc Cadillac. Ba người còn lại không muốn tách ra nên ngồi chung một con xe.

Đội xe đi trong thành phố Bắc Kinh. Rất nhanh mấy người không xác định được phương hứớng. Ngay từ đầu Trương Dương còn cố gắng thông qua trí nhớ của mình xác định vị trí. Nhưng sau đó hắn đã thất bại, bởi vì Bắc Kinh quá lớn, lớn đến đọ đầu hắn như một chiếc máy tính cũng không thể nào xác định được phương hướng và vị trí trong nháy mấưt. Dù sao, hắn gần như không có môtj chút kái niệm về địa lý ở Bắc Kinh.

Đội xe tiến vào một cánh cửa sắt, dừng lại trước một loạt công trình. Nhìn mấy chiếc xe dừng ở cửa, thì thấy đây là một nơi vui chơi giải trí rất đông khách.

Kiến trúc không cao, cao nhất là bốn tầng, nhưng rất lớn. Nghiêm khắc mà nói, ở đây nên dùng từ quần thể kiến trúc để hình dung kéo dài hơn hai trăm mét với phong cách La Mã cổ đại. Khắp nơi đều là các bức phù điêu La Mã.

Dưới tầng là bãi cỏ. Giữa bãi cỏ có một bức tượng trần truồng, xung quanh bãi cỏ đầy các chiếc xe mới tinh. Những chiếc xe này, Trương Dương chưa hề thấy.

Mọi người đã sớm bị lạc hướng. Sau khi xuống xe, mơ mơ màng màng đi theo Tuyết Liên tiến vào quần thể kiến trúc kia, đi vào cánh cửa nhỏ bên cạnh cổng lớn đang đóng chặt kia.

Bên trong cửa nhỏ là một cánh cửa âm u. Hai bên cánh cửa có mấy nhân viên an ninh mặc quần áo vệ sĩ, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn không chớp mắt.

Ba người vừa mới đi qua cả, đột nhiên trên đầu phát ra tiếng còi, sau tiếng còi cảnh báo, đèn đỏ loé lên.

"Đứng lại" Một vệ sĩ da ngăm đen, vẻ mặt uy nghiêm vươn tay ra ngăn ba người lại. Lúc này Vương Yến đã mang Tuyết Liên đi vào bên trong.

"Cái gì?" Lưu Bưu bị cây gậy ngăn trước ngực, không khỏi mất hứng. Nếu như không phải ở nơi lạ lẫm này, Lưu Bưu đã sớm phát điên.

Vệ sĩ không nói gì, ngẩng đầu ra hiệu cho Lưu Bưu nhìn tấm bảng nhỏ trên tường. Trên tấm bảng có viết: "Nghiêm cấm mang theo súng ống và các dụng cụ như đao kiếm".

Nhìn tấm bảng, Trương Dương sửng sốt.

Bây giờ bọn họ gặp phải một vấn đề đó chính là thanh yêu đao của A Trạch. Dù là Trương Dương hay Lưu Bưu, bọn họ đều biết, A Trạch chưa bao giờ bỏ cây yêu đao ra khỏi người. Dù là trong hoàn cảnh nào, yêu đao luôn nằm ở nơi mà tay A Trạch có thể với lấy.

Thấy ba người đứng lại, đột nhiên bầu không khí trở nên nặng nề. Hơn mười người vệ sĩ đứng hai bên cửa cũn nhìn chằm chằm vào ba người. Tên vệ sĩ dùng côn cảnh sát ngăn cản Lưu Bưu, mặt mày nghiêm nghị. Rất hiển nhiên hắn là người cầm đầu trong số vệ sĩ này.

Không biết tại sao, Trương Dương cảm thấy một cỗ khí thế sát phạt mãnh liệt.

Đây không phải một đám vệ sĩ.

Trương Dương gần như lập tức khẳng định, đây tuyệt đối không phải một đám vệ sĩ bình thường. Nên là những quân nhân được huấn luyện chu đáo. Vệ sĩ không thể nào bình tĩnh như vậy, cũng không có khả năng có được khí thế sát phạt mãnh liệt như vậy.

"Tránh ra" Lưu Bưu hung hăng nhìn người vệ sĩ dùng côn cảnh sát ngăn hắn lại.

Mặt người vệ sĩ lạnh lùng, giống như một bức tượng không có một chút tình cảm, vẫn giữ nguyên côn cảnh sát.

Không khí như đang bị thiêu đốt.

"Sao vậy?" đột nhiên, Vương Yến kéo tay Tuyết Liên đi tới, kinh ngạc nhìn người vệ sĩ.

Làm Trương Dương ngạc nhiên chính là người vệ sĩ này không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho Vương Yến nhìn tấm bảng trên tường.

"Bọn họ là bạn tôi" Vương Yến tức giận nói.

Người vệ sĩ lắc đầu, rất bình tĩnh, giống như một ngọn núi lớn không hề lay động.

"Anh cho bọn họ vào hay không?" Vương Yến hình như cũng cảm thấy người vệ sĩ này có chút quá quắt, nói với giọng uy hiếp.

"Đương nhiên có thể, cô có thể gọi điện thoại lên cấp trên của tôi. Nếu như huỷ nhiệm vụ của tôi, tôi lập tức rời đi" Cuối cùng, người vệ sĩ cũng nói.

"Anh…" Vương Yến tức giận đến độ mặt mũi đỏ bừng, lấy điện thoại ra: "Alo, chú Chu, chú lấy người ở đâu ra vậy? Bạn cháu tham gia vũ hội mà cũng không cho phép vào?"

Gần như ngay lập tức, Trương Dương thi triển minh tưởng, thu lấy âm thanh trong điện thoại.

"A.. Yến nhi đấy à….. cái này…. cái này… bọn họ không phải do chú quản. Cháu tìm chú Cà Lăm đi. Chú cũng không rõ lắm. Ừm, cứ như vậy đi. Chú còn đang tiếp khách, cháu chơi vui vẻ nhé".

"Chú Chu… hừ" Vương Yến giận dữ, nghiến răng, lại gọi một cuộc điện thoại khác: "Chú Cà Lăm … chú đang bận à?"

"Ha ha, Yến nhi, không bận, không bận, có phải muốn uống trà với chú?" Gần như ngay lập tức, Trương Dương đã nhận ra đó là giọng nói của tướng quân.

"Cháu không thích uống trà. Đúng, hôm nay chú phái hơn mười vệ sĩ cho cháu, luôn đi theo phía sau cháu, còn đòi cả súng của cháu nữa. Ghét quá. Chú để bọn họ rời đi có được không?" Vương Yến làm nũng nói.

"A… khụ khụ… cái này… chú không thể làm chủ được. Cháu gọi điện cho Tiểu Chu đi. Ài… quên mất chú còn có một chuyện rất quan trong. Cháu cứ chơi đi, chú mệt quá…"

Bên đầu bên kia điện thoại truyền đến mấy âm thanh, Vương Yến thừ người ra nhìn điện thoại trong tay, hình như còn chư có phản ứng.

Trương Dương không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn gần như ngay lập tức đoán được nguyên nhân. Nhất định là hôm nay Vương Yến rút súng ra trong khách sạn đã đến tai tướng quân. Tướng quân sợ nàng gặp phải chuyện không may, nên đoạt súng của nàng, bố trí một đám vệ sĩ. Người mặc âu phục lúc trước nhất định là một trong những vệ sĩ.

"Được rồi, A Trạch, lấy ra đi" Trương Dương nhìn Vương Yến đang nghiến răng nghiến lợi liền nói với A Trạch.

"Đinh!"

A Trạch không nói gì, giơ tay lên, thanh đao sắc bén đã đâm vào tấm bảng trên tường, lưỡi đao còn đang run rẩy, phát ra những tiếng "Ong, ong"

Gần như trong nháy mắt khi A Trạch cầm yêu đao, ánh mắt của người vệ sĩ ngăn cản Lưu Bưu cũng trở nên sắc bén. Trên người hơn mười vệ sĩ đều tản mát ra một khí thế sắc bén.

"Bây giờ có thể vào được rồi chứ? Hừ" Vương Yến cảm kích nhìn Trương Dương, rồi hung hăng nhìn thẳng vào người vệ sĩ kia.

Người vệ sĩ kia vẫn lắc đầu, đôi mắt liếc nhìn chiếc đèn vẫn loé ra ánh sáng đỏ.

"Này này, anh còn không để yên sao?"

Vương Yến chỉ tay đến trước mặt người vệ sĩ. Đáng tiếc người vệ sĩ như không thấy nàng, không thèm nhìn đến nàng, chiếc côn vẫn giữ nguyên tại chỗ.

"Ai còn vũ khí?" Trương Dương không khỏi có chút nghi hoặc. Lưu Bưu sau khi để chỉ đao lại IH, hắn đã rất ít khi mang vũ khí. mà A Trạch chưa bao giờ sử dụng loại vũ khí thứ hai.

A Trạch và Lưu Bưu nhún nhún vai, ra hiệu không có vũ khí.

"Kỳ quái, chúng ta tưng người đi qua xem sao, khụ khụ …"

Trương Dương lui ra phía sau vài bước. Lam cho bọn họ cùng há hốc mồm đó là, hắn mới lui được hai bước, đèn cảnh báo trên đầu đã ngừng loé lên. Lúc này người vệ sĩ mới hạ công xuống, nhìn chằm chằm vào Trương Dương.

Bây giờ đến lượt A Trạch và Lưu Bưu cảm thấy khó hiểu. Bọn họ đều rõ, Trương Dương rất ít khi mang vũ khí. Huống hồ, thời gian gần đây khi ở cạnh mọi người, trên người Trương Dương căn bản không có vũ khí.

"Có phải có sai lầm gì không? Coi thắt lưng là súng?" Lưu Bưu buồn bực ngẩng đầu nhìn đèn đỏ trên đâqù, đưa tay ra. Bạn đang đọc chuyện tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.