Trương Dương chưa từ bỏ ý định, thử tiến lên lui lại mấy lần. Quả
nhiên, đèn cảnh báo chỉ kêu lên khi hắn tiến vào phạm vi giám sát.
"Mấy người tự tìm đi" Trương Dương không bỏ đi, hai tay giơ lên. Bởi vì hắn
có thể khẳng định trên người hắn tuyệt đối không có vũ khí. Thậm chí
ngay cả một vật bằng kim loại cũng không có.
Thấy hành động đó của Trương Dương, người vệ sĩ đang nghiêm túc cũng trở nên nghi ngờ, đeo
côn vào sau lưng, đi lên vài bước, cẩn thận tìm tòi trên người Trương
Dương.
Không thể không nói, hắn lục soát rất chuyên nghiệp, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
Không có.
Đúng là không có.
Người vệ sĩ khẽ cau mày, đứng lên suy nghĩ một lát. Sau đó lấy ra một cái đèn pin, bắt đầu kiểm tra từ chân lên đầu của Trương Dương.
Hiển
nhiên đây là dụng cụ dò xét kim loại, dụng cụ này khi gặp phải khoá quần Trương Dương kêu lên vài tiếng, người vệ sĩ bở qua.
Gặp phải thắt lưng cũng bỏ qua, từ từ, dụng cụ đi lên trên.
"Reng reng…"
Đột nhiên, kêu lên một tiếng lớn, dụng cụ dừng ở trên túi của Trương Dương. Người vệ sĩ hất hất đầu, ra hiệu cho Trương Dương lấy đồ trong túi ra.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Bởi vì lúc nãy hắn cũng đã xem qua một lần, hình như trong đó có một con vật mềm mại đang ngủ. Lúc ấy hắn
còn ngẩn người một chút, không thể tưởng tượng được đàn ông con trai còn mang theo sủng vật.
"Là tiểu tử này sao…" Trương Dương bất đắc dĩ cầm lấy Ngân Mị đang ngủ say lên.
Đột nhiên, mọi người rất kinh ngạc. Ngay khi Trương Dương lấy sủng vật màu
bạc ra khỏi túi, dụng cụ ngừng kêu. Không chỉ mọi người kinh ngạc mà
ngay cả Trương Dương cũng rất kinh ngạc.
"Quái lạ!" Trương Dương
vỗ vỗ Ngân Mị. Ngân Mị hình như đã tỉnh ngủ, mở mắt nhìn quanh, sau đó
dùng móng vuốt bé nhỏ cào cào, trông rất đáng yêu.
"Đến bên cạnh Lưu Bưu đi" Trương Dương vừa nói vừa dùng ý niệm chỉ huy Ngân Mị.
"Xẹt…"
Trương Dương còn chưa dứt lời, Ngân Mị bất ngờ nhảy lên tường, sau đó mượn lực nhảy lên trên đầu Lưu Bưu. Lưu Bưu còn chưa có phản ứng thì Ngân Mị đã
đứng trên đầu hắn. Móng vuốt bốn chân lộ ra, giống nhue Lưu Bưu có hành
động khác thường nó sẽ ra tay. Cũng may, Lưu Bưu biết sự lợi hại của
tiểu tử này, cũng không muốn so đo với nó. Theo lý luận của Bưu đại gia
chính là so đo với một con động vật làm gì chứ?
"Reng reng…" Ngay khi Ngân Mị lướt qua dụng cụ giám sát, nó lập tức kêu lên thật to.
Mọi người trợn trừng mắt nhìn nhau.
Người bảo an chưa từ bỏ ý định, ra hiệu cho Trương Dương đi qua. Làm mọi
người kinh ngạc là khi Trương Dương đi qua, dụng cụ không có một động
tĩnh gì.
"Xin mời!
Người vệ sĩ không còn cách nào khác đành
để mọi người đi qua. "Hắc hắc, anh lãng phí thời gian quý báu của chúng
tôi như vậy. Anh phải làm sao bây giờ?" Lưu Bưu bệnh cũ tái phát, đây là trò xảo trá hắn thường làm.
"Đúng đúng, anh phải bồi thường tổn
thất" Vương Yến vốn đang ngơ ngác nhìn Ngân Mị trên đầu Lưu Bưu. Thấy
Lưu Bưu làm khó dễ người vệ sĩ. Nàng vốn cũng bất mãn với đám vệ sĩ này, lập tức thêm dầu vào lửa.
Người vệ sĩ liếc nhìn Lưu Bưu một cái, ra vẻ ngươi có việc gì cứ nói.
"Vương Yến, bọn họ là ai phái tới?" Trương Dương nhỏ giọng hỏi.
"Không biết, nghe nói là Trung Nam Hải bảo tiêu…"
Trung Nam Hải bảo tiêu!
Mắt Trương Dương co rút nhanh. Hắn không ngờ đây lại là Trung Nam Hải bảo
tiêu trong truyền thuyết. Phải biết rằng, trong mắt người dân bình
thường, Trung Nam Hải bảo tiêu gần như là các nhân vật truyền thuyết. Mà hôm nay không ngờ lại được thấy những nhân vật trong truyền thuyết này.
"Trung Nam Hải bảo tiêu?" Lưu Bưu nghe thấy Vương Yến nói, hai mắt sáng rực.
Nhưng Trương Dương rừ mắt của mười mấy vệ sĩ còn lại khi nghe nhắc đến
"Trung Nam Hải bảo tiêu" đều lộ ra một tia tự hào. Có thể khẳng định,
đám vệ sĩ này chính là "Trung Nam Hải bảo tiêu" trong truyền thuyết.
"Này này, Trung Nam Hải bảo tiêu có thể không nói lý sao?" Lưu Bưu nhìn
thấy vẻ mặt lạnh lùng của người vệ sĩ kia, không khỏi tức giận nói.
Đáng tiếc đám vệ sĩ này không khác gì khúc gỗ, coi nhue Lưu Bưu là vô hình.
"Mẹ nó, ăn một quyền của lão Tử!"
"Bồng!" Lưu Bưu thấy người vệ sĩ không nói gì, không khỏi tức giận. Đột nhiên
đánh một quyền vàongười vệ sĩ đang đứng cạnh tường. Nắm tay nên trên
người đối thủ, phát ra một tiếng kêu trầm đục. Làm cho A Trạch và Trương Dương cùng giật mình đó là người vệ sĩ này không hề động đậy, giống như quyền đó không phải đánh vào hắn vậy.
Nếu như nói người khác
không biết lực lượng của Lưu Bưu thì thôi. Nhưng Trương Dương và A Trạch lại rất rõ ràng. Dù là sinh vật từ thời tiền sử sống bao năm trong hang động dưới sa mạc, Lưu Bưu đề có thể đánh một trận, thậm chí còn làm một con Cương giáp thú chạy chốn. Cuối cùng mang mọi người chạy thoát, qua
đó có thể thấy được sức mạnh của Lưu Bưu.
Cho dù Lưu Bưu không vận công thì một quyền của hắn, người bình thường cũng không thể chịu nổi.
Huống hồ lại không hề né tránh, hoàn toàn chịu đựng sức mạnh của một
quyền đó.
"Anh rất lợi hại!" Nhãn lực Lưu Bưu rất tốt, hắn nhìn thấy một tia cười nhạo trong mắt người vệ sĩ, không khỏi cười lạnh nói.
"Được rồi, Lưu Bưu chúng ta đi, mọi người đang chờ chúng ta đó" Trương Dương
cảm nhận được áp lực mà Lưu Bưu phát ra, nhẹ nhàng đưa tay ra. Ngân Mị
đang nắm chặt lấy tóc Lưu Bưu lâpj tức nhảy đến trên tay hắn nhanh như
chớp.
"Không…"
"Đi!" Trương Dương lớn giọng nói, mọi người ở đây không khỏi cả kinh. Bên trong lời nói của Trương Dương tràn nghập áp lực.
"Tôi…" Lưu Bưu há mồm, kinh ngạc nhìn Trương Dương. Hắn đâu biết rằng Trương
Dương đã xảy ra chuyển biến về chất trong căn phòng tổng thống. Một
người có dục vọng mãnh liệt với quyền lực đều không muốn người khác làm
trái quyết định của mình. Trương Dương cũng không ngoại lệ.
Trương Dương đi vào, mà Vương Yến cũng há hốc mồm không nói lên lời. Hung hăng nhìn đám người vệ sĩ cầm đầu rồi đi sát theo sau Trương Dương.
A Trạch và Lưu Bưu nhìn nhau. A Trạch đi vào trước.
"Bồng!" cánh cửa chấn động mạnh.
Lưu Bưu đánh thật mạnh lên bức tường bên cạnh người vệ sĩ, sao đó đuổi theo A Trạch.
Nhìn khe nứt như mạng nhện trên giường, người vệ sĩ không khỏi chảy ra từng
giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, tim điên cuồng nhảy lên.
Cánh cửa dài hơn hai mươi met, cách một đoạn lại có một cánh cửa gỗ nhỏ. Đám Trương
Dương không biết tại sao lại sắp xếp như vậy.
Rốt cuộc cánh cửa
cuối cùng đã được mở ra. đây là một đại sảnh khá lớn, ít nhất hơn ngàn
mét vuông. Nếu như dựa theo kiến trúc đi vào, rất có thể còn lớn hơn
nữa. Trong đại sảnh có một vòi phun nước, bàn bóng bàn, gara ôtô, sân
bóng rổ…
Đây là một đại sảnh rất kì lạ, làm cho Trương Dương có
cảm giác rối loạn, không có một phong cách thống nhất, có hiện đại, có
các đời xa xưa như đời Đường, đời nhà Thanh, La Mã... Đây là một nơi
không phù hợp với vũ hội.
Cách đó không xa, có một bức tranh Mona lysa, nhưng lại có một câu thư pháp trong đó.
Trên một bức tranh sơn thuỷ cánh đó không xa thể hiện một phần cơ thể mgười rất rõ rệt.
Làm cho loại cảm giác này tràn ngập cả không gian.
Người rất đông, không ai chú ý đến bọn họ đã tiến vào, hình như đắm chìm trong cuộc vui.
Nhưng rất nhanh Trương Dương phát hiện ra một ít vấn đề thú vị. Ở đây được
trang hoàng theo khu vực, nhưng không chỉ rõ giới hạn. Lúc mới tiến vào
không để ý thấy, nhưng bây giờ đi vào trong nhìn liền cảm thấy bố trí
rất bắt mắt.
Những bức tranh và các tác phẩm nghệ thuật không ăn ý với nhau này, thực ra đề có khu vực của mình. Ví dụ như một bức tranh
cổ xưa chỉ các đồ dùng trong nhà, ở giữa có một bàn trà, có mấy người
thanh niên đang ngồi uống trà, trông rất bình thản.
Cạnh một bức tượng, một người thanh niên đang chuyên chú dùng đất sét nặn nặn, một hình thể mơ hồ được hình thành.
Bên cạnh bức tranh Mona Lysa, là một quầy bar, một đám thanh niên nam nữ
đang thưởng thức rượu. Trương Dương nhận ra một người trong đó, Lý Thiết Tường. Bạn đang đọc chuyện tại