Dịch giả: Simple
“Hạ Đát, nếu không như vậy đi ta mua cho ngươi vé xe lửa, ngươi về nhà đi. Còn năm cân trứng gà kia cũng không cần trả lại, thế nào?” Diệp Nhan dò xét hỏi.
“Không muốn............”
Hạ Đát quẹt miệng, lắc lắc đầu, kéo góc áo Diệp Nhan, làm bộ dáng đáng thương nhìn hắn, trong đôi mắt có vài giọt nước mắt đang không ngừng lấp đầy hốc mắt, dường như một giây nữa là rơi xuống.
Một cành hoa lệ đẫm hạt mưa xuân, tiểu mỹ nhân lại đáng yêu như vậy.
“Được, được rồi, đừng khóc, không trở về thì thôi vậy” Diệp Nhan không chịu nổi cảnh con gái khóc, huống hồ vẫn còn đang ở trong phòng học, nếu Như Hạ Đát cất tiếng “Oa” mà khóc lên, Diệp Nhan thật sự không biết phải làm như thế nào.
“Ư, ta biết Diệp Nhan ca ca đối với ta là tốt nhất......”
Nghe được Diệp Nhan cho mình ở lại, trong nháy mắt Hạ Đát thu hồi lại nước mắt sắp rơi xuống thay vào đó là mộtkhuôn mặt tươi cười, bộ dáng vui vẻ, suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
Diệp Nhan đột nhiên cảm giác như mình mới bị lừa.
Vì động tác Hạ Đát quá lớn, dẫn đến sự chú ý của nữ lão sư trên bục giảng. Nữ lão sư kia vốn đang say sưa giảng bài, chợt phát hiện bên dưới có người đang nói chuyện xì xào, nàng nâng đôi kính cận lên nhìn kỹ càng, phát hiện kế bên nơi Hạ Đát đang ngồi là cậu nam sinh lúc sáng đi học muộn -- Diệp Nhan.
Nữ lão sư rất tức giận, cực kỳ tức giận. Nam sinh này quá khó ưa, lúc nãy không chỉ nghe điện thoại lén lút, bây giờ lại còn công khai tình tứ ở trong phòng học, ảnh hưởng quy định lớp.
“Khụ khụ, cậu nam sinh mặc áo trắng đằng sau, đúng, chính là cậu đó” Nữ lão sư dùng bút laze rọi, tia sáng màu đỏ dừng lại trên người Diệp Nhan.
Nữ lão sư vừa dứt lời, trong lớp tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, ánh mắt đồng loạt tập trung trên người Diệp Nhan cùng Hạ Đát.
“Mịa nó, tại sao lại tên tiểu tử này, vậy mà trong lớp công khai tình tứ, thực sự là quá khó ưa!”
“Lão sư nổi giận rồi, hy vọng không liên lụy đến mỹ nữ ngồi bên cạnh a............”
“Ta cảm giác được, độc thân như chúng ta, điểm nào cũng đáng thương a............”
Ngồi ở phía trên, Vân Mộng Tịch cũng quay đầu lại, hướng về phía sau nhìn, lúc này nhìn thấy Hạ Đát, làm nàng sững sỡ, mắt hơi kinh ngạc, nhan sắc Hạ Đạt không hề thua kém chính mình. Chỉ có điều, Vân Mộng Tịch không thích tham gia vào, nhìn Diệp Nhan cùng Hạ Đát một chút rồi lập tức quay đầu lại nhìn về phía bục giảng.
Trong nháy mắt Hạ Đát trở thành tiêu điểm của mọi người, mà lại vẫn không quên vẫy tay chào hỏi mọi người.
“Lão sư, ngài gọi ta có chuyện gì không”
Bị lão sư chỉ đích danh, Diệp Nhan đứng lên dưới con mắt mọi người, mặt bình tĩnh. Cùng Diệp lão đầu sinh sống nhiều năm như vây, đã để cho Diệp Nhan luyện thành tâm tính trầm ổn, bình chân như vại.
Dù sao không phải tất cả mọi người ở đây đều đã từng trải qua đem máy giặt lên trường, leo núi đem theo nồi áp suất, lão sư bị bệnh lại đem vòng hoa tới.
“Hừ, có một chút, bạn học này hiện tại vừa mới là đại học năm thứ nhất, học tập lại không cố gắng, đi muộn về sớm, ngồi trong lớp còn xì xào bàn tán.......” Nữ lão nâng gọng kính đen lên, lại nói tiếp: “Các ngươi nếu như cứ như vậy, tương lai sau này khi tốt nghiệp làm sao kiếm được một công việc tốt. Lão sư ta năm đó lúc đi học, đều rất nỗ lực, vì lẽ đó mà sau khi tốt nghiệp liền về trường này nhậm chức, mà nhũng người bạn học kia không nỗ lực, hiện tại đang ngoài công trường chuyển gạch đấy...........”
Nữ lão sư nhớ lại con đường phấn đấu của chính mình, đồng thời trừng mắt nhìn Diệp Nhan, thuận tiện xem thường một số học sinh không chú ý nghe giảng.
“Vị bạn học này, ngươi lên đây giải cái phương trình vi phân cấp cao này thử xem..........”
Đối với Diệp Nhan vi phạm quy định của lớp, nữ lão sư quyết định giáo huấn hắn một chút, loại giết gà dọa khỉ này, dựng nên cũng là tạo sự uy nghiêm trong học sinh. Bởi vì nữ lão sư cảm thấy, Diệp Nhan sẽ không thể nào giải được loại phương trình vi phân cấp cao lại rất phức tạp này.
Đừng nói là sinh viên đại học năm nhất, coi như là đã học xong hết toán cấp cao, cũng chưa chắc có thể giải được.
Nếu như Diệp Nhan làm không được, nữ lão sư là có thể ở trước mắt mọi người làm cho hắn một phen mất mặt, chỉ ra hắn không nên đi học trễ, không nên trong lớp ngang nhiên gây mất trật tự, đồng thời yêu cầu hắn đem cái đề bài này giải cho đến một trăm lần. Sau đó nữ lão sư còn có thể lấy Diệp Nhan là một tấm gương xấu, mọi người không được học theo, sau này phải nỗ lực học tập, nghe giảng nghiêm túc.
Đương nhiên, toàn bộ những suy nghĩ này đều được nữ lão sư xác định cho rằng Diệp Nhan giải không nổi cái đề bài ở trên.
Nhưng mà, lần này là nàng thực sự sai rồi, hơn nữa lại sai hoàn toàn!
Sau khi nữ lão sư nói xong, dưới con mắt mọi người chỉ thấy Diệp Nhan đi lên bục giảng, cầm viên phấn lên, xoạt xoạt xoạt viết vài dạng thức, chưa tới một phút, đem cái đề toán học cấp cao cực kỳ phức tạp giải ra.
Bên dưới tất cả đều xôn xao!
Không ai nghĩ tới Diệp Nhan, vốn hắn chỉ là người vứt đi, vậy mà lại dễ dàng giải được phương trình vi phân cấp cấo.
“Lão sư, đối với cái đề này, ta còn tám cách giải khác nhau.......”
Diệp Nhan khẽ mỉm cười hướng về phía lão sư, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Hắn ở trên bục giảng, ngay tại bảng đen lớn được chia làm bốn phần bằng nhau, múa bút thành văn, viết chữ như rồng bay phượng múa, viết chi chít, trong mười mấy phút đem cái đề toán học cấp cao đều giải một cách hoàn mỹ.
“Lão sư, nếu như không còn chuyện gì, ta đi xuống trước!”
Diệp Nhan sau khi viết xong, hướng về phía nữ lão sư gật gật đầu, chậm rãi đi xuống bục giảng trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chỉ để lại nữ lão sư đang ngẩn ngơ trên bục giảng.
Nữ lão sư nhận thức nhiều năm như vậy, trong nháy mắt vỡ tan. Nàng thực sự không nghĩ tới, một sinh viên đại học năm nhất kém cỏi như vậy, vậy mà lại có thể sử dụng nhiều loại phương pháp để giải phương trình vi phân cấp cao, quan trọng hơn chính là, nàng đường đường là một tiến sĩ, phương pháp giải tuyệt đối cũng không quá năm cách! Trong nháy mắt, nữ lão sư cảm thấy tri thức nhiều năm như vậy của chính mình, đều đem vứt xuống sông, xuống biển.
Lúc Diệp Nhan từ trên bục giảng đi xuống, mọi người phía dưới như ong vỡ tổ “Oanh” một tiếng. Bởi vì không ai nghĩ tới, Diệp Nhan bình thường im lặng không lên tiếng, thế mà lại là một siêu cấp thiên tài, hơn nữa còn vượt qua lão sư đang dạy tiết học.
Lúc Diệp Nhan đi ngang qua Vân Mộng Tịch, Vân đại tiểu thư thường ngày tự cao tự đại cũng bất giác ngẩng đầu lên nhìn hắn một lúc, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
“Khụ, Khụ..........Vị bạn học Diệp Nhan kia, giải đề rất tốt, các ngươi phải học tập giống như hắn.......” Trải qua thời gian rất lâu, nữ lão sư mới phản ứng được, ôn hòa nói, đồng thời lúc nói trong lòng đang rỉ máu.
“Lão sư...............”
Đúng lúc này, có một giọng nữ trong lớp rất êm tai vang lên, mọi người quay lại nhìn, nhìn thấy lại Hạ Đát đang giơ tay, chủ động đứng lên.
“Vị bạn học này, ngươi có chuyện gì? Ngươi đối với dạng đề này còn có cách giải khác hay sao?” Nữ lão sư vịn vào bục giảng, cảm giác đứng không vững.
“Không phải, lão sư” Hạ Đát sau khi đứng dậy, mỉm cười, rất tự hào kiêu hãnh nói: “Ta cái gì cũng không biết, chẳng qua là ta cảm thấy, Diệp Nhan ca ca nhà ta thực sự quá lợi hại, rất là lợi hại nha.......................”
Phốc......
Nữ lão sư suýt chút nữa không nhịn nổi mà phun một ngụm máu, đối với lời nói của Hạ Đát giống như một nhát dao, một người độc thân như ngàn, trong nháy mắt liền cảm thấy mình là người đáng được thương hại!
Lúc này tiếng chuông tan học vang lên, nữ lão sư ôm sách giáo khoa nhanh chóng đi nhanh ra khỏi lớp.
Sâu trong nội tâm nàng, lập tức liền quyết định tìm ngay một người bạn trai, để chấm dứt kiếp độc thân của chính mình hơn ba mươi năm nay! Quá thảm, thực sự là quá thảm, cuộc sống độc thân không hề dễ sống a!
Sau khi tan học, các bạn học đều lục tục đi về. Diệp Nhan thu dọn sách giáo khoa, cũng đi ra khỏi phòng học.
Vốn là Diệp Nhan muốn về ký túc xá, nhưng lại không thể nào cắt được cái đuôi theo hắn, Hạ Đát luôn theo sát hắn, đòi về ký túc xá cùng hắn sinh con.
Diệp Nhan tốn hết sức mới nhìn về phía Hạ Đát giải thích rằng, hiện tại chính mình còn là học sinh, ở trong ký túc xá chính là bốn người nam, trong phòng không có nhà vệ sinh độc lập, hơn nữa trong phòng còn có ba người nam khác là bạn học, Hạ Đát là nữ đi vào sẽ không tiện.
Quan trọng hơn chính là, ở bên ngoài cổng có bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, đừng nói là con người, coi như là muỗi cũng khó mà bay vào được.
Thế nhưng, cho dù Diệp Nhan có giải thích như thế nào, Hạ Đát vẫn mặc kệ không quan tâm, điệu bộ của nàng chính là muốn theo hắn, điều này làm cho Diệp Nhan rất đau đầu, đồng thời ở trong lòng đem Diệp lão đầu kia nguyền rủa một trăm lẻ tám ngàn lần.
“Bằng không, ta đi thuê cho ngươi một cái phòng nha?”
Cuối cùng, Diệp Nhan lựa chọn thỏa hiệp. Hắn sờ vào túi mình, bên trong chỉ còn một tờ một trăm đồng. Hắn còn có một cái thẻ, tiền bên trong có hơn ba ngàn đồng, là tiền sinh hoạt học kỳ này của hắn.
Nếu như muốn thuê phòng, bình thường trước tiên ít nhất phải đặt cọc trước ba tháng tiền nhà, hai bên trường đại học Kinh Hoa có rất nhiều nơi có phòng cho học sinh - sinh viên thuê, thông thường đều rất tiện nghi, tiền một tháng trung bình khoảng sáu, bảy trăm đồng. Lấy tình hình tài chính hiện tại của Diệp Nhan mà nói, nếu thực sự thuê phòng bên ngoài, ước chừng khoảng hai tháng liền nhịn đói.
Chỉ có thể như vậy, dù sao cũng tốt hơn là để Hạ Đát theo mình về ký túc xá!
“Hay lắm, hay lắm, đi mở - phòng đi.....”
Nghe nói muốn đi thuê phòng, Hạ Đát nhảy cẫng lên, đồng thời cố ý đem thuê phòng nói thành mở - phòng. Điều này khiến những bạn học xung quanh đi ngang qua nghe thấy lại chỉ chỉ chỏ chỏ, hiện tại vật đổi sao rời hay sao, tại sao các cô gái đều không trong sáng a!
Điều này cũng làm cho Diệp Nhan không còn lời nào để nói, trong đầu suy nghĩ 'Diệp lão đầu, ngươi đây tại sao lại “Chuyển phát nhanh” cho ta lại là một đứa bé gái a !