Đô Thị Siêu Cấp Tiên Sư

Chương 1: Chương 1: Ta muốn sinh con cho ngươi?




Dịch giả: Simple

“A lô, a Nhan.....ta mới chuyển phát nhanh cho ngươi một mỹ nữ, ngươi đã nhận được chưa?”

Lúc Diệp Nhan nghe điện thoại thì đầu dây bên kia Diệp lão đầu vừa uống rượu, chơi mạt chược, ung dung nói chuyện.

Chuyển phát nhanh một mỹ nữ?

Nghe được câu này, Diệp Nhan rõ ràng sững sờ, lão đầu sẽ không phải sợ chính mình ở trong đại học cô đơn, nên mới gửi cho mình một búp bê chứ?

“Nhận được liền dành thời gian ha, ngươi cũng trưởng thành rồi, nên suy nghĩ một chút cùng nàng sinh con. Nếu như có thể, sang năm trở về ta liền được ôm cháu......”

Chuyện này...........................

Trời ạ, Diệp Nhan không còn gì để nói, sang năm liền muốn ôm cháu, bây giờ đã là nửa tháng mười một rồi, xem như là duy trì đến khi có tin mừng có thai cũng không nhanh như vậy a!

“Được rồi được rồi, không nói nữa, ta đang bận, các ngươi dành thời gian ha!”

Tút tút tút.........

Đầu dây bên kia, Diệp lão đầu đã cúp điện thoại, đi tới nơi mấy bà góa chồng đang nói chuyên tiếp tục uống rượu chơi mạt chược, để lại Diệp Nhan đang rối bời trong đầu, lờ mờ không hiểu. Bởi vì hắn thực sự không hiểu, Diệp lão đầu rốt cuộc đang làm gì.................

Lão đầu này, sẽ không phải đang đùa giỡn chính mình chứ?

Nếu nói lão đầu này không có quỷ kế gì, đánh chết Diệp Nhan cũng không tin. Diệp Nhan là cô nhi được Diệp lão đầu nhận nuôi, mặc dù lão đầu đối xử với Diệp Nhan coi như không tệ. Nhưng từ nhỏ Diệp Nhan phát hiện, Diệp lão đầu hoàn toàn chính là một quái nhân.

Ví dụ như, y thuật của hắn vô cùng tốt, mọi người từ mọi nơi đều đến xem bệnh, nhưng cho tới bây giờ lại không thu lấy một phân tiền thuốc men; chẳng hạn như hắn không trồng trọt, cũng không đan giỏ, cũng không nuôi lợn, trong tay xưa nay không có tiền, cuộc sống gia đình có thể thoải mái sống qua ngày, không có chuyện gì làm thì lại đi tiếp tế người khác; lại chẳng hạn như, hắn thường thường làm ít gài bẫy, Diệp Nhan hồi tưởng.

Lúc nhỏ, có một lần chủ nhiệm lớp vì để trường học có vài thiết bị điện gia dụng nhỏ để sử dụng, các bạn học đều cầm đèn pin, bóng đèn điện, máy sấy tóc, chỉ có Diệp lão đầu lại mang tới cho Diệp Nhan một cái máy giặt. Lúc đó, Diệp Nhan mới có chín tuổi, toàn thể giáo viên và học sinh đều nhìn chằm chằm vào cái máy tràn đầy sự ngưỡng mộ, lặng lẽ một mình hoàn thành việc tháo rời và lắp đặt máy giặt loại lớn.

Còn có một lần, trường học có tổ chức du xuân, để các bạn học tự mang cơm trưa. Sau khi đến được địa phương, các bạn học mở ba lô ra, trong nhà đều chuẩn bị bọc, sữa bò, chân giò hun khói, mà Diệp Nhan sau đó mở cái ba lô leo núi loại lớn thì phát hiện Diệp lão đầu lại nhét trong cái ba lô này lại lại một nồi cái nồi áp suất lớn, trong nồi lại chẳng có cái gì hết!

Còn có một lần, trong trường có một giáo viên bị bệnh, các bạn học đều tới nhà thăm hỏi, có đem một chút hoa quả, mấy cân trứng gà, còn đem theo một lốc sữa. Đến phiên Diệp Nhan thì Diệp lão đầu trực tiếp đưa cho hắn một vòng hoa nhỏ, trên đó có hoa vàng hoa trắng đều có, rất là đẹp. Lập tức, Diệp Nhan bị người nhà giáo viên này rượt đuổi tám con phố!

Chính là bị Diệp lão đầu gài bẫy nhiều lần như vậy, cho nên Diệp Nhan đều đã quen, lời nói của lão đầu quái dị tuyệt đối không thể tin hoàn toàn, có trời mới biết hắn muốn làm gì với mình.

Diệp lão đầu cũng không hẳn gài bẫy hắn, lại trong thời gian mười mấy năm dạy hắn một thân bản lĩnh, tuổi còn trẻ liền thành một người lão luyện, đồng thời cũng không ảnh hưởng đến việc học đại học của hắn.

Hiện tại, Diệp Nhan là sinh viên năm nhất trường đại học Kinh Hoa, học chuyên ngành quản lý

Vừa nãy, lúc hắn nghe điện thoại, chính là giờ đang lên lớp. Bởi vì, Diệp lão đầu đã cho hắn kinh hãi, cho nên nói chuyện hơi lớn một chút.

Sau khi hắn cúp điện thoại, phát hiện trên bục giảng, nữ giáo viên đang nhìn chính mình, đang lườm hắn một cái. Nữ giáo viên cũng là mới vừa tốt nghiệp không lâu, bình thường yêu cầu tương đối nghiêm khắc, trong lớp nghiêm cấm có người nói chuyện.

Nhìn thấy nữ giáo viên này dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người, Diệp Nhan nhúng nhúng vai, bình tĩnh mỉm cười ngồi vào bàn, sau đó bắt đầu tập trung đi tìm chỗ ngồi.

Hôm nay mặc dù là tiết học đầu tiên, nhưng từ cầu thang cho tới lớp học có thể dùng hai từ “chật ních” người để hình dung. Diệp Nhan mất nửa ngày mới tìm được một chỗ ngồi ngay góc cuối của phòng học mà ngồi xuống

Diệp Nhan cuối cùng cũng hiểu, sở dĩ tiết học này sôi nổi, hoàn toàn không phải bởi vì giáo viên giảng bài hay, mà là bởi vì trong phòng học này đang có một mỹ nữ hại nước hại dân - - Vân Mộng Tịch***.

****Theo tiêu chuẩn hiện tại của một mỹ nữ thì Vân Mộng Tịch tuyệt đối là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành được đúc ra, tướng mạo xinh đẹp, vóc người thon gầy, hơn nữa mọi người khó mà rời mắt khỏi nếu như đã nhìn lần đầu thì sẽ khó kiềm chế mà nhìn lần thứ hai. Lúc mới vào trường đại học, cái tên Vân Mộng Tịch được toàn thể sinh viên cho rằng là mỹ nữ số một số hai của trường.

Quan trọng hơn là, cô nương này còn tiết lộ thân phận mình là con nhà giàu, trong nhà phú khả địch quốc, tuyệt đối không phải là cô công chúa bình thường.

Cho nên nói, nếu tiết học nào đó có Vân Mộng Tịch, đều sẽ có rất nhiều nam sinh lợi dụng tiết học kéo đến, phần lớn là đều vì muốn ngắm dung nhan Vân Mộng Tịch. Làm bạn học cùng lớp với nàng, Diệp Nhan sớm đã quen.

Chỉ có điều, Diệp Nhan cùng Vân đại tiểu thư không có gì để mà gặp nhau, hai người hầu như chưa từng nói chuyện qua lại.*****

*******Hiện tại trên internet, giải thích rằng, Diệp Nhan là cóc ghẻ, Vân Mộng Tịch lại là thiên nga, hai người hoàn toàn không phải người của một thế giới.

Sáng sớm, lúc Diệp Nhan đi vào phòng học, Vân Mộng Tịch ngồi ở chính giữa dãy bàn thứ ba, nàng theo thói quen quay đầu liếc nhìn, tiếp theo liền đi tới bảng đen. Đương nhiên, Diệp Nhan cũng không có để ý.

Một tiết học rất nhanh liền qua đi, trong lúc nghỉ giữa giờ, Diệp Nhan đang cúi đầu chơi Vương Giả Vinh Diệu, thì bỗng nhiên ở ngoài cửa xôn xao. Ngay sau đó, có người chạy tới nói với Diệp Nhan là bên ngoài có người tìm hắn.

Diệp Nhan cất điện thoại vào, đi ra khỏi phòng học vừa nhìn, liền thấy ở hành lang phòng học có một cô gái đứng ở nơi đó vóc người thon gầy, đang bị nhiều người vây quanh, có vẻ là một đại mih tinh.

Bời vì cô gái kia thực sự là quá đẹp, tướng mạo tuyệt mỹ, vóc người thon gầy, lồi lõm có, tuyệt đối là nữ thần làm cho trong lòng nam sinh sinh ra ý nghĩa đen tối, cho dù so sánh cùng Vân Mộng Tịch cũng không kém chút nào.

Ngay lúc nghỉ giữa giờ, một người con gái thần bí xuất hiện đã sớm dẫn tới các nam sinh xung quanh một trận rối loạn.

“Vóc người này, khuôn mặt này, mỹ nữ a, ta chỉ có thể cho 100 điểm”

“Thật là đẹp”

''Trong Đại Học Kinh Hoa, lúc nào lại xuất hiện một cực phẩm em gái nhỉ, trước đây hoàn toàn chưa nghe nói tới a”

Những nam sinh kia vây quanh xung quanh cô gái, nước bọt đều sắp chảy ra, không ngừng dùng di động chụp ảnh đại mỹ nữ thần bí này.

Mà cô gái kia một chút thẹn thùng cũng không có, không những không tránh né, mà còn cười “hì hì” liên tục thay đổi tư thế chụp ảnh. Loại điệu bộ kia thật giống với đại minh tinh.

“Ngươi là ai” Nhìn thấy cô gái, trong nháy mắt Diệp Nhan cũng kinh ngạc, bởi vì hắn không hề quen biết cô gái này,“Là ngươi tìm ta sao“.

''Ừm, ta tên Hạ Đát. Ngươi chính là Diệp Nhan“.

Cô gái mặc áo khoác ngoài màu trắng, cũng chính là Hạ Đát, nhìn thấy Diệp Nhan, cũng sững sờ hồi lâu, tiếp theo liền phản ứng lại, sau đó ở xung quanh ngay trước mặt mọi người, giống như hoa mắt, nói: “Oa, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi ! Rất đẹp trai a, so với trong tưởng tượng của ta còn anh tuấn hơn!”

“Ngươi tìm ta làm gì?” Diệp Nhan hỏi một câu, đầu óc nha đầu không phải bị bệnh chứ, sẽ không phải là xấu đi, chính mình căn bản không quen biết nàng.

“Là như thế này, ta tên Hạ Đát, là bị Diệp lão đầu nhà ngươi 'chuyển phát nhanh' lên đây, sinh con cho ngươi !” Hai đầu ngón tay Hạ Đát đâm vào nhau, giương mắt yếu ớt nói.

Nàng nói một câu này liền để tất cả nam sinh xung quanh trong nháy mắt nổi giận!

“Mịa nó, sinh con!!!!!!!! Trời ạ, củ cải trắng tốt như vậy, đáng tiếc a” !

“Loại cực phẩm em gái như vậy, vậy mà bị đưa tới lại là sinh con !”

“Cầm thú a, mỹ nữ xinh đẹp như vậy thậm chí không buông tha !”

Bạn học xung quanh bàn tán sôi nổi, mà giờ phút này sâu trong nội tâm, Diệp Nhan đã hoàn toàn khiếp sợ hoàn toàn không thua bất kì ai ở nơi đây.

“Cái gì? Mịa nó, lão già nhà ta mới vừa nói 'chuyển phát nhanh' một mỹ nữ, liền đến nhanh như vậy? Lão này lại chơi thật!!!!”

Đừng hoảng hốt, trước tiên phải bình tĩnh lại !

Vừa nãy lúc Diệp lão đầu gọi điện thoại, Diệp Nhan còn tưởng hắn đang nói đùa. Cũng không đính chính lại, lão này ra bài không theo lẽ thường, dĩ nhiên lại 'chuyển phát nhanh' một mỹ nữ đến ngay cho mình, hơn nữa lại là mỹ nữ hàng thật giá thật, không phải năm nay lại sản xuất loại búp bê mới.

Ngay lúc này tiếng chuông vào học vang lên, các bạn học mang theo lòng hiếu kỳ, lục tục trở về lớp học. Diệp Nhan cũng tất cả mọi người cũng về lại chỗ ngồi, nhưng phía sau hắn, có một mỹ nữ ngây thơ theo sau - - Hạ Đát.

“Này, ngươi nói rõ cho ta nghe, lão già nhà ta làm sao đem ngươi 'chuyển phát nhanh' lên đây, hắn rốt cuộc để ngươi tới làm gì?”

Nhìn thấy Hạ Đát ở bên cạnh mình ngoan ngoãn ngồi xuống, Diệp Nhan cảm thấy choáng váng, muốn từ miệng của Hạ Đát hỏi ra chút manh mối, nhìn xem lão già nhà mình rốt cuộc là muốn làm gì.

“Chính là chuyển phát nhanh thông thường a, tốc độ siêu nhanh, ta ngồi trên máy bay của bọn họ.” Hạ Đát đem hai cánh tay đặt lên bàn, bề ngoài cực kỳ dịu dàng, đột nhiên nháy mắt một cái, “Diệp lão đầu nói, để ta ở với ngươi đến tết rồi về, sinh con cho ngươi..............”

Dựa vào hiện tại chỉ còn lại ba tháng, trừ khi ta có tin mừng làm cha !

''Hiện tại chuyển phát nhanh đều hiện đại như vậy sao, cũng thể chuyển phát nhanh con người?” Diệp Nhan không nói gì, vỗ vỗ trán, cười khổ hỏi, “Vậy ngươi nói ta nghe một chút, ngươi là người nơi nào? Gia đình ở đâu? Tại sao biết Diệp lão đầu?”

“Gia đình ta ở trong sơn thôn nhỏ, ta cái gì cũng đều chưa từng thấy qua, là Diệp lão đầu dùng năm cân trứng gà đổi lấy ta, nói phải sinh con cho ngươi.........” Hạ Đát cố ý dùng thổ ngữ trả lời một lần, nếu như không nhìn thấy mặt thì còn cho rằng đây là một người dân trong sơn thôn nọ.

''Người là người trong sơn thôn'' Diệp Nhan hoàn toàn không tin Hạ Đát, nghi ngờ nhìn nàng bởi vì nha đầu này từ trên xuống dưới, đều là quần áo hàng hiệu, giá tiền không mười ngàn thì cũng tám ngàn, huống hồ mỹ nữ có loại khí chất này, vừa nhìn chính là kiểu mẫu cô gái thành thị, làm sao có khả năng là từ trong sơn thôn ra bên ngoài được.

“Ừm, người ta tuyệt đối từ trong sơn thôn đi ra, một bên là núi một bên là biển có một sơn thôn nhỏ........................” Hạ Đát chớp chớp đôi mắt to, lúc nói dối mặt không đỏ, tim đập không nhanh.

“Mẹ kiếp, tin ngươi mới là lạ!” Diệp Nhan sắp bị nha đầu này làm đau đầu, nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói ngươi cái gì đều chưa từng thấy, vậy ngươi thấy tủ lạnh chưa?”

“Chưa !” Hạ Đát yếu ớt lắc lắc đầu

“Xem qua TV chưa?”

Hạ Đát ngây thơ lại lắc lắc đầu.

“Vậy ngươi biết Internet không? Nghe qua Mã Vân chưa?”

“Chưa từng nghe tới. . .” Hạ Đát tiếp tục đem đầu lắc lắc, một bộ dáng ngây thơ.

“Còn Vũ Đằng Lan, Thương lão sư, Tiểu Trạch Mã Lợi Á thì sao?”

“A, cái này thì ta biết!” Nghe được tên mấy người này, bộ dáng ngây thơ của Hạ Đát nhất thời mắt sáng lên, “Ta còn biết Miêu Ái, Đồng Xuyên Tinh, Cao Thụ, Mã Lợi Á. . .” Hạ Đát nói một hơi mười mấy cái tên nữ chính.

Dựa vào, còn giả đò à, ngươi tuyệt đối không phải người trong thôn, ngươi hoàn toàn chính là một người tài xế kỳ cựu a!

Diệp Nhan mặt đen lại, hầu như có chút dở khóc dở cười, bởi vì hắn đã nhìn ra rồi, đừng chỉ nhìn bề ngoài Hạ Đát có bộ dáng ngây thơ, hiền lành, nhưng bản lĩnh của nàng còn cao hơn cả Diệp lão đầu, nói dối cũng không cần đánh bản nháp.

Thật khó mà tưởng tượng, một cực phẩm mỹ nữ như thế này, dĩ nhiên lão già mình lại dùng năm cân trứng gà đổi lấy, để cho mình dùng sinh con...................

Diệp Nhan đột nhiên cảm thấy, vận mệnh chính mình, về sau có khả năng được viết lại hoàn toàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.