Hôm nay Bành Hiểu Lộ cố tình làm thế, khi cô ta gọi điện cho Diệp Lăng
Phi đã nghĩ có thể có cảnh này, nói cách khác Bành Hiểu Lộ cố tình mặc
quần lót như vậy cho Diệp Lăng Phi xem. Đương nhiên nếu Bành Hiểu Lộ có
thể mặc quần lót gợi tình thì lại càng hớp dẫn, Bành Hiểu Lộ không phải
chưa nghĩ đến, cô ta quả thực muốn mặc một chiếc quần lót hợp dẫn gợi
tình nhưng Bành Hiểu Lộ quả thực không có dũng cảm mặc loại quần đó, cô
ta sợ nếu cô ta mặc loại quần lót gợi tình đó không biết liệu Diệp Lăng
Phi có cho rằng cô ta bản chất là một người phụ nữ hoang dâm không, rồi
từ đó có cách nhìn khác về cô ta.
Bành Hiểu Lộ do dự mãi miễn cưỡng mặc chiếc quần lót gợi cảm hình chuột
mickey. Nhưng Bành Hiểu Lộ không ngờ chiếc quần lót màu trắng không được coi là gợi tình ấy lại khiến dục vọng của Diệp Lăng Phi bốc lên mạnh mẽ đến như vậy, hai tay Diệp Lăng Phi tóm lấy bầu vú của Bành Hiểu Lộ,
miệng thì kề sát vào phần dưới của cô ta. Bành Hiểu Lộ đột nhiên cảm
thấy phần dưới của cô ta có một cảm giác hứng phấn lạ lùng, cảm giác
hưng phấn ấy dường như khiến sương cốt Bành Hiểu Lộ như như muốn cứng
lại. Hai đùi cô ta bất giác kẹp chặt lại, phản ứng đó hoàn toàn là phản
ứng theo bản năng của phụ nữ, cho dù trong lòng Bành Hiểu Lộ rất khao
khát được gần gũi với Diệp Lăng Phi nhưng là một người không có kinh
nghiệm trong chuyện này, nói chính xác hơn là lớn đến ngần này hành vi
thân mật nhất chỉ là có những giây phút âu yếm ngắn ngủi với Diệp Lăng
Phi, đối với Bành Hiểu Lộ mà nói cô ta vẫn cảm thấy xấu hổ.
Chính sự ngại ngùng của người gái còn trinh trắng khiến hai đùi Bành
Hiểu Lộ kẹp chặt vào nhau, môi cắn chặt nằm ngửa trên thảm cỏ, hai tay
Bành Hiểu Lộ nắm chặt vào hai tay Diệp Lăng Phi đang đặt lên ngực cô ta. Hành động ấy dường như có vẻ muốn chống cự nhưng lại giống như cổ vũ
Diệp Lăng Phi hơn khiến hắn càng tiến thêm một bước nữa.
Miệng của Diệp Lăng Phi ra sức hôn, rồi hắn có phần không chịu nổi nữa
dùng miệng kéo chiếc quần lót của Bành Hiểu Lộ xuống, rồi trực tiếp hôn
vào đó. Khi không còn sự ngăn cách của chiếc quần lót nụ hôn của Diệp
Lăng Phi vào chỗ kín của Bành Hiểu Lộ khiến cô ta cũng không chịu nổi
nữa. Cô ta bắt đầu kêu rên rỉ, hai đùi cũng không còn sức mà kẹp chặt
lại được nữa…
- Reng, reng, reng…
Tiếng chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên không ngừng, Diệp
Lăng Phi vốn đang trong lúc bị kích thích hắn không hề muốn nghe điện
thoại nhưng chuông điện thoại cứ kêu không ngừng khiến Diệp Lăng Phi
không thể không rời miệng khỏi người Bành Hiểu Lộ, lấy điện thoại trên
người ra, cố tình làm một động tác vô cùng dung tục. Bành Hiểu Lộ xấu hổ vội vàng kéo quần lót lên, đang định kéo quần dài lên nhưng không ngờ
bị Diệp Lăng Phi kéo đi, hắn một tay cầm điện thoại, một tay thò vào
trong quần lót của Bành Hiểu Lộ.
- Alô…
Diệp Lăng Phi không nhìn người gọi đến là ai, hắn chỉ nói vào điện thoại một câu rồi để điện thoại cạnh tai, ngay sau đó miệng Diệp Lăng Phi lại kề vào miệng Bành Hiểu Lộ, hôn ngấu nghiến vào cái miệng nhỏ xinh của
Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ cung không có bất kỳ sự phản kháng nào, ngược lại hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi hôn say đắm. Trong lúc Diệp
Lăng Phi đang toàn tâm toàn trí tập trung vào nụ hôn say đắm thì đúng
lúc đó từ trong điện thoại vọng ra tiếng cười của Đới Vinh Cẩm:
- Satand, không ngờ đến bay giờ mày vẫn còn sống, xem ra những tên ngốc
Khoa Nhung Hỏa Diễm đã thất bại rồi, Satand, khả năng của mày thật nằm
ngoài dự đoán của tao, mặc dù có chút thất vọng nhưng ngoài thất vọng ra trong lòng tao vẫn rất vui, chính vì mày chưa chết mới làm cho những
màn về sau càng đặc sắc.
Ban đầu Diệp Lăng Phi còn không biết là ai lại gọi điện đến vào lúc này, hắn đang làm chuyện tốt không muốn bị quấy rầy nhưng vào đúng lúc này
lại bị kẻ khác làm phiền. Nếu kẻ đó là Dã Lang, Dã Thú hay ai đó thì
cũng đành, Diệp Lăng Phi nhiều nhất cũng chỉ nói hai người đó vài câu,
nhưng không ngờ kẻ phá hoại chuyện tốt của hắn lại là Đới Vinh Cẩm, Diệp Lăng Phi tức điên người, hắn chửi:
- Đới Vinh Cẩm, tên khốn chó chết, mày lúc nào làm phiền tao không được
mà lại cứ nhằm vào lúc này làm phiền tao, tao trù cho mày đi ra đường bị xe đâm, ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị nước sặc chết, tìm đàn bà
thì tìm phải đứa bê đê khiến hậu môn mày nở hoa mà chết…
Diệp Lăng Phi chửi một mạch, Bành Hiểu Lộ ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, hai má cô ta ửng hồng vì một tay kia của Diệp Lăng Phi đang làm chuyện
xấu ở phần dưới của cô ta, vốn dĩ lúc này Bành Hiểu Lộ rất xấu hổ nhưng
nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời đó xong Bành Hiểu Lộ không nhìn
được cười khúc khích. Bành Hiểu Lộ ngại quá đến mức bật cười khiến Diệp
Lăng Phi không chịu được xông đến hôn vào miệng Bành Hiểu Lộ một cái.
Trong điện thoại vọng ra tiếng Đới Vinh Cẩm, rất rõ ràng Đới Vinh Cẩm
không ngờ Diệp Lăng Phi lại chửi một cách độc địa đến như vậy, hắn không hề có tâm lý chuẩn bị, hoàn toàn ở tâm thế không hề có hút chuẩn bị nào bị Diệp Lăng Phi ban nãy chửi cho một trận đau đớn. Lúc này Đới Vinh
Cẩm không dễ dàng gì mới hoàn hồn lại hắn nói:
- Satand, xem ra ta chọc giận mày rồi, ừm, lẽ nào mày đang ân ái với
Bạch Tình Đình, nếu là như thế thì thực sự xin lỗi, Diệp Lăng Phi nhờ
mày nhắn đến Bạch Tình Đình lời xin lỗi chân thành của tao, tao cứ cho
rằng một người xinh đẹp cao quý như Bạch Tình Đình bị mày chiếm hữu là
một việc bi thảm nhất trên đời này, Satand, mày đã từng nghĩ qua chưa vì hạnh phúc của Bạch Tình Đình mày sẽ rời xa cô ấy.
Diệp Lăng Phi nghe Đới Vinh Cẩm nói vậy hắn mắng:
- Đới Vinh Cẩm, thằng khốn rút cuộc mày muốn làm gì? Sao tao thấy mày là loại nhàn cư vi bất thiện, bây giờ tâm trạng tao không được tốt không
muốn đấu võ mồm với mày, tao nói cho mày biết tao đã xử lý hết những tên ăn hại Khoa Nhung Hỏa Diễm rồi, tiếp theo tao sẽ quay sang đối phó với
mày, mày hãy đợi mà chết đi, đồ khốn…
Đới Vinh Cẩm cười ha ha, tiếng cười của gã khiến Diệp Lăng Phi vô cùng tức tối. Hắn lạnh lùng nói:
- Đới Vinh Cẩm, mày cười con khỉ gì, rút cuộc mày có chuyện chết tiệt gì, mau nói đi, tao không có thời gian chơi đùa với mày.
Diệp Lăng Phi nói xong, hắn đột nhiên tháo dây lưng của mình ra, Bành
Hiểu Lộ ban đầu hơi sửng sốt ngay sau đó cô ta đưa hai tay qua. Diệp
Lăng Phi nhắm mắt lại, tay phải hắn rút ra khỏi phần dưới của Bành Hiểu
Lộ, đặt lên đầu Bành Hiểu Lộ, theo thói quen định ấn đầu Bành Hiểu Lộ
xuống nhưng dù sao Bành Hiểu Lộ không phải là Bạch Tình Đình cô ta không làm được chuyện đó, ban nãy đã là cực độ của cô ta rồi, kết quả, Diệp
Lăng Phi ấn hai lần, Bành Hiểu Lộ không chịu cúi đầu xuống ngược lại còn ngẩng đầu lên há mồm cắn vào cổ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy
cổ hơi đau, nếu không phải hắn đang nói chuyện với Đới Vinh Cẩm, Diệp
Lằng Phi nhất định sẽ kêu lên một tiếng, hắn chỉ trừng mắt nhìn Bành
Hiểu Lộ rồi ấn lại ấn cô ta xuống.
Lần này Diệp Lăng Phi dùng lực rất mạnh, đầu của Bành Hiểu Lộ lập tức bị ấn xuống. Đúng lúc đó, Diệp Lăng Phi đột nhiên nghe thấy trong điện
thoại vọng ra giọng nói lạnh lùng của Đới Vinh Cẩm:
- Satand, tao nói cho mày biết, còn có cửa ải thứ hai nữa, mày đừng nên
cho rằng mày nhất định đã thắng rồi, tao nói cho mày biết, bây giờ mới
chỉ vừa mới bắt đầu thôi, cùng với việc những tên lính đánh thuê Khoa
Nhung Hỏa Diễm bị mày tiêu diệt thì cửa ải thứ hai cũng sẽ xuất hiện,
nói cách khác, bây giờ cửa ải thứ hai đã bắt đầu rồi. Cửa ải thứ hai này do tao khống chế, sẽ quyết định thắng bại với mày, nếu mày thật sự muốn giết tao thì hãy đợi mày qua cửa ải thứ hai cái đã nếu không mày cơ bản không có cơ hội gặp tao, Satand, điều tao có thể nói với mày đó là mày
đừng nên xem thường đối thủ của mày, cho dù đối phương chỉ có một người, mày cũng không thể coi thường cô ta.
Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Đới Vinh Cẩm nói vậy xong, hắn đột nhiên
thấy thất kinh, dục vọng đang bùng cháy rừng rực khắp người hắn như bị
dội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt trở lên lạnh giá. Tay hắn cũng
buông ra, Bành Hiểu Lộ ngẩng đầu lên, mặt đỏ ngượng ngùng, trước đây cô
ta đâu có làm như vậy bao giờ, ban nãy Diệp Lăng Phi bắt cô ta làm vậy,
khiến Bành Hiểu Lộ vừa xấu hổ vừa tức giận, khó khăn lắm mởi ngẩng đầu
lên được, Bành Hiểu Lộ vốn định dang tay tát cho Diệp Lăng Phi một cái
vào mặt nhưng cô ta lại đổi ý, cắn một cái vào cổ Diệp Lăng Phi.
Bành Hiểu Lộ cho rằng cô ta vừa cắn như vậy Diệp Lăng Phi sẽ có phản ứng nhưng nằm ngoài dự liệu của Bành Hiểu Lộ, cô ta cắn như vậy nhưng Diệp
Lăng Phi không hề có bất kỳ phản ứng nào, chỉ thấy Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, cau mày dường như gặp phải chuyện gì đó nghiêm trọng. Bành
Hiểu Lộ thấy rất ngạc nhiên, lúc này dục vọng của Diệp Lăng Phi cũng bị
dập tắt, Bành Hiểu Lộ không gây chuyện nữa, mặc quần dài của cô ta vào
rồi ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại nói:
- Đới Vinh Cẩm, rút cuộc mày muốn làm gì, lẽ nào người của ám bộ vẫn
chưa bị tiêu diệt hết? Điều này là không thể, người của Ám bộ ở Vọng Hải rõ ràng đã bị xử lý hết rồi, lẽ nào…
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại, Diệp Lăng Phi
không nói tiếp những lời phía sau nữa. Trong điện thoại vọng ra tiếng
cười của Đới Vinh Cẩm:
- Satand, sự việc cụ thể thế nào tao cũng không rõ, những gì có thể nói
với mày tao đã nói rồi, cho dù mày có hỏi nữa tao cũng không biết, những việc còn lại là việc của mày, Diệp Lăng Phi tao tin dựa vào bản lĩnh
của mày, mày có thể sống được, nhưng cho dù mày có thể sống được mày
cũng sẽ phải đối mặt với sự truy sát của ám bộ, vì mày đã giết người của Ám bộ, bất luận nói thế nào mày cũng không có thời gian để ý đến tao,
được rồi, tao nghĩ những gì cần nói tao đều đã nói hết rồi, chuyện còn
lại là chuyện của riêng mày, Diệp Lăng Phi, rút cuộc mày định làm thế
nào?
- Đới Vinh Cẩm, thằng khốn, mày…
Diệp Lăng Phi vừa mở mồm định chửi, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi chỉ
mới chửi được một câu thì đầu bên kia điện thoại đã cúp máy. Diệp Lăng
Phi có cảm giác lòng đẫy phẫn uất mà không biết trút đi đâu, hắn không
ngờ tên Đới Vinh Cẩm lại cúp điện thoại trước, Diệp Lăng Phi giống như
một con sư tử bị chọc giận, hắn mắng:
- Tên khốn, dám cúp điện thoại của tao, mẹ nó, tao sẽ không bỏ qua như thế đâu, tên khốn…
Diệp Lăng Phi vừa chửi vừa gọi lại cho Đới Vinh Cẩm nhưng hắn vừa gọi
lại thì phát hiện điện thoại không liên lạc được. Diệp Lăng Phi gọi liền hai lần đều vẫn như vây. Diệp Lăng Phi có cảm giác bị chơi đểu, hắn
chửi:
- Đới Vinh Cẩm, con mẹ mày muốn chết đây, hãy chờ đấy xem tao rút gân lột da mày như thế nào.
Diệp Lăng Phi nói rồi giơ điện thoại lên như có vẻ muốn vứt đi, đúng lúc đó Bành Hiểu Lộ khẽ nói:
- Diệp Lăng Phi rút cuộc có chuyện gì vậy?
Tiếng nói của Bành Hiểu Lộ khiến Diệp Lăng Phi bình tĩnh lại. Ban nãy
hắn hoàn toàn bị Đới Vinh Cẩm chọc cho tức giận, Diệp Lăng Phi cũng
không hiểu tại sao lại tức tối đến thế, có lẽ là vì Đới Vinh Cẩm nói cho hắn biết vế sự tồn tại của Ám bộ. Trước đến nay Diệp Lăng Phi đều cho
rằng hắn đã thắng, đã qua được cửa ải thứ hai, nói cách khác chỉ cần
tiêu diệt hết những tên lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm tất cả mọi
chuyện đều được giải quyết. Tối hôm qua dưới sự giúp đỡ của đặc chủng
binh Lang Nha, đã thành công tiêu diệt những tên lính đánh thuê Khoa
Nhung Hỏa Diễm đột nhập vào Vọng Hải, Diệp Lăng Phi cho rằng như thế sự
việc đã kết thúc, thế nên hôm nay ở gặp Mộ Biến ở bệnh viện hắn cũng
không suy nghĩ nhiều đến chuyện phía sau việc Mộ Biến bị thương.