Đô Thị Tàng Kiều

Chương 780: Chương 780: Anh đồng ý




Tiêu Tiếu vừa hét lên, Diệp Lăng Phi liền quay ngay lại phía cô hỏi:

- Em quen hắn ta?

- Đương nhiên là quen rồi, hơn nữa còn rất hiểu hắn nữa!

Tiêu Tiếu nhìn gã thanh niên mắng cô gái, miệng bất an nói:

- Sư phụ, loại người hư hỏng như hắn đều do bố hắn nuông chiều mà ra.

Đúng trong lúc Tiêu Tiếu đang nói, đột nhiên gã thanh niên xô mạnh cô gái, cô gái ấy ngã trên mặt đất. Vu Tiêu Tiêu lần này không nhịn được nữa len qua đám đông cúi xuống đỡ người con gái ấy lên.

- Tưởng Nhạc Dương, mấy ngày không gặp mà tính anh thay đổi nhanh quá đó, bây giờ còn biết đánh cả phụ nữ nữa, anh cũng được xem là nhân tài đó chứ!

Vu Tiêu Tiếu đỡ cô gái đó đứng dậy.

Vừa nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu, gã thanh niên đó giật mình, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn với nụ cười khẩy của gã lập tức biến mất, chuyển qua nét mặt rạng rỡ, vội vàng chạy tới bên cạnh Tiêu Tiếu nói:

- Tiêu Tiếu, em xem em đó, tại sao lại về, về lúc nào cũng không nói với anh để anh tới đón em.

- Không dám làm phiền anh, tôi sợ anh mà tới đón tôi chắc tôi sẽ bị mấy người phụ nữ của anh ăn thịt mất, tôi không dám dây vào anh. Tôi nghĩ anh có thời gian thì ở bên cạnh bạn gái của anh đó.

Tiêu Tiếu nói và nhìn cô gái đó.

- Tôi thấy cô đúng là mù mà, trên đời này không tìm được ai khác sao, mà lại khăng khăng thích một tên dê già, cô vẫn không hiểu Tưởng đại công tử nhà chúng tôi rồi, đó là mỗi đêm đều làm tân lang, cô lần này xem như một bài học, lằn sau thì mở to mắt ra nhé!

Vu Tiêu Tiếu nói tới đây, đột nhiên bổ sung thêm:

- Có điều, tôi thấy lần này không thể dễ dàng cho qua như vậy, phải đưa thêm ít tiền. Tưởng công tử nhiều tiền như vậy, tiện tay ném mỗi lần cũng vài chục vạn, đừng bận tâm ít tiền đó!

- Tiêu Tiếu lần này em hiểu lầm anh rồi!

Tưởng ////////////////////////////////////////////Nhạc Dương nắm lấy tay Tiêu Tiếu thì bị cô gạt ra, cô lạnh lùng nói:

- Tôi nói Tưởng công tử đừng có động chân động tay nữa, cứ coi như hiểu nhầm thì đối với tôi cũng chẳng liên quan gì, tôi nói cho anh biết, bạn trai tôi cũng đang ở đây. Anh dám động tới tôi cẩn thận bạn trai tôi không khách sáo đâu!

Diệp Lăng Phi vốn không muốn tham gia, hắn chỉ muốn làm sao nhanh chóng giúp được Chu Hân Mính thì Tiêu Tiếu nói như vậy. Dù hắn có muốn đi cũng không được nữa rồi. Diệp Lăng Phi chỉ còn cách len qua đám đông tới bên cạnh Tiêu Tiếu, nhưng không ôm Tiêu Tiếu mà nói:

- Tiêu Tiếu có chuyện gì vậy, em quen biết với vị Tưởng công tử lắm tiền này sao?

- Đương nhiên rồi, bố người ta là cánh tay của thị trưởng, mẹ là tổng giám đốc hành chính của một công ty lớn, anh nói xem người ta địa vị như thế nào?

Mặc dù Diệp Lăng Phi không ôm Vu Tiêu Tiếu nhưng Vu Tiêu Tiếu lại đưa tay khoác lấy tay của Diệp Lăng Phi, hiển nhiên trông rất thân thiết. Tưởng Nhạc Dương lúc đầu cho rằng Vu Tiêu Tiếu đang nói đùa. Tưởng gia và Vu gia đều là hai đại gia tộc. Có thể nói thế lực hai nhà này không nhỏ chút nào. Đương nhiên so với Vu gia thì Tưởng gia vẫn kém một chút. Nhưng ông nội của Tưởng Nhạc Dương cũng là nhân vật có máu mặt. Mặc dù nói xã hội hiện nay không coi trọng chuyện môn đăng hộ đối. Nhưng trên thực tế, ai ai cũng để ý tới hoàn cảnh gia đình. Cái gọi là liên hợp cường thịnh. Hôn nhân cũng là một sợi dây liên kết thế lực giữa hai gia đình. Vu Tiêu Tiếu và Tưởng Nhạc Dương đều cùng trang lứa. Hai người từ nhỏ đã học cùng nhau. Mãi cho tới hết cấp ba, Vu Tiêu Tiếu cố tình thi vào trường đại học ở Vọng Hải, còn Tương Nhạc Dương lại “đỗ” vào một trường đại học tại tỉnh.

Vu Tiếu Tiếu sở dĩ muốn xa nhà, chạy tới tận Vọng hải học cũng vì muốn tránh xa Nhạc Dương. Không muốn bản thân trờ thành vật hy sinh. Vu Chấn sớm đã nói cho Tiêu Tiếu biết chuyện liên hôn giữa hai gia đình Vu gia và Tưởng gia. Vu Chấn nói đó là ý của ông nội. Ý của ông nội Tiêu Tiếu giống như thánh chỉ ban xuống vậy, không bao giờ được làm trái. Vu Tiêu Tiếu muốn thoát khỏi hôn ước này thì chỉ có cách rời khỏi Vu gia và cắt đứt mọi quan hệ. Nếu không thì phải nghe theo lời của ông nội vì lợi ích của cả gia tộc. Ông nội cô sẽ ép buộc chuyện hôn nhân của cô. Ông cũng đã từng lấy Tiêu Tiếu nói với Trương Tuyết Hàn: Nó chỉ là vật hy sinh thôi.

Vu Tiêu Tiếu rất ngưỡng mộ Trương Tuyết Hàn. Vì lý do của bản thân mà gia tộc cô không sớm sắp đặt hôn nhân cho cô. Trương Diệu đối với cô cháu gái này thương yêu có thừa. Chỉ cần cháu gái có thể bình an sống tiếp thì đó đã là một chuyện đáng vui mừng rồi.

Nhưng Vu Tiêu Tiếu thì ngược lại. Từ sau khi cô tới Vọng Hải, vốn có thể tiếp nhận được sự giáo dục tốt đẹp nhưng ngược lại cô trở thành một cô gái ngông cuồng, mạnh bạo. Cô muốn giải thoát, giải thoát bản chất đích thực đang bị áp lực gia đình kìm nén bao lâu nay. Vu Tiêu Tiếu ngông cuồng như thế cũng chính vì lúc này cô còn có thế nắm giữ được vận mệnh của cô, hết sức phóng túng. Một khi cô mất đi tự do, cô sẽ để mặc tất cả, hoặc chỉ là cái xác không hồn, một cục thịt di động. Cũng có lúc Vu Tiêu Tiếu ước cô không sinh ra trong gia đình này. Cô rất ngường mộ những cô gái được sinh ra trong các gia đình bình thường. Họ có thể tự do yêu đương.

Không biết vì sao, lúc gặp được Diệp Lăng Phi ở Vọng Hải, cô cảm nhận được đây là người cô có thể dựa vào. Chỉ cần ở bên cạnh hắn cô không cảm thấy bất cứ cảm giác sợ hãi nào. Dường như Diệp Lăng Phi chính là một ngọn núi lớn để cô hoàn toàn có thể dựa vào. Đó chỉ là những suy nghĩ ban đầu của cô. Nhưng tiếp xúc lâu dần cô càng nhận ra mình đã bị người đàn ồng này thu hút rồi. Trước mặt Tưởng Nhạc Dương cô công khai khoác lấy tay Diệp Lăng Phi, tuyên bố với hắn rằng cô đã có người yêu, hơn nữa còn là một người đàn ông rất có thế lực.

Lúc này, sự phẫn nộ trong lòng của Tưởng Nhạc Dương mạnh hơn cả dự tính của Tiêu Tiếu. Nếu như mục đích của Tiêu Tiếu là chọc giận anh ta thì đã đạt được rồi. Anh ta bị chọc tới tức phát điên lên. Nếu như Diệp Lăng Phi tuổi tác xấp xỉ Vu Tiêu Tiếu thì cùng lắm anh ta chỉ ghen một chút, anh ta có thể nghĩ cách để làm người con trai đó phải rút lui, nhưng bây giờ trong lòng anh ta ngoài phẫn nộ ra, anh ta càng không cam tâm. Tưởng Nhạc Dương đã sớm biết sự sắp đặt hôn sự này. Anh ta rất mãn nguyện với sự sắp xếp đó. Vu Tiêu Tiếu bất kể là sắc đẹp hay gia thế đều nổi bật hơn người. Anh ta đã biết chẳng có người con gái nào bên cạnh anh ta xinh đẹp hấp dẫn bằng Tiêu Tiếu vì vậy anh ta luôn khao khát có được cô. Từ khi học cấp hai anh ta đã tìm đủ mọi cách để tiếp cận và theo đuổi cô. Đáng tiếc ngay từ đầu cô đã chẳng thèm để ý gì tới anh ta. Khi nghỉ hè cô trở về tỉnh, anh ta cũng mượn đủ mọi cớ để tìm cô nhưng cũng thật đáng tiếc cô một mực từ chối ngay cả một cơ hội gặp mặt cũng không cho.

Trước mắt Tương Nhạc Dương là bạn trai của Tiêu Tiếu giống như một ông già vậy điều này làm cho anh ta cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Đôi mắt đầy phẫn nộ của anh ta nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi làm hắn không chịu được bèn quay ra nhìn Tiêu Tiếu, ý muốn nói là “Nha đầu này đúng là chỉ biết gây phiền phức, đó, giờ lại thêm phiền phức nữa cho hắn rồi đó!”

Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tưởng Nhạc Dương thì tỏ ra vô cùng thích thú bèn cười lên ranh mãnh. Bộ dạng này đừng nói tới Tưởng Nhạc Dương mà ngay cả Diệp Lăng Phi cũng thấy tim đập loạn xạ. Hắn nghĩ thầm “Nha đầu này đúng là thơ ngây, biết cách lấy lòng người khác đó chứ!”

Nhưng hiện tại hắn phải đối diện với Tưởng Nhạc Dương. Hắn rút ra điếu thuốc để hút, đó là thói quen của hắn. Vừa ngậm điếu thuốc hắn vừa nói:

- Người anh em? Cậu có phải đàn ông không? Một người con gái yếu đuối như vậy cậu cũng nỡ ra tay. Việc mất thể diện vậy mà cậu cũng làm được. Đúng là mất mặt cho đàn ông chúng ta. Tôi nghĩ việc này không kết thúc đơn giản như vậy được. Cậu nói xem giải quyết thế nào đây?

Tưởng Nhạc Dương vốn dĩ đã tức Diệp Lăng Phi giờ lại thấy hắn đối xử với mình như vậy thì liền chửi:

- Này! Mày là cái đéo gì mà dám tới đây quản chuyện của tao?

- Tôi không phải cái gì cả, tôi là người, lẽ nào cậu là cái thứ đó?

Diệp Lăng Phi tay kẹp điếu thuốc quay ra nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu em ra hỏi cô gái kia xem cô ta định như thế nào?

Vu Tiêu Tiếu bèn kéo người con gái đó sang một bên nói với cô ta vài câu thì cô ta lại nức nở dường như không thể nói tiếp được nữa. Vu Tiêu Tiếu ghé sát vào tai Diệp Lăng Phi nói nhỏ vài câu. Diệp Lăng Phi gật đầu:

- Ai chẳng biết Tưởng đại công tử có người chống lưng, ai mà dám đắc tội với công tử chứ. Nhưng Tưởng công tử này, những việc hôm nay cậu nói cậu làm tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng. Cứ coi như cậu không cần thể diện đi. Tôi nghĩ bố cậu chắc cũng phải cần chứ! Con người tôi rất thích quản chuyện bao đồng, cậu có cần tôi tới tìm bố cậu không. Tôi tin bố cậu vẫn còn đang làm việc đấy hoặc cũng có thể đang họp đấy. Cậu nghĩ xem tôi đột ngột xông vào nói với bố cậu trong lúc ông đang họp là con trai ông đã làm cho bụng con gái nhà người ta to lên rồi, con gái nhà người ta đòi sống đòi chết. Hơn nữa hắn còn nói ra những câu đe dọa độc ác như nếu cô gái tố cáo sẽ giết cả nhà cô ấy. Cậu xem như thế có được không?

-Ngươi.., ngươi..., tên khốn...!

Anh ta bị Diệp Lăng Phi chọc cho tức tới môi rung lên bần bật. Trước đây toàn là anh ta mắng người khác chứ làm gì có ai dám mắng anh ta. Lần này bị Diệp Lăng Phi mắng cho một trận thì chỉ còn nước trắng mắt ra.

- Chúng ta vốn dĩ đã là quả trứng thối chơi với quả trứng thối, hợp quá còn gì!

Diệp Lăng Phi cười nhạt.

- Dù sao thì tôi cũng không sợ, cậu chọn cho tôi một con đường, cậu muốn tôi đi tìm bố cậu hay muốn bỏ tiền ra giải quyết đây?

- Được, mày được lắm, tao nhớ cái mặt mày!

Hắn vừa nói vừa móc ra một xếp tiền, ít nhất cũng phải hơn ba nghìn. Anh ta vứt xếp tiền đó xuống đất rồi nói với cô gái:

- Sấp tiền này tôi cho cô giữ lại mà mua quan tài.

- Nói chuyện rất có khí thế, tôi thích rồi đó!

Diệp Lăng Phi không thèm nhìn số tiền đó nói:

- Nhưng mà xem ra chỗ tiền này cũng chẳng đủ để mua quan tài, ít nhất phải hơn hai triệu mới đủ mua cỗ quan tài tốt tốt, không phải tới hai triệu anh cũng không có đấy chứ? Đi như vậy thật mất mặt quá!

- Hai triệu?

Tưởng Nhạc Dương vừa nghe thì mờ mắt trừng trừng. Rồi bỗng nhiên hắn moi trong túi ra một cái thẻ ném xuống đất, quay ra nói với cô gái:

- Trong thẻ này có hai triệu, bây giờ tôi ném xuống đây, cô có bản lĩnh thì qua đây nhặt, cô biết con người tôi rồi đấy. Nghĩ kỹ rồi hãy ra nhặt.

Tương Nhạc Phi chắc chắn là cô gái đó không dám nhặt nhưng hắn không ngờ Diệp Lăng Phi lại cúi xuống nhặt và nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Ồi trời Tiêu Tiếu, em xem lời nói của Tương công tử người ta đúng là có oai, dọa anh sắp ngất rồi này. Xem ra cô gái đó không dám lấy số tiền này đâu, em nghĩ xem giúp anh làm thế nào để cô gái đó cầm số tiền này đây!

Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy. Vu Tiêu Tiếu vốn dĩ không muốn nhúng tay vào chuyện này. Vì bố của cô và bố của Tương Nhạc Dương cùng làm trên thành phố. Nếu làm ầm ĩ chuyện này cũng không hay ho gì. Nhưng đột nhiên cô lại nghĩ tới việc để cho bố mình biết chuyện phẩm chất tồi tệ của Tưởng Nhạc Dương. Bố sẽ nói với ông nội. Như vậy thì cô sẽ không phải lấy kẻ xấu xa này nữa. Nói không chừng sau này sẽ không cần phải gặp mặt cái tên độc ác đó nữa!

Vu Tiếu Tiếu nghĩ như vậy thật quá đơn giản, dù sao cô cũng không phải là người trong trốn quan trường nên không biết được những chuyện rắc rối bên trong, cô chỉ là đứng từ góc độ của bản thân mà nghĩ, lập tức nói:

- Vậy để em gọi hỏi ý kiến bố em xem thế nào?

Vừa nói Vu Tiêu Tiếu vừa định cầm điện thoại gọi. Tưởng Nhạc Dương thấy Tiêu Tiếu nói tới việc sẽ gọi điện cho Vu Chấn thì bắt đầu hoảng. Vừa nãy tức giận anh ta quên mất Tiêu Tiếu cũng ở đó nên nói ra những lời như vậy. Bất kể thế nào thì bố của Tiêu Tiếu cũng là thị trưởng, hơn nữa thế lực của nhà họ Vu chắc chắn lớn hơn nhà họ Tưởng. Chủ yếu là anh ta bắt đầu sợ hãi rồi. Bố anh ta đã nói cần phải bớt phóng túng và bớt ngạo mạn đi. Anh ta biết nếu để cho bố mình biết chuyện này nhất định sẽ không tha cho mình, chưa biết chừng sau này muốn ra ngoài chơi cũng không được nữa. Anh ta bèn trở mặt nói ngọt nhạt với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu à, hay là nể mặt anh, chuyện này coi như thôi nhé!

- Như vậy là tốt nhất đó.

Vu Tiêu Tiếu nói rồi bèn bỏ điện thoại xuống nói:

- Vậy hai triệu này có lấy lại không?

Anh ta trừng mắt nhìn cô gái trẻ.

- Chuyện của chúng ta tới đây chấm hết. Cô cầm lấy tiền và đi đi, sau này đừng có bám theo tôi nữa.

Diệp Lăng Phi nhìn số tiền rơi trên đất, cúi người xuống nói:

- Ây da! Nhiều tiền như vậy, số tiền này mà không cầm thật là uổng phí. Người giàu đúng là nhiều thật đấy. Tiện tay ném một cái là đã cả mấy chục vạn rồi. Đúng là ghê gớm thật!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhặt tiền lên. Rồi cầm tiền và thẻ nhét vào tay cô gái:

- Em gái à! Cầm số tiền này về đi, coi như là hắn bồi thường cho em.

Cô gái đó sợ sệt không dám cầm. Diệp Lăng Phi đút mạnh vào lòng bàn tay cô rồi nói to:

- Em gái yên tâm. Tưởng đại công tử sẽ không động tới em đâu. Mọi người ở đây đều đã nghe hết những gì anh ta nói. Sau này anh ta dám làm gì em cũng không cần sợ chỉ cần em đi tố cáo anh ta thì tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng.

Nói rồi quay về phía Tưởng Nhạc Dương:

- Tưởng công tử anh thấy tôi nói thể đúng hay không?

Đột nhiên hắn như nhớ lại việc gì đó liền quay ra cô gái đang khóc hỏi:

- Em gái à, đưa anh mượn điện thoại một lát!

Cô gái đó lúc đầu ngạc nhiên sau đó mới lấy điện thoại từ trong túi xách đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại của cô gái lại chỗ của Tưởng Nhạc Dương nói:

- Đánh mã số thẻ vào đây!

Anh ta trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nhưng cũng chẳng làm gì được bèn viết mật mã vào rồi đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đưa trả điện thoại cho cô gái nói:

- Đây là mật mã, em giữ cẩn thận!

Cô gái nhận lại điện thoại từ tay Diệp Lăng Phi.

Tưởng Nhạc Dương tức giận, chửi thầm Diệp Lăng Phi. Anh ta không nghĩ hắn lại nói tên của mình ra như thế. Sau này nếu bất kỳ cô gái nào xảy ra chuyện gì cũng dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến là do Tưởng Nhạc Dương làm hại. Anh ta không hề để tâm người khác nghĩ gì chi là lo lắng Tiêu Tiếu. Một mặt anh ta lo Tiêu Tiếu sau chuyện này càng bất mãn với anh ta hơn, kể cả hai gia tộc có định hôn ước nhưng Tiêu Tiếu kiên quyết phản đối thì cuộc hôn nhân này sẽ gặp rắc rối. Mặt khác, nếu Tiêu Tiếu đem chuyện này ra nói với Vu Chấn thì sự việc sẽ càng phiền phức.

Tưởng Nhạc Dương tuyệt nhiên không phải kẻ ngốc. Hắn biết lúc này nếu làm căng thì càng thêm bất lợi liền nói:

- Cô yên tâm chỉ cần tôi nói ra nhất định tôi sẽ làm được!

- Câu này nói ra cho tất cả mọi người nghe!

Diệp Lăng Phi nghe thấy anh ta nói như vậy thì gật đầu nói với cô gái:

- Tưởng công tử cũng đã nói như vậy rồi. Còn không cầm lấy, cẩn thận lát nữa anh ta đổi ý sẽ cướp lại tiền đó!

Diệp Lăng Phi nói câu này quả có tính đả kích. Hãn cô ý dùng từ “cướp” nói như vậy để mọi người thấy tên Tưởng công tử này mất đạo đức. Tưởng Nhạc Lâm tức thầm trong bụng nhưng trước mặt Vu Tiêu Tiếu không dám thể hiện ra. Trong lòng hắn đã tính kỹ nhất định phải điều tra rõ xem cái gã người yêu của Tiêu Tiếu rốt cục là ai?

Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Tiêu Tiếu rồi nói:

- Chúng ta đi!

Vu Tiêu Tiếu gật đầu, cảm giác lúc này thật khó diễn tà chỉ có thể dùng chữ “sảng khoái” để hình dung. Tưởng Nhạc Dương nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn của Vu Tiêu Tiếu bị bàn tay to đùng của Diệp Lăng Phi ôm thì tức không chịu được, bèn chạy lên trước mặt Tiêu Tiếu hỏi:

- Người đàn ông này có thật là bạn trai em không?

- Ừ thì sao. Anh có chuyện gì hả Tưởng Nhạc Dương?

Vừa nói cô vừa cố ý sát vào Diệp Lăng Phi.

- Tiêu Tiếu anh biết những việc anh làm trước đây đã chọc giận em. Bây giờ anh đã sửa rồi!

Tưởng Nhạc Dương nói những câu này ngay cả bản thân hắn cũng không tin nổi. Sự việc vừa nãy đã cho hắn một đòn giáng nặng nề rồi, nhưng tình huống lúc đó hắn chỉ có thể làm như vậy.

- Tiêu Tiếu anh biết rồi, là em giận anh không ở gần em, vì thế em cố ý làm như vậy để chọc tức anh. Anh vừa nghĩ kỹ rồi, anh quyết định sẽ chuyển tới Vọng Hải học, như vậy chúng ta hằng ngày có thể ở bên nhau, cùng nhau đi học, qua chuyện này cũng sẽ chứng minh cho em thấy tấm chân tình của anh.

Anh ta cố tỏ ra bộ dạng thành khẩn nhất nói.

- Tưởng Nhạc Dương! Anh bị điên à? Tôi việc gì phải giận anh. Thật đúng là!

Nghe anh ta nói như vậy, Tiêu Tiếu bèn cười nói:

- Anh đừng có mà đi học cùng tôi, tôi ở Vọng Hải sống rất tốt, anh ở đây cũng đâu có tệ, ở đây rất nhiều cô gái đẹp, anh có thể phát huy được năng lực của mình. Anh yên tâm, trước đây tôi nghĩ anh như thế nào thì bây giờ vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi.

- Tiêu Tiếu anh muốn chứng minh cho em thấy là anh thật lòng với em. Dù có phải trả bất cứ giá nào!

- Thật sao?

Vu Tiêu Tiếu nhìn Tưởng Nhạc Dương, anh ta nghĩ rằng đã làm cho Tiêu Tiếu rung động, liền vội vàng nói:

- Tiêu Tiếu, tất nhiên anh nói đều là thật, em phải tin anh!

- Vừa nãy không phải anh nói vì tôi anh làm gì cũng được sao, bây giờ anh chứng minh đi!

Vu Tiêu Tiếu dùng tay chỉ lên tòa nhà hơn 20 tầng trước mặt nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.