Tiêu Tiếu vừa nói xong câu này, Tưởng Nhạc Dương nhất thời chỉ biết
trừng mắt nhìn Tiêu Tiếu, nói một câu, Vu Tiêu Tiếu cười vô lễ, cùng
Diệp Lăng Phi rời khỏi công viên.
- Sư phụ, lúc nãy anh có thấy
cái mặt ngu ngốc của Tưởng Nhạc Dương hay không, quả thật giống hoa cúc
của mình bị nổ, ha ha, thật là quá đã!
Vu Tiêu Tiếu khoác tay
Diệp Lăng Phi, động tác vô cùng mập mờ, trên đường cùng Diệp Lăng Phi
trở về khách sạn, Vu Tiêu Tiếu không ngừng cười, vô cùng vui vẻ.
- Là con gái, ở bên ngoài ăn nói cũng không chú ý hình tượng, em đừng
quên ở đây là tỉnh thành, đâu phải thành phố Vọng Hải, nếu như để ba em
biết được, còn không nhốt em trong nhà, đâu đâu cũng không được đi!
Diệp Lăng Phi quả thật không thể nhịn được mới nhắc nhở Vu Tiêu Tiếu.
Vu Tiêu Tiếu vừa rồi cũng vì quá vui, nên đã quên đây là tỉnh thành, cô
liền nói:
- Sư phụ, em quên, em biết rồi!
- Còn nữa, không phải sắp đến khách sạn rồi sao, để người khác nhìn thấy thì không hay!
Ý của Diệp Lăng Phi muốn nói Vu Tiêu Tiếu đang khoác tay mình, hình
tượng như vậy không tốt. Tuy là nói Diệp Lăng Phi 31 tuổi, nhưng mà,
Diệp Lăng Phi không già lắm, ngược lại, còn rất trẻ, chí ít nhìn vào
cũng chỉ có 27-28 tuổi, cho dù là vậy, tuổi tác của Diệp Lăng Phi và Vu
Tiêu Tiếu vẫn có thể nhìn ra sự chênh lệch.
Vu Tiêu Tiếu thả lỏng khoác tay Diệp Lăng Phi, cô dịu dàng nói:
- Sư phụ, anh sợ gì, em cũng không sợ, sư phụ, thật ra anh không giống ông già 30 tuổi, em thấy chỉ mới 25-26 tuổi, rất trẻ!
- Anh trở thành ông già từ khi nào vậy!
Diệp Lăng Phi vô cùng u buồn nói.
Vu Tiêu Tiếu cười ha ha, cô đi rất gần Diệp Lăng Phi, hai người đi vào khách sạn.
Khi hai người về phòng, Chu Hân Mính và mẹ cô đã thức dậy. Trong lòng
Chu Hân Mính đang tính kế hoạch về chuyện của ba mình, cô vừa ở một lát
trong phòng của mẹ, cùng mẹ thương lượng làm thế nào mới có thể cứu ba.
Chu Hân Mính đợi Diệp Lăng Phi trở về thì Hân Mính tìm thấy Diệp Lăng
Phi, khi Chu Hân Mính nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu cũng có mặt, cô hơi ngạc
nhiên, lập tức khôi phục biểu hiện, đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Em cùng mẹ đã thương lượng muốn trở về thành phố Vọng Hải, nhìn xem có thể tìm người giúp ba hay không!
- Hân Mính, lúc này ai chịu giúp tụi em, đám người đó không trốn tránh
đã là tốt lắm rồi, cái gọi là cháy nhà mới lòi mặt chuột, đám đồng
nghiệp của ba em có thể đã sớm vạch rõ ranh giới với cả nhà em rồi, họ
chỉ sợ dính líu đến bản thân.
Diệp Lăng Phi nói:
-
Chuyện này anh nghĩ em không nên nóng vội, chúng ta nên tiến hành từng
bước một, hôm nay Tình Đình về thành phố Vọng Hải sẽ điều tra vấn đề nội bộ của công ty cô ấy, còn anh cũng cho người đi tìm người phụ nữ tên
Tôn Cúc, anh tin chuyện này có lẽ mau chóng sáng tỏ!
Chu Hân Mính khó xử nói:
- Em cũng muốn không nôn nóng. Nhưng cứ nghĩ đến ba em vẫn còn đang bị
điều tra. Trong lòng em lại cảm thấy rất khó chịu, mấy đêm nay hầu như
mẹ thức suốt đêm không ngủ. Cũng đang lo lắng cho ba em!
Vu Tiêu Tiếu đến bên Chu Hân Mính. Cô ta kéo tay Hân Mính. Nói:
- Chị Hân Mính. Chuyện này xin chị hãy nghe sư phụ em. Hiện nay nôn
nóng cũng không phải là cách, hôm nay em dẫn mọi người đi ra ngoài dạo
vòng vòng. Coi như giải tỏa tâm trạng!
Chu Hân Mính lắc đầu nói:
- Tiêu Tiếu, chị cảm ơn ý tốt của em. Hiện giờ chị thật không có tâm
trạng đi giải tỏa tâm trạng, chỉ nghĩ đến chuyện của ba thôi.
- Cái này…!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra hai chữ. Điện thoại của hắn reo lên. Diệp Lăng Phi nghe máy.
- Lão đại. Ả kia chết rồi!
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Dã Thú. Diệp Lăng Phi vừa nghe. Hơi cau mày. Nói:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Có lẽ là chuyện của ba hôm trước. Hình như là ả đó bị xe đụng trên đường. Tài xế gây án đã bỏ chạy.
Dã Thú nói.
- Chạy rồi?
Diệp Lăng Phi đột nhiên cười nói.
- Xem ra vụ án này lý thú lắm đây, giết người diệt khẩu, không lẽ đám
ngốc đó thật sự tưởng rằng Tôn Cúc chết, thì mọi chuyện đại các sao? Dã
Thú, lập tức điều tra Tôn Cúc cho ta xem gần đây đã từng liên lạc với
ai, ta không cần biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải điều tra rõ cho ta.
- Lão đại, em biết rồi!
Ngay lúc Dã Thú muốn cúp máy, Diệp Lăng Phi đột nhiên nói:
- Dã Thú, đợi chút!
- Lão đại, còn chuyện gì sao?
Dã Thú hỏi.
- Cử người đi theo thư ký bên cạnh chủ tịch Chu, xem gần đây hắn bận việc gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Được!
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy, Chu Hân Mính rất kỳ lạ nói:
- Chuyện gì thế, không phải anh cho rằng thư ký Vương có liên quan đến
chuyện này, ông ta luôn theo ba tôi, ít nhất cũng 4-5 năm rồi, ba tôi
rất tín nhiệm ông ta.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đừng vội quả quyết, trong xã hội này, bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh
đâu có nói là nhận định thư ký Vương có vấn đề, giờ việc anh đang làm là dụ rắn ra khỏi hang. Hân Mính, từng nghĩ qua chưa, một khi đám lãnh đạo thành phố Vọng Hải đều cho rằng lần này ba em không thể trở ra, sẽ có
hậu quả gì?
- Anh muốn dụ họ ra, để họ tự lộ chân tướng?
Chu Hân Mính hỏi.
- Ừ, quả thật có dự tính như vậy, nhưng mà, giờ anh muốn xem chuyện này rốt cuộc tệ đến mức nào!
Diệp Lăng Phi nói.
- Giờ em có thể yên tâm, anh cho rằng chuyện Tôn Cúc chết đối với chủ tịch Chu là một chuyện tốt!
- Chuyện tốt?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Ít ra chứng minh có người lo lắng Tôn Cúc sẽ nói bậy, nếu Tôn Cúc
thật sự nghe lệnh của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, đưa tiền cho ba em, tại
sao cô ta không dám đối mặt?
Diệp Lăng Phi nói đến dây, lại hỏi:
- Ồ, nhưng mà, anh vẫn phải đợi tin tức xác thật bên Tình Đình là khi
nào chuyển số tiền lớn đó, khi nào rời khỏi tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, Hân Mính, em cùng bác gái tạm thời đừng nôn nóng trở về thành phố Vọng Hải, chúng ta ở đây trước, anh sẽ sắp xếp người ở thành phố Vọng Hải làm
việc cho chúng ta!
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cảm
giác như được uống thuốc định thần, cũng không nôn nóng trở về. Diệp
Lăng Phi để Vu Tiêu Tiếu đưa Chu Hân Mính và mẹ của Chu Hân Mính đi dạo, còn Diệp Lăng Phi thì ở lại khách sạn đợi điện thoại của Tình Đình.
Điện thoại của Bạch Tình Đình là buổi trưa gọi đến, lúc này Bạch Tình
Đình đã về đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, sau khi điều tra rõ ràng chuyện
Tôn Cúc, Bạch Tình Đình lập tức nói với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong, lập tức đi tìm Trương Ký.
Nói chuyện trong phòng làm việc của Trương Ký cả buổi chiều, Diệp Lăng Phi đem chuyện của Tôn
Cúc nói cho Trương Ký biết. Diệp Lăng Phi chỉ ra trọng điểm chuyện tập
đoàn quốc tế Thế Kỷ hối lộ chủ tịch Chu, hoàn toàn là có người cố ý hãm
hại chủ tịch Chu mà một tay sắp đặt ra, Tôn Cúc có thể là bị người khác
ép buộc, giờ Tôn Cúc chết rồi, chứng minh có người sợ Tôn Cúc nói ra sự
thật. Sau đó, Diệp Lăng Phi kiến nghị Trương Ký thả dây dài, bắt cá lớn, hắn hi vọng Trương Ký tạm thời đừng quá ép Chu Hồng Sâm, dù gì hiện giờ đang trong giai đoạn điều tra, hi vọng có thể cho Chu Hồng Sâm một môi
trường tiện nghi.
Trương Ký làm chính pháp bao năm nay cảm giác
vụ án của Chu Hồng Sâm có rất nhiều vấn đề. Nếu như Chu Hồng Sâm không
có hậu thuẫn gì, có lẽ Trương Ký vẫn tiếp tục điều tra, nhưng bây giờ,
Trương Ký lại không dám ép buộc quá, nếu như Chu Hồng Sâm quả thật bị
hãm hại, về mặt mình ép Chu Hồng Sâm xảy ra chuyện gì, vậy thì hắn không đảm đương nổi.
Vu Tiêu Tiếu đưa Chu Hân Mính và mẹ của Chu Hân
Mính đi dạo cả ngày, khi Vu Tiêu Tiếu về đến nhà mình, cô đã cảm thấy
không khí trong nhà không ổn. Ba của mình ngồi trong phòng khách, khuôn
mặt nghiêm nghị dường như có chuyện gì.
- Mẹ, cơm xong chưa, con đói chết rồi!
Vu Tiêu Tiếu vừa về, thì nhìn thấy mẹ đang đeo tạp dề ở trong bếp, cảm
thấy ba mình có chuyện gì, không muốn mình bị vạ lây, liền chạy vào
trong bếp.
- Tiêu Tiếu, con qua đây, có chuyện hỏi con!
Vu Chấn nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu về đến, ông đặt tờ báo xuống, gọi Vu Tiêu Tiếu qua đó. Vu Tiêu Tiếu nhìn mẹ, chỉ thấy mẹ cô nhìn cô ra ám hiệu,
Vu Tiêu Tiếu trong lòng bừng tỉnh, dự cảm có chuyện không hay sắp xảy
ra, vội vàng đến trước mặt Vu Chấn, nhõng nhẽo ôm lấy cổ của Vu Chấn
nói:
- Ba, chuyện gì vậy?
- Ngồi qua đối diện, có vài chuyện hỏi con!
Vu Chấn sắc mặt nghiêm nghị, Vu Tiêu Tiếu thấy trong mắt, trong lòng
hơi sợ, cô ta ngoan ngoãn ngồi đối diện Vu Chấn, hai chân khép lại, hai
tay thả tự nhiên.
- Tiêu Tiếu, hôm nay con đi đâu?
Vu
Chấn nhìn Vu Tiêu Tiếu, mặt ông ta nghiêm nghị, không có nụ cười, đôi
mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu có chút khẩn trương, trong miệng
nói:
- Con…Con đi chơi!
- Thật sao, đi chung với ai?
- Con đi chơi một mình thôi!
Vu Tiêu Tiếu có vẻ khẩn trương, cô ta liếm môi, rồi hướng ánh mắt nhìn
qua mẹ. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu từ trong bếp đi ra, đến trước mặt Vu Chấn,
nói:
- Ông có chuyện gì thì từ từ nói với con, ông xem ông dọa Tiêu Tiếu kìa!
- Tôi bị đứa con Tiêu Tiếu này chọc tức, nó nói dối trước mặt tôi!
Vu Chấn từ trong người lấy ra tờ bệnh lý giả của Vu Tiêu Tiếu, ném lên bàn trà trước mặt, miệng nói:
- Bà nhìn xem bệnh lý này, hôm nay tôi hỏi thăm bệnh viện, người ta nói đây là bệnh lý giả do Tiêu Tiếu khai, nó chẳng có đến bệnh viện kiểm
tra. Tiêu Tiếu đều bị bà chiều hư rồi, mẹ hiền con hư, bà chỉ cưng chiều Tiêu Tiếu, tôi thấy trước sau Tiêu Tiếu cũng chọc tôi tức chết.
Vu Chấn có vẻ rất giận dữ, ông ta nhìn thẳng vào Tiêu Tiếu, hỏi:
- Có phải hôm nay con đi cùng một người đàn ông, mà người đó còn là đàn ông có vợ!
Vu Chấn nói xong câu này, ngay cả mẹ của Vu Tiêu Tiếu cũng cảm thấy kinh ngạc, bà nhìn Vu Tiêu Tiếu, khẩn trương hỏi:
- Tiêu Tiếu, thật có chuyện như vậy không?
Vu Tiêu Tiếu lập tức nghĩ ra Tưởng Nhạc Dương đã cáo trạng, Vu Tiêu
Tiếu ước gì mình có thể làm cho Tưởng Nhạc Dương nổ trăm lần hoa cúc,
tên này thật là đáng ghét, dám chạy đến trước mặt ba mình cáo trạng. Vu
Tiêu Tiếu nhìn thấy ba mình đã biết chuyện, thế là không khẩn trương
nữa, cô nhìn vào ánh mắt của ba nói:
- Vâng!
- Cái gì, con thật đã làm ra chuyện như vậy, có phải con muốn ba tức chết!
Vu Chấn không nghĩ tới Vu Tiêu Tiếu lại trả lời dứt khoác như vậy, ông
bị Vu Tiêu Tiếu chọc tức đến mặt mày tái xanh, dùng tay chỉ Vu Tiêu
Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, con có biết con đang nói gì không, con
là con gái của Vu Chấn ta, là cháu gái của Vu Khánh Chúc, con lại đi
cùng một người đàn ông có vợ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi
của Vu gia chúng ta đều bị con làm mất hết rồi, nếu như để ông nội con
biết, ông nội con nhất định chính tay bắn chết con, có con gái nào như
con không, không biết liêm sỉ, con đừng quên, trên người con đang mang
dòng máu của Vu gia…
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vừa nhìn thấy Vu Chấn bị Vu Tiêu Tiếu chọc tức như vậy, bà liền an ủi nói:
- Sao ông mắng con gái như vậy, nói không chừng trong đó có hiểu lầm gì!
Nói đến đây, bà đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu, dịu dàng nói:
- Tiêu Tiếu, mẹ biết con luôn là đứa con rất ngoan, con sẽ không làm
chuyện như vậy, trong đó nhất định có hiểu lầm gì, con nói ra, sau đó
xin lỗi ba, đừng để ba con tức giận.
- Mẹ, con không làm sai, tại sao phải xin lỗi ba!
Vu Tiêu Tiếu không biết tại sao đột nhiên lại nổi cáu, cô ngoan cố nói:
- Con đã nói dối, lần này trở về không phải vì con bị bệnh, phần bệnh
lý đó cũng là do con nhờ bác sĩ khai giả cho con, nhưng mà, con làm vậy
cũng chỉ vì giúp người, con làm vậy có gì sai, con biết, tất cả mọi
chuyện đều do tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương bày ra, giờ con sẽ đi tìm tên
xấu xa Tưởng Nhạc Dương tính sổ.
Vu Tiêu Tiếu nói xong đứng lên, khi muốn quay lưng đi thì nghe tiếng quát nạt giận dữ nói:
- Con đứng lại đó!
Vu Tiêu Tiếu đứng không nhúc nhích, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn ba mình, miệng bất mãn nói:
- Tất cả đều do tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương gây ra, con muốn sau này
tên xấu xa đó tránh xa con ra, con không muốn nhìn thấy tên xấu xa đó
nữa.
- Tiêu Tiếu, con ở trước mặt ba mà còn không chịu nhận lỗi!
Vu Chấn cũng bị những lời nói này của Vu Tiêu Tiếu chọc tức đứng lên, ông đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Hôm nay nếu như không phải Nhạc Dương nói cho ba biết, ba còn không
biết con ở bên ngoài làm bậy. Lúc đầu ba còn không tin, không ngờ lại là thật, Tiêu Tiếu khiến ba quá thất vọng rồi.
- Con biết ngay là tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương phá đám mà!
Vu Tiêu Tiếu mắng nói:
- Hắn chính là tên xấu xa trước sau sẽ bị người ta nổ hoa cúc!
- Cái gì?
Vu Chấn nhất thời không phản ứng kịp, sau khi ông hiểu ra ý nghĩa câu nói của Vu Tiêu Tiếu, vô cùng phẫn nộ nói:
- Đứa con Tiêu Tiếu này quả thật khiến người ta quá thất vọng, ba không nên để con đi học ở thành phố Vọng Hải, hơn nữa, con phải lập tức cắt
đứt quan hệ với người đàn ông đó, sau này cũng không được gặp nhau.
- Tại sao, con đã làm gì rồi?
Vu Tiêu Tiếu ngước mặt lên nói.
- Con muốn đi cùng ai là tự do của con, không ai có thể can thiệp. Con
biết ba mẹ đã sắp đặt cuộc hôn nhân cho con, chẳng phải là tên xấu xa
Tưởng Nhạc Dương đó sao, bây giờ con ở đây nói rõ ràng, con sẽ không lấy tên xấu xa đó, hắn đừng có nghĩ tới.
- Con tạo phản rồi, con dám!
Vu Chấn quát một tiếng, làm cho mẹ của Vu Tiêu Tiếu giật mình. Mẹ của
Vu Tiêu Tiếu cũng chưa từng thấy Vu Chấn giận dữ như vậy, bà nhìn thấy
hai cha con gây nhau, vốn muốn làm người giảng hòa, nhưng bây giờ bà lại không dám nói. Vu Chấn vô cùng giận dữ quát:
- Tiêu Tiếu, con
đã bị chiều hư rồi, dám nói chuyện như vậy, ba nói con biết, chuyện con
lấy Tưởng Nhạc Dương là ý của ông nội con, không đến lượt con quyết
định, cuộc hôn nhân này con không muốn cũng không được.
Vu Tiêu Tiếu cảm thấy đầu óc nóng ran, không sợ gì cả, cô nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của ba, ngước mặt lên, nói:
- Giờ nói những câu đó cũng đã muộn, con đã có thai, đã có con của người ta rồi.
- Cái gì?
Vợ chồng Vu Chấn kinh ngạc đến ngẩn ra, Vu Chấn không dám tin nhìn vào Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Con… nói lại lần nữa!
- Con nói con đã có thai, con không thể lấy…
Vu Tiêu Tiếu vẫn chưa nói dứt câu, Vu Chấn đã giơ tay lên, một tiếng
bác, mạnh mẽ tát tai Vu Tiêu Tiếu. Vu Chấn cũng là bị Vu Tiêu Tiếu chọc
tức đầu óc mê mẫn, theo tính cách của Vu Chấn, ông không thể đánh Vu
Tiêu Tiếu, chỉ vì hôm nay khi nghe Tưởng Nhạc Dương nói Vu Tiêu Tiếu
thân mật với một người đàn ông có vợ ở ngoài đường, Vu Chấn trở nên vô
cùng phẫn nộ. Tên Tưởng Nhạc Dương bị thiệt, trong lòng tức giận, nên cố ý chạy đến trước mặt Vu Chấn ngụy tạo tin đồn, Tưởng Nhạc Dương không
hề biết Diệp Lăng Phi đã kết hôn, thậm chí Tưởng Nhạc Dương cũng không
hề biết thân phận của Diệp Lăng Phi, trong lòng hắn chỉ muốn khiến Vu
Chấn dạy dỗ Vu Tiêu Tiếu.
Vu Chấn là chủ tịch thành phố, khi
nghe nói con gái làm những chuyện như vậy, lửa giận trong lòng không thể kìm nén. Cộng thêm, ông xác thật qua bệnh lý của Vu Tiêu Tiếu, trước là Vu Tiêu Tiếu ngụy tạo bệnh lý giả, Vu Chấn càng tin lời nói của Tưởng
Nhạc Dương, mới có dự định trở về nói chuyện đàng hoàng với Vu Tiêu
Tiếu, nhưng không ngờ Vu Tiêu Tiếu không chịu nhận lỗi, còn cãi lại
mình, lại nghe Vu Tiêu Tiếu nói có thai, Vu Chấn cảm thấy đầu óc choáng
váng, ngay cả ông cũng không dám tin ông đã đánh Vu Tiêu Tiếu.
Vu Tiêu Tiếu từ nhỏ chưa từng bị đánh, cô là một người con ngoan, không
gây ra chuyện gì to lớn, thân là ba mẹ quan viên chính phủ cũng không
giáo huấn Vu Tiêu Tiếu, có thể nói Vu Tiêu Tiếu từ nhỏ đã được thương
yêu chiều chuộng, kết quả là hôm nay bị ba mình tát tai, hơn nữa cái tát tai này còn rất mạnh, khuôn mặt nõn nà của Vu Tiêu Tiếu lập tức hiện
lên năm dấu tay, khóe miệng của Vu Tiêu Tiếu cũng chảy máu, Vu Tiêu Tiếu không nhịn được nữa, quay lưng chạy ra ngoài.
Sự việc xảy ra
quá đột ngột, mẹ của Vu Tiêu Tiếu còn chưa kịp phản ứng, Vu Chấn đã đánh Vu Tiêu Tiếu. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vừa nhìn thấy năm dấu tay trên mặt
của Vu Tiêu Tiếu, khóe miệng còn chảy máu, bà đau lòng. Bà vừa muốn đi
ngăn cản Vu Chấn đánh Vu Tiêu Tiếu, nhưng lại thấy Vu Tiêu Tiếu đã quay
lưng chạy ra hướng cửa phòng.
- Tiêu Tiếu!
Mẹ của Vu
Tiêu Tiếu cảm thấy không hay, liền gọi một tiếng, bà đuổi theo, khi mẹ
của Vu Tiêu Tiếu đuổi đến cửa phòng, Vu Tiêu Tiếu đã mở cửa phòng, chạy
ra ngoài.
- Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu
vội vàng đuổi theo, nhưng bà đuổi đến dưới lầu, Vu Tiêu Tiếu đã chạy ra
cửa tiểu khu. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vốn muốn đuổi theo, nhưng bà đang mặc
bộ y phục nấu bếp, đành phải quay vào trong nhà. Bà vừa trở về, thì thấy Vu Chấn ngồi trên sofa, đang thẫn thờ, bà không ngó ngàng đến Vu Chấn,
vội vàng lấy di động gọi cho Vu Tiêu Tiếu, kết quả là di động của Vu
Tiêu Tiếu đã tắt máy.