Đô Thị Tàng Kiều

Chương 346: Chương 346: Anh đưa em về phòng.






Nhưng ngữ khí của Diệp Lăng Phi lúc nãy khi nhận điện thoại của cô, cô nghe được đó chính là sự bất mãn đối với cô, ngay cả việc cô mời Diệp Lăng Phi ra ngoài chơi, đều bị Diệp Lăng Phi từ chối, lần này Tần Dao đã quyết định rồi, Diệp Lăng Phi nhất định đã biết chuyện của mình và Vương Quân.

Vừa nghĩ như vậy, Tần Dao đã cảm giác chân tay lạnh ngắt, cô nghĩ đến hậu quả thật đáng sợ. Tần Dao đi qua đi lại trong phòng ngủ, trong đầu không ngừng suy nghĩ sao Diệp Lăng Phi biết được mình với Vương Quân.

Cô và Vương Quân cũng không có hành vi thân mật gì cả, ít nhất thì trước mắt là như vậy, hai người vẫn là bạn thân, vẫn chưa đâm thủng giới hạn. Vì thế, Tần Giao không tin mình và Vương Quân bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy ở bên ngoài, thậm chí trong trường càng không thể nào rồi, cô và Vương Quân ở trong trường cũng chỉ là cùng nhau học tập, vậy làm sao mà Diệp Lăng Phi biết được chứ?

Tần Dao nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ đến Vu Đình Đình, chẳng lẽ là cô ấy nói cho Diệp Lăng Phi biết.

Tần Dao nhớ lại lúc mình và Vu Đình Đình dọn đến không lâu, trong phòng khách đã nhìn thấy một cảnh đó của Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi, lúc đó Vu Đình Đình giải thích là mình bị trẹo chân, Diệp Lăng Phi đã đưa cô về. Tần Dao càng nghĩ càng không đúng, bụng bảo:

- Không phải là Vu Đình Đình muốn mồi chài Diệp Lăng Phi chứ, nếu như vậy, rất có khả năng là cô ấy đã nói với Diệp Lăng Phi.

Tần Dao nghĩ như vậy liền có cảm giác rất có khả năng như vậy. Vu Đình Đình biết rõ chuyện của mình và Vương Quân, nếu không phải cô ấy nói với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sao có thể biết được chuyện này.

Tần Dao lập tức nghĩ đến việc Vu Đình Đình làm như vậy là muốn khiến cho Diệp Lăng Phi ghét mình, như vậy cô ấy sẽ có cơ hội tiếp cận Diệp Lăng Phi. Tần Dao vừa nghĩ như vậy đã lập tức nổi cơn nóng giận, cô thầm nghĩ:

- Được, tao coi mày là bạn, để mày sống cùng ở đây với tao, mày lại bán đứng tao.

Tần Dao mở cửa phòng, tức hồng hộc chảy thẳng đến phòng ngủ của Vu Đình Đình đối diện.

Vu Đình Đình chỉ mặc chiếc áo bôn nằm trên giường đọc sách, tóc cô vừa gội xong đang cuộn tròn lại. Tần Dao đẩy mạnh cửa phòng khiến Vu Đình Đình giật cả mình, đợi sau khi Vu Đình Đình nhìn rõ là Tần Dao, cô cười nói:

- Tần Dao, xảy ra chuyện gì thế?

Tần Dao xị mặt, đứng trước giường Vu Đình Đình, tức hồng hộc hỏi:

- Vu Đình Đình, có phải cậu bán đứng mình không?

- Bán đứng cậu?

Vu Đình Đình bị Tần Dao hỏi lờ mờ cả đi, cô vốn không hề biết được bán đứng mà Tần Dao ám chỉ là ý gì cả. Vu Đình Đình đặt sách trên đầu giường, vội ra hiệu bảo Tần Dao ngồi xuống, nói:

- Tần Dao, ngồi xuống từ từ nói, cái gì mà bán đứng cậu, mình không biết cậu muốn chỉ cái gì cả.

Nếu là ngày thường, nói không chừng Tần Dao đã ngồi xuống rồi, từ từ nói. Nhưng lúc này, cô khẳng định là Vu Đình Đình bán đứng mình, nhìn thấy bộ mặt giả vờ vô tội của Vu Đình Đình, càng khiến cho Tần Dao tức điên lên.

Suy nghĩ của cô gái Tần Dao này vốn đã rất nhiều, đừng nhìn thấy cô tỏ ra yếu ớt trước mặt các bạn học khác, nhưng đó đều là không còn cách nào, ai bảo nhà cô không có tiền không có thế, chỉ có thể bấm bụng chịu. Nhưng khi đối diện với vu Đình Đình, cô liền trút hết nỗi giận trong lòng, lạnh lùng nói:

- Vu Đình Đình, cô đừng có giả bộ với tôi, tôi biết là chính cô đã làm, nếu không thì làm sao Diệp Lăng Phi biết được chuyện của tôi và Vương Quân, nhất định là cô bán đứng tôi, trước mặt Diệp Lăng Phi phô trương thị phi, mục đích cô làm như vậy chính là muốn cho tôi và Diệp Lăng Phi bất hòa, còn cô lại có cơ hội chen vào, tôi thật nhìn nhầm con người của cô rồi, không ngờ cô lại là người như vậy.

Tần Dao đùng đùng tuôn một hơi, vốn không hề cho Vu Đình Đình cơ hội giải thích. Vu Đình Đình vốn định nói với Tần Dao là chính Diệp Lăng Phi phát hiện ra, mà bản thân cũng đã dấu rất lâu rồi, nhưng cô vẫn không thể nói ra được.

Tần Dao nhìn Vu Đình Đình không phản đối, thì cho là đã ngầm nhận rồi. Cục tức này càng to hơn, chỉ vào Vu Đình Đình phẫn nộ nói:

- Tôi không quen cô, cô mau dọn đi cho tôi.

Nói xong tức tối đi ra khỏi phòng Vu Đình Đình.

Đợi Tần Dao đi khỏi, nước mắt của Vu Đình Đình rơi xuống. Cô rất oan ức, sự tình của việc này vốn không phải là cô bán đứng Tần Dao, nhưng cô cũng nhìn ra, Tần Dao lúc này rất tức giận, mình có giải thích với cô ấy cũng vô dụng.

Câu nói trước lúc Tần Dao sắp đi là muốn Vu Đình Đình dọn đi càng như kim châm vào Vu Đình Đình, nếu dọn đi chỉ có thể tìm phòng thuê rồi. Vu Đình Đình lau nước mắt, quyết định ngày mai đi tìm phòng ở. Cô không định nói chuyện này với Diệp Lăng Phi, nếu vậy chứng tỏ mình lại đang cáo trạng.

Đúng lúc này Diệp Lăng Phi lại gọi điện đến, Diệp Lăng Phi đang lái xe trên đường về nhà, không biết tại sao, đột nhiên lại muốn gọi điện cho Vu Đình Đình, đây là loại cảm giác giống như giác quan thứ sáu vậy, không thể nói được. Nhưng lại có thể cảm giác được.

Cuộc gọi này của Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình vốn định che giấu, nhưng giọng cô nói vẫn khiến cho Diệp Lăng Phi nghe ra có cảm giác đã xảy ra chuyện gì.

- Đình Đình, có phải em định giấu anh chuyện gì phải không, chẳng lẽ giữa anh và em mà cần thiết phải giấu diếm thế không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Trên mặt Vu Đình Đình vẫn còn vệt nước mắt, ngồi trên giường, ngó ngó phòng Tần Dao đối diện, cô hạ thấp giọng nói:

- Hay là... hay là mình ra ngoài nói chuyện vậy.

- Được thôi, khoảng hai mươi phút sau anh ở dưới lầu nhà em.

Diệp Lăng Phi nói.

- Không... đừng. Em sẽ đợi anh ngoài cổng khu phố.

Vu Đình Đình vội vàng nói.

Sau khi Vu Đình Đình nói xong điện thoại với Diệp Lăng Phi, cô vội vào phòng vệ sinh, rửa sạch mặt, lại trở vào phòng ngủ. Đơn giản trét ít phấn trên mặt để che giấu việc khóc lúc nãy. Vốn định mặc váy, nhưng nghĩ đến buổi tối tương đối lạnh. Vu Đình Đình mặc chiếc quần dài màu trắng. Bên trên mặc chiếc áo bôn in hình gấu hoạt hình. Xách túi xách rời đi ra.

Lúc Tần Dao nghe tiếng Vu Đình Đình đóng cửa chống trộm. Cô đang tức hồng hộc gọi điện cho Vương Quân. Oán trách với Vương Quân là con người Vu Đình Đình không chân chính. Đương nhiên, cô không nói với Vương Quân nguyên nhân là vì một người đàn ông.

Lúc Diệp Lăng Phi lái xe đến, từ xa đã nhìn thấy Vu Đình Đình đứng ở bên đường. Hắn lái xe đến trước mặt Vu Đình Đình, mở cửa xe vẫy vẫy Vu Đình Đình lên xe.

- Tiểu nha đầu. Chuẩn bị đi đâu đây?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Đi đâu cũng được.

Ánh mắt của Vu Đình Đình hơi mơ màng, không nghĩ ra được nơi nào cụ thể cả. Diệp Lăng Phi nhìn nét mặt của Vu Đình Đình, liền biết lúc nãy quả thật Vu Đình Đình đã xảy ra chuyện. Hắn chạy xe rất chậm. Hỏi:

- Có việc gì nói anh nghe xem.

- Cũng không có gì.

Vu Đình Đình cúi đầu, cắn chặt môi, lắp bắp nói:

- Chính là... chính là cãi nhau với Tần Dao.

- Em cãi nhau với Tần Dao, ha ha, đừng đùa nghe. Đình Đình, anh còn không hiểu em sao?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Theo anh thấy thì có phải Tần Dao hiểu lầm em chuyện gì rồi. À, lúc nãy Tần Dao gọi điện cho anh, muốn ngày mai đi chơi cùng anh, nhưng anh không rãnh, ngày mai anh còn một đống việc phải xử lý, em cũng biết là Bách hóa Việt Dương ngày mai có hoạt động mà, ngày mai anh còn phải đi lôi kéo một bạn cũ tham gia hoạt động của thị trường Tình Đình, ây, một đống việc, làm gì có thời gian dẫn tiểu nha đầu này đi chơi. Có điều nói đi cũng nói lại, chẳng phải cô ta đã có bạn trai rồi sao, việc gì phải tìm anh đi chơi, cũng không sợ bạn trai cô ta ghen à. Cô Tần Dao này càng ngày càng chẳng thể nào hiểu rõ được cô ta rốt cuộc muốn làm gì nữa.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong, trong lòng Vu Đình Đình cũng đã rõ. Cô ấp a ấp úng nói hết những lời lúc nãy Tần Dao nói với cô, nói xong, cô cúi đầu im lặng, khó khăn lắm mới kìm nén không cho nước mắt muốn chực ra.

Cô không lo lắng việc tìm phòng ở, chỉ là cảm thấy trong lòng oan ức, rõ ràng bản thân không có bán đứng Tần Dao, lại bị Tần Dao hiểu nhầm.

Cả buổi cũng chỉ có chuyện đó, Diệp Lăng Phi không ngờ Tần Dao còn có một mặt khác, trước mặt mình ngoan hiền tới mức giống như một con cừu non hiền thục, nhưng trước mặt Vu Đình Đình lại giống như một con hổ cái, đây rõ ràng là mềm nắn rắn buông.

Diệp Lăng Phi nghĩ ngược lại, đây cũng phù hợp với tính cách của Tần Dao. Suy nghĩ của cô gái này vốn quá nhiều, khuyết điểm trong tính cách của cô cũng rất nhiều, không giống với Vu Đình Đình từ nhỏ đã được sống trong môi trường cơm no áo ấm, bất kỳ một môi trường nào sẽ tạo ra một con người như thế.

Tần Dao sống ở nông thôn, cô là con gái trong nhà, ở nông thôn vẫn còn quan niệm cổ hũ chỉ có con trai mới có thể nối dõi tông đường, Tần Dao không được người trong nhà coi trọng là điều bình thường, có điều, Tần Dao đã rất may mắn hơn những đứa con gái khác trong thôn đã không được đi học từ lúc tiểu học, bố mẹ cô đã cho cô học đại học.

Nhưng tính cách của Tần Dao từ nhỏ đã được hình thành trong môi trường này lại khiến cho Tần Dao trở nên có nhiều vẻ mặt tính cách. Thứ nhất, cô không muốn rời xa Diệp Lăng Phi. Bởi vì cô lo rằng Diệp Lăng Phi bảo cô trả tiền, hơn nữa, nếu có Diệp Lăng Phi bên cạnh, không biết chừng sau này có rất nhiều điều cần Diệp Lăng Phi giúp đỡ, mặt khác, cô lại không hài lòng với tình trạng lúc này.

Trong lòng cô luôn có mơ mộng tốt đẹp đối với tình yêu, cũng giống như những cô gái khác, trong lòng luôn ôm ấp một mơ mộng thuần khiết. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cô chần chừ, không thể phủ nhận, ở bên cạnh Vương Quân có thể khiến cô cảm giác được tình yêu thật sự, nhưng đồng thời, cô lại lo phía bên Diệp Lăng Phi, sợ mất đi tất cả trước mắt.

Chính vì Tần Dao đang mang niềm suy nghĩ phức tạp này nên cô mới bảo trì mối quan hệ trước mắt với Vương Quân, nhưng vẫn không vượt giới hạn. Ngộ nhỡ vượt giới hạn cô sẽ mất tất cả, đây là điều mà cô không muốn nhìn thấy.

Diệp Lăng Phi nghĩ đến những điều này. Trong lòng hắn nhẹ thở dài một tiếng, đối với cô gái Tần Dao, hắn cũng không biết là nên hận hay nên thương hại nữa.

Nhưng vấn đề lúc này là làm sao để an ủi Vu Đình Đình, so với Tần Dao, người mà Diệp Lăng Phi thật sự quan tâm đến là Vu Đình Đình, Tần Dao không thể nào so sánh được với Vu Đình Đình, nếu để Diệp Lăng Phi lựa chọn, hắn không do dự chọn ngay Vu Đình Đình.

Nhìn bộ dạng của Vu Đình Đình, tối nay không thể trở về ở cùng với Tần Dao. Mà bên mình thì không thể dẫn Vu Đình Đình qua, Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ phải sắp xếp cho Vu Đình Đình ở khách sạn. Những khách sạn nhỏ Diệp Lăng Phi không yên tâm để mình Vu Đình Đình ở, hắn dừng xe trước cửa khách sạn lớn Quốc Tế Vọng Hải.

- Diệp đại ca, em về lại là được rồi, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.

Trong xe, Diệp Lăng Phi nói sẽ giúp Vu Đình Đình tìm một nơi để ở, Vu Đình Đình đã đồng ý rồi. Nhưng khi Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đưa mình đến khách sạn lớn 4 sao này, cô liền viện cớ, không phải là Vu Đình Đình không muốn ở bên ngoài, quan hệ giữa cô và Tần Dao lúc này không tốt, nếu quay về Vu Đình Đình rất không thoải mái, nhưng cô lại đau lòng khi Diệp Lăng Phi vì mình mà bỏ ra quá nhiều tiền, cô biết nếu ở đây một đêm sẽ tốn rất nhiều tiền.

Diệp Lăng Phi nhìn thấu suy nghĩ của Vu Đình Đình, đưa tay ra vỗ vỗ đôi vai gầy của Vu Đình Đình, cười bảo:

- Em đừng nghĩ nhiều, chút tiền nhỏ mọn này anh trả được. Hơn nữa, em là người phụ nữ của anh, chẳng lẽ anh lại để em ở một nơi mười tệ một đêm, nếu bị thằng đàn ông nào lợi dụng, chẳng phải anh sẽ hối hận cho đến chết sao.

Câu nói “em là người phụ nữ của anh” của Diệp Lăng Phi khi Vu Đình Đình nghe liền cảm giác trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, giống như đang mật ong vậy, trong lòng rất ngọt ngào.

Những oan ức phải chịu đựng từ bên Tần Dao lúc nãy hoàn toàn đã bị sự ngọt ngào này đuổi đi sạch. Cô lúc này, trong lòng chỉ có Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình phát giác chỉ cần Diệp Lăng Phi ở bên cạnh mình thì không còn phiền não gì, dạt dào ngọt ngào và hạnh phúc.

Trong lòng cô vẫn không nhịn được, vừa định mở cái miệng nhỏ nhắn anh đào ra để can ngăn Diệp Lăng Phi, nhưng lại nghe Diệp Lăng Phi nói nhỏ bên tai:

- Đình Đình, chúng ta mau vào đi, nếu đứng ở cổng người ta lại cho rằng anh bao nuôi nữ học sinh đó, bị mấy nhà báo bắt được là anh sẽ nổi tiếng đó. Đừng nói cái khác, nhà anh cũng ăn tươi nuốt sống anh. Đình Đình, vì gia đình anh hòa thuận, em có thể để lại những lời đó vào trong phòng khách sạn hãy nói với anh không?

Diệp Lăng Phi bắt được điểm yếu của Vu Đình Đình, nếu đổi thành người khác, hắn tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Vu Đình Đình biết Diệp Lăng Phi đã kết hôn rồi, còn vì nghĩa quên mình cùng với Diệp Lăng Phi, đồi với Vu Đình Đình mà nói, bản thân cô không cho phép tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào đến cuộc sống của Diệp Lăng Phi.

Mà Diệp Lăng Phi lại dùng điều này để lấy lý do, cũng ngại nói chuyện ở cổng khách sạn. Cô đành phải gật gật đầu, cố ý kéo khoảng cách nhất định với Diệp Lăng Phi, chính là sợ có người nhìn thấy cô đi cùng Diệp Lăng Phi, xem ra quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi rất ấm áp.

Diệp Lăng Phi đến trước quầy khách sạn, cần một phòng. Diệp Lăng Phi không chỉ đăng ký một đêm, mà là liền một lúc đặt liền ba ngày, theo như Diệp Lăng Phi thấy, nếu Vu Đình Đình có đi tìm phòng cũng mất mấy ngày, không phải một ngày là có thể tìm được, sau khi đưa tiền đặt cọc, làm xong thủ tục, hắn cầm thẻ phòng, quay người lại nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu đứng cách xa hắn ba mét đang nhìn hắn, Diệp Lăng Phi cười cười, cầm cái thẻ phòng lên vẫy vẫy Vu Đình Đình, bước nhanh vào thang máy, Vu Đình Đình đi theo Diệp Lăng Phi đến trước thang máy, Diệp Lăng Phi nói với Vu Đình Đình:

- Tiểu nha đầu, làm gì mà trốn xa vậy, lúc nãy chỉ đùa em thôi.

Đợi cửa thang máy mở, Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình bước vào trong thang máy thẳng lên tầng 5.

Dùng thẻ phòng nhét vào cửa phòng 511, Diệp Lăng Phi bước vào phòng trước, bật tivi trong phòng lên, phút chốc nằm thẳng cẳng trên giường của phòng.

Đây là phòng chuẩn, là một khách sạn 4 sao, cách bố trí bài xếp bên trong đầy đủ tất cả, trong phòng còn có một cái tủ bày hàng nhỏ, trên tủ bày hàng bày một số vật cần thu phí khác. Ví dụ như bao cao su, quần lót, dao cạo râu..., những cái này đều là niêm giá.

Khi Vu Đình Đình đóng cửa, bước vào trong phòng, cô không dám ngồi trên giường, mà ngồi trên cái ghế bên cạnh giường, trong tay cầm cái túi xách, hiện rõ rất căng thẳng.

- Đã ăn cơm tối rồi phải không?

Diệp Lăng Phi lật người, nghiêng mặt nhìn khuôn mặt thanh tú, khôi ngô.

Hàng lông mi xinh đẹp của Vu Đình Đình khẽ động đậy, cánh tay trắng trẻo đặt trước ngực. Làn da trắng mịn màng lộ ra từ bộ ngực phập phồng.

Vu Đình Đình không hiểu tại sao từ lúc bước vào phòng trong lòng trở nên căng thẳng, bất an. Một tia khát vọng dục lửa từ đáy lòng dâng lên, nhưng cô không dám để lộ ra, đành phải cúi đầu,khẽ gật đầu.

- Em xem còn cần cái gì nữa không, chỉ cần gọi cuộc điện thoại cho tổng đài phục vụ thì sẽ được mang đến. Em không cần lo chuyện tiền nong, anh đã đưa tiền đặt cọc rồi, nếu em cần gì thì cứ gọi điện cho tổng đài phục vụ.

Diệp Lăng Phi bước xuống giường, đi đến trước tủ bày hàng nhỏ, cầm lên hai bình hồng trà lạnh, ném một bình cho Vu Đình Đình, hắn mở bình còn lại, uống ừng ực mấy ngụm, sau đó nói:

- Mấy năm nay quả thật giết chết người không đền mạng, hồng trà lạnh này ở ngoài bán hai tệ, ở đây lại bán năm tệ. Đình Đình, đợi sau này anh cũng mở khách sạn, bảo đảm sẽ kiếm lời to.

Vu Đình Đình tay cầm bình hồng trà lạnh nhưng lại không uống, khẽ lắc đầu cười nói:

- Diệp đại ca, vật dụng ở đây đừng có đụng vào, đụng vào là phải thu tiền.

Nói xong Vu Đình Đình định đặt bình hồng trà xuống lại bàn, đã bị Diệp Lăng Phi ngăn lại:

- Em đừng có ngốc, đã cầm lên rồi thì uống sạch cho anh là được, không được lãng phí.

Nói xong, Diệp Lăng Phi cầm hộp bao cao su đó, nhìn nói:

- Đỗ Bang, vẫn là hàng chính hãng.

Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm bao cao su lên, cả mặt đều ửng đỏ cả lên, không dám nhìn vào mặt của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lại không để ý đến suy nghĩ của Vu Đình Đình, hắn hoàn toàn vô ý cầm hộp bao cao su đó lên. Hắn trở lại phòng, nói với Vu Đình Đình:

- Đình Đình, em ở đây nhé, ngày mai anh có việc, không biết có rãnh không, đến lúc đó mình liên lạc qua điện thoại. Em có thể ở đây ba ngày, anh đã đặt phòng ba ngày rồi. Nếu ngày mai không được thì muộn nhất là ngày mốt anh sẽ đến thăm em. Lúc đó anh sẽ giúp em tính, xem thử gần trường em có chỗ nào thích hợp không, nhưng nói thế nào thì để một mình em ở ngoài trường anh không yên tâm, tốt nhất là có thể đưa em vào kí túc xá ở. Việc này em không cần lo, anh sẽ nghĩ cách giúp em vào kí túc xá.

- Diệp đại ca, không cần như vậy đâu.

Vu Đình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi vì mình đã làm rất nhiều việc, trong lòng cảm động thốt không nên lời. Cô vội vàng nói:

- Lúc nãy em đã nghĩ qua rồi, hay là em về trường ở tương đối tốt hơn. Ngày mai em sẽ gọi điện thoại cho hướng dẫn viên của khoa em nhờ ông ấy giúp em.

- Ừm, vậy cũng được, nếu không được có thể mời ông ta ra ngoài ăn bữa cơm, cho dù có tốn ít tiền cũng được.

Diệp Lăng Phi cũng cho rằng Vu Đình Đình trở về trường ở là tốt nhất, hắn gật gật đầu. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, rồi nói:

- Đình Đình, anh đi đây, có việc gì hãy gọi điện cho anh.

- A, Diệp đại ca, bây giờ đi à!

Vu Đình Đình hầu như bật thốt ra, câu nói này hoàn toàn trong vô thức buột ra, đợi cô nói ra cũng hối hận rồi, vội chữa lại nói:

- Diệp đại ca, em tiễn anh, anh lái xe cẩn thận nha.

Vu Đình Đình cũng không thèm đặt túi xách xuống, vội vàng đứng lên khỏi ghế, muốn tiễn Diệp Lăng Phi ra cổng.

Diệp Lăng Phi lại dừng lại, quay người, cười nói:

- Ừm, đúng rồi, bây giờ anh về cũng hơi sớm, như vậy đi, Đình Đình, anh ở đây đợi em ngủ rồi hãy đi.

- Không, Diệp đại ca, em không sao, thật không sao.

Vu Đình Đình vốn hy vọng Diệp Lăng Phi sẽ ở lại cùng cô, cô chưa bao giờ một mình ở khách sạn, nên trong lòng hơi lo sợ. Cô rất hy vọng tối nay Diệp Lăng Phi ở lại đây, nhưng Vu Đình Đình nghĩ đến Diệp Lăng Phi còn có nhà, lo vì mình mà ảnh hưởng đến gia đình Diệp Lăng Phi bất hòa, nên thốt ra lời nói không phải tự đáy lòng:

- Em sẽ không sợ đâu.

Nhìn bộ dạng đó của Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi thấy buồn cười. Bụng bảo tiểu nha đầu này luôn như vậy cả, rõ ràng rất sợ, lại tỏ ra chẳng sợ gì cả. Nhìn thấy Vu Đình Đình đến trước mặt mình, Diệp Lăng Phi đột nhiên ôm eo Vu Đình Đình, đặt Vu Đình Đình lên giường, hắn ngồi bên giường, nói đầy thương yêu:

- Được rồi, đừng nói nữa, anh đã quyết định đợi em ngủ rồi mới đi.

Vu Đình Đình cảm giác được hơi ấm từ bàn tay Diệp Lăng Phi truyền đến khuôn mặt cô, bất giác cảm giác toàn thân nóng lên, hình như có một ngọn lửa đốt trong tim cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ lên, âu yếm nói:

- Diệp đại ca, anh... anh có thể ôm em ngủ không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.