Đô Thị Tàng Kiều

Chương 345: Chương 345: Cả đời nuôi em nhé!




Diệp Lăng Phi đưa tay cốc lên đầu Đường Hiểu Uyển, cười bảo:

- Nha đầu em luôn thích nghĩ bậy, anh là người đàn ông đã kết hôn, làm gì có hẹn với cô gái nào khác chứ.

Lý Khả Hân nghe Đường Hiểu Uyển nói vậy, mới chú ý đến ăn mặc của Diệp Lăng Phi lúc này quả thật rất đẹp trai, trước đây cô rất ít nhìn thấy Diệp Lăng Phi chú trọng đến ăn mặc, trên người quả thật là tỏa ra mùi nước hoa phụ nữ. Cô sa sầm nét mặt xuống, cố gắng nở nụ cười nói:

- Uống cà phê không, em pha cho anh một ly.

- Không cần đâu, anh chỉ đến xem hai người thế nào thôi, anh còn phải về nữa!

Diệp Lăng Phi đưa tay ra ngăn lại bảo.

Đường Hiểu Uyển kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi, cười bảo:

- Diệp đại ca, sao anh vừa đến lại đi, mau ngồi xuống, thử cà phê tự tay chị Khả Hân chế thế nào.

Nói xong, kéo tay Diệp Lăng Phi tìm một chỗ ngồi sát bên trong, Lý Khả Hân quay người đi vào trong, bên ngoài vẫn chưa chính thức kinh doanh, nên không hề có cà phê pha sẵn. Lý Khả Hân phải vào trong chà hạt cà phê, pha cà phê trước.

Đường Hiểu Uyển ngồi đối diện Diệp Lăng Phi, liên tục khịt khít cái mũi, cười ha ha nói:

- Diệp đại ca, anh thành thật nói đi, không cần phải lừa em như đứa con nít lên ba đâu.

- Tiểu nha đầu em, hỏi nhiều thế để làm gì.

Diệp Lăng Phi đưa cánh tay nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Đường Hiểu Uyển cười bảo:

- Em hôm nay tan ca liền đi thẳng đến đây luôn phải không?

- Dạ. Hôm nay công ty cũng chẳng có việc gì. Diệp đại ca, anh không biết là công việc của bộ phận chúng ta tốt nhiều sao, các bộ phận khác nghe nói đến bộ phận tổ chức là lập tức hợp tác, trước đây còn bắt chúng ta chạy qua chạy lại, bây giờ các bộ phận khác đích thân chạy qua.

Đường Hiểu Uyển vui vẻ cười nói:

- Người của bộ phận chúng ta đều nói Diệp đại ca được!

- Còn gì nữa không, là lãnh đạo của mọi người thì nên làm như vậy không phải sao?

Sau khi Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển một cái, lại dời ánh mắt đến những nơi khác trong tiệm cà phê, quan sát tiệm cà phê này. Đường Hiểu Uyển liếc nhìn phía sau, thấy Lý Khả Hân vẫn chưa xuất hiện, cô len lén ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, dựa người vào Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi giật điếng người, vội vàng thu ánh mắt lại. Nhìn thấy Đường Hiểu Uyển dựa vào vai mình, đưa tay vỗ vỗ vai đường Hiểu Uyển nói:

- Tiểu nha đầu, làm gì thế?

- Rất mệt, em muốn dựa trên vai Diệp đại ca nghỉ một chút.

Đường Hiểu Uyển ngoài miệng nói vậy, nhưng ý trong lòng tiểu nha đầu này sao Diệp Lăng Phi không biết được, hắn đưa tay nâng khuôn mặt mịn màng của Đường Hiểu Uyển, lại nhìn ra phía sau, một vào môi Đường Hiểu Uyển một cái, rồi mới vỗ cái eo thon của Đường Hiểu Uyển, nói:

- Đợi tí nữa để Khả Hân nhìn thấy không hay lắm, nha đầu này, nếu nhớ anh thì gọi điện cho anh, cả ngày cũng chẳng gọi điện, ai biết là em có nhớ anh không.

Đường Hiểu Uyển chu môi lên lầm bầm nói:

- Người ta lo lắng mà.

Nói xong lại đỏ mặt, không tình nguyện dời qua vị trí đối diện.

Lý Khả Hân bưng ba ly cà phê chế xong đến, cô đặt cà phê lên bàn, ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi bưng ly cà phê thơm nồng lên, để bên mép miệng ngửi ngửi, hài lòng cười bảo:

- Ừm, rất thơm.

Lý Khả Hân cười bảo:

- Nếu thấy ngon em sẽ pha thêm cho anh một ly nữa.

- Thôi đừng, tối nay anh còn muốn ngủ, một ly này là đủ rồi.

Diệp Lăng Phi chỉ húp một ngụm nhỏ, đặt ly cà phê xuống, lại quan sát tiệm cà phê, nói:

- Ừm, dự định khi nào khai trương?

- Tuần sau đi, vả lại cần phải tuyển người. Vẫn còn vài việc chưa chuẩn bị xong. Ít nhất cũng phải bốn năm ngày.

Lý Khả Hân bưng ly cà phê nói:

- Hôm khai trương anh phải đến đó. Dù sao tiệm này là của anh mà, em chỉ làm thêm thôi!

- Đương nhiên anh sẽ đến, chính là không nên biến tiệm này thành của anh, mà nên nói tiệm này là của anh và em. À, còn có Hiểu Uyển, đợi sau khi kiếm ra riền, chúng ta chia ba, anh không bỏ công sức ra nên đưa cho anh 20% thôi, còn lại là hai người các em. Chỉ là Hiểu Uyển còn đi làm, thuộc về kiêm chức, cho cô ấy 10%, nếu không chăm chỉ làm việc thì...

- Diệp đại ca, em làm gì mà không chăm chỉ làm việc chứ!

Đường Hiểu Uyển kháng nghị.

Lý Khả Hân cười ôm vai Đường Hiểu Uyển nói:

- Hiểu Uyển, Diệp đại ca chọc em đó. Em thấy tiệm này nói thế nào cũng là Diệp đại ca đầu tư, nên được nhiều nhất, chí ít cũng trên 60%, em không nên lấy quá nhiều, chỉ cần có thể gắng gượng cuộc sống được rồi, đợi sau này kiếm được nhiều tiền, hãy nói sau!

- Anh nói rồi, anh không quản ở đây, anh chỉ lấy hai mươi, nếu em vẫn kiên quyết, vậy anh không cần tiền luôn, toàn quyền tặng tiệm này cho hai người.

- Không...không!

Lý Khả Hân vừa nghe đã hoảng lên, cô vừa thốt ra từ “không”, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông. Lý Khả Hân trong lòng không yên, không biết tại sao luôn có cảm giác khó chịu.

Diệp Lăng Phi nhìn hiển thị cuộc gọi đến, hắn cười cười biểu ý xin lỗi với Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển, rồi bắt máy. Cuộc gọi này là của Tần Dao gọi đến, Tần Dao muốn hỏi Diệp Lăng Phi ngày mai có thời gian rảnh không, cô muốn cùng Diệp Lăng Phi đi biển chơi. Diệp Lăng Phi không phải nói:

- Ngày mai anh bận, để hôm khác đi.

Diệp Lăng Phi không nói nhiều với Tần Dao liền cúp máy, sau đó, Diệp Lăng Phi nói gần giống như là giải thích:

- Một người bạn của anh.

Tuy Lý Khả Hân nghe ra được không phải là điện thoại của Bạch Tình Đình, nhưng nghe Diệp Lăng Phi nhấc đến một người bạn, phảng phất trong lòng có chút cảm giác không thoải mái. Cô cố gắng thể hiện mình không hề quan tâm, nói “à”, liền bưng ly cà phê lên uống.

Diệp Lăng Phi không uống cà phê, lại đưa mắt nhìn một lượt khắp quán rồi nói:

- Không còn sớm nữa, anh đưa hai người về.

- Hay anh đưa Hiểu Uyển về đi, em còn bận một lúc.

Ánh mắt của Lý Khả Hân lộ ra tia thất vọng, cô đã nói như vậy, thì Đường Hiểu Uyển ngồi bên cạnh tuy rất muốn về cùng Diệp Lăng Phi, nhưng cô lại không thể bỏ Lý Khả Hân lại một mình, đành phải nói:

- Chị Khả Hân, em giúp chị. Em nói với mẹ rồi, tối nay không về nhà, đến nhà chị.

- Nếu đã như vậy thì anh đi trước đây, hai người bận việc đi!

Diệp Lăng Phi không nói nhiều, đứng lên đi ra cửa. Lý Khả Hân liếc nhìn cà phê Diệp Lăng Phi chỉ uống một ngụm nhỏ, đột nhiên đứng lên đuổi theo. Chỉ có Đường Hiểu Uyển chu môi, hiện rõ bộ dạng rất không bằng lòng để Diệp Lăng Phi rời khỏi.

Lý Khả Hân đuổi ra ngoài quán cà phê, cô gọi Diệp Lăng Phi:

- Đợi một chút!

Diệp Lăng Phi dừng lại, quay người lại nhìn Lý Khả Hân.

Lý Khả Hân đến trước mặt Diệp Lăng Phi, đôi mắt long lanh nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:

- Có phải anh rất không muốn nhìn thấy em?

- Sao lại hỏi vậy?

- Chỉ là cảm giác hoặc cũng có thể do em quá nhạy cảm.

Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt của Lý Khả Hân, khẽ cười bảo:

- Không phải vậy, anh đã nói rồi, có những việc em phải cần thời gian. Giống như lúc này, chẳng phải anh đã đến thăm em sao. Nếu đổi thành trước đây, anh có thể sẽ không bao giờ đến. Em quá nhạy cảm rồi, hơn nữa anh không thích bộ dạng em lúc này, anh vẫn thích một Lý Khả Hân làm việc chăm chỉ, dám làm dám chịu trước đây, vẫn còn nhớ lúc anh mới vào bộ phận thị trường làm chủ quản, em đã xông vào phòng làm việc của anh với bộ dạng tỏ ra bất bình với chủ quản cũ không, anh thích em lúc đó. Còn em lúc này, nói câu thật lòng, anh không thích lắm. Những việc em suy nghĩ quá nhiều, không giống với Lý Khả Hân mà anh quen biết.

Lý Khả Hân cúi đầu, không dám nhìn Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:

- Em sợ phải mất anh một lần nữa.

Diệp Lăng Phi đột nhiên đưa hai cánh tay ra ôm chặt Lý Khả Hân, hắn nhẹ nhàng nói:

- Khả Hân, câu nói này đáng ra phải là anh nên nói với em, anh rất sợ mất em một lần nữa. Vì thế, hai người chúng ta cần có nhiều thời gian, đợi sau khi anh quên được việc đó, lúc đó mới là lúc chúng ta thật sự bắt đầu. Được rồi, đừng nghĩ bậy nữa, làm việc cho tốt, em cong phải vì anh kiếm tiền nữa đó!

Diệp Lăng Phi sau khi nói xong câu này, buông hai tay đang ôm Lý Khả Hân, lại cười ha ha nói:

- Anh nói cho em biết, nếu em làm cho anh lỗ vốn, cả đời phải làm nô lệ cho anh. Lấy bản thân em đền cho anh.

Diệp Lăng Phi không đợi Lý Khả Hân trả lời, đã quay người đi thẳng đến trước xe của mình, lúc hắn mở cửa xe, mới nghe Lý Khả Hân cười ha ha nói:

- Được thôi, cuộc đời còn lại em không sợ không có người nuôi rồi, cố ý để anh đền tiền, anh cứ đợi mà nuôi em đi!

Diệp Lăng Phi cười lắc đầu bước lên xe, bật đèn xe rời khỏi, chỉ để lại Lý Khải Hân mãi nhìn theo bóng dáng chiếc xe dần mất hút ở ngã tư.

Tần Dao buông điện thoại xuống, trong lòng phập phồng bất an. Cô ngồi trên giường trong phòng ngủ, phỏng đoán trong lòng Diệp Lăng Phi rốt cuộc là đang nghĩ gì.

Căn phòng của cô và Vu Đình Đình đang ở chính là Diệp Lăng Phi thuê cho họ, trước khi ngày hôm đó không gặp Diệp Lăng Phi ở cổng trường, Tần Dao sẽ không có cảm giác không thoải mái, thậm chí từ sau khi cô trở lại thành phố Vọng Hải, đã không nghĩ gì đến Diệp Lăng Phi nữa.

Nhưng những lời Diệp Lăng Phi nói ở trường, khi Tần Dao nghe lại có một cảm giác khác, hình như Diệp Lăng Phi biết cô và Vương Quân đã rất gần nhau. Tuy Vương Quân không phải là bạn trai cô, nhưng Tần Dao lo lắng là nếu như Diệp Lăng Phi biết được có con người Vương Quân này, sẽ không giận lây sang mình chứ.

Nếu như vậy, không những tiền phòng sang năm không có người trả, ngộ nhỡ Diệp Lăng Phi bắt mình trả tiền, làm sao cô trả được số tiền đó.

Tần Dao luôn cảm giác những lời đó của Diệp Lăng Phi ám thị mình điều gì, tối nay, Tần Dao nghĩ đến chuyện tiền thuê phòng nên đã lập tức gọi điện cho Diệp Lăng Phi, chủ động hẹn Diệp Lăng Phi đi chơi. Mục đích chủ yếu của Tần Dao chính là muốn bảo trì mối quan hệ tốt với Diệp Lăng Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.