Đô Thị Tàng Kiều

Chương 344: Chương 344: Bang Búa Rìu gặp chuyện






Diệp Lăng Phi xuất hiện trước mặt Hứa Duy và Vu Tiêu Tiếu khiến hai cô giật cả mình. Ngày thường chỉ nhìn thây Diệp Lăng Phi mặc đồ thoáng mát, hôm nay lại thấy Diệp Lăng Phi đổi sang mặc âu phục, mặc áo sơ mi trắng bên trong, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Vừa xuất hiện ở cổng đã khiến cho mấy nam sinh thua xa.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Diệp Lăng Phi rất ít khi mặc âu phục chỉnh tề. Hắn đã quen với việc mặc tùy ý. Nhưng bây giờ sau khi ăn mặc như lúc này. Vẻ đẹp tiềm ẩn của người đàn ông được hiện ra rõ rệt.

Khí chất tiềm ẩn của người đàn ông này không phải tùy tiện có thể giả giả ra được. Đó là được phát ra từ trong xương cốt. Khí chất khác người lúc này của Diệp Lăng Phi đã thu hút không ít ánh mắt của các sinh viên nữ. Mức độ nhìn chăm chú chẳng khác nào như nhìn minh tinh vậy.

- Đẹp trai quá!

Vu Tiêu Tiếu và Hứa Duy nhịn không được buột miệng thốt ra.

Diệp Lăng Phi không có cười đùa cợt nhả vô liêm sỉ như trước đây. Đi đến bên cạnh Vu Tiêu Tiếu, đưa cánh tay phải rất thân sĩ nói:

- Tôi đã đồng ý tối hôm nay sẽ làm bạn nhảy của cô, đương nhiên tôi phải biểu hiện cho đạt. Nhưng tôi cũng có một điều kiện, sau tối hôm này không được quấy rầy tôi nữa.

- Thôi đi, sư phụ. Đây chính là do người sai. Sao tôi lại quấy rầy người.

Vu Tiêu Tiếu không khách khí kéo cánh tay Diệp Lăng Phi. Cười ha ha nói:

- Chẳng phải là tụi mình giúp đỡ lẫn nhau sao. Người xem tôi đã giúp người giải quyết xong việc người mẫu, người phải giúp tôi giải quyết xong việc khiêu vũ tối nay. Chúng ta hai bên đều rất sòng phẳng. Người nói có đúng không?

- Cô à...

Diệp Lăng Phi nhẹ lắc đầu, hắn không nói tiếp nữa. Tuy nói hắn đã hạ quyết tâm, đợi sau khi kết thúc buổi dạ hội tối nay, sẽ nói với Vu Tiêu Tiếu sau này hai bên đừng có gặp nhau nữa, nhưng Vu Tiêu Tiếu trước mặt ăn bận khiến cho người khác phải thèm thuồng, Diệp Lăng Phi làm sao có thể nói ra được.

Hắn cũng chẳng phải là Liễu Hạ Huệ, cự tuyệt phụ nữ đến xa ngàn dặm. Hơn nữa, Vu Tiêu Tiếu cũng chỉ là nói ngoài miệng, cũng khôn thật sự quấy rầy đến cuộc sống của hắn, câu nói đó của Diệp Lăng Phi thế nào cũng chẳng thể nói ra được.

Hứa Duy nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi rất tự nhiên, cô vốn định kéo cánh tay của Vu Tiêu Tiếu, nhưng sau khi mím chặt môi mấy cái liền kéo cánh tay còn lại của Diệp Lăng Phi.

Việc này nằm ngoài dự đoán của Vu Tiêu Tiếu, cô thấy Hứa Duy hôm nay lại tranh giành với mình, vội nói:

- Cậu nha đầu thối, làm gì thế hả, sư phụ mình chỉ đồng ý mình thôi.

- Tiêu Tiếu, mình không có bạn nhảy, cũng chẳng nói là giành bạn trai với cậu. Hơn nữa, Diệp tiên sinh của cậu cũng đã thân quen với chúng ta như vậy, mình như vậy cũng chẳng có là gì, cậu nói có phải không?

- Cậu nha đầu thối, xem sau buổi dạ hội mình sẽ xử lý cậu thế nào!

Vu Tiêu Tiếu cười cố ý nói to.

Hứa Duy hoàn toàn không để ý đến câu nói sau của Vu Tiêu Tiếu, miệng lầm bầm:

- Mình có làm gì đâu, Diệp tiên sinh, đợi lát nữa nhảy với tôi một bản có được không?

Diệp Lăng Phi gật đầu, có hai mỹ nữ đi cùng, vốn dĩ là một việc rất hạnh phúc, nhưng Diệp Lăng Phi lúc này lại cảm thấy chẳng có gì hạnh phúc cả, trong lòng thầm than thở một câu, nghĩ bụng:

- Chẳng lẽ mình quá đào hoa rồi. Sao lại quen nhiều cô gái thế.

Vu Tiêu Tiếu và Hứa Duy vốn rất nổi, lại cộng thêm Diệp Lăng Phi càng nổi hơn. Cả đoạn đường từ ngoài cổng vào đến hiện trường dạ hội, những nơi đi qua, các gia súc có một đầu coi như một đầu, đều dồn ánh mắt lên người ba người này.

- Loại cảm giác này thật là nổi trội!

Vu Tiếu Tiểu vểnh cao ngực, nói với Hứa Duy:

- Sau này, mình sẽ mặc như thế này, đảm bảo những gia súc đó trong trường sẽ bài tiết không tốt.

Khì khì, Hứa Duy cười lên. Cô gào lên nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Chẳng phải là sư phụ cậu nổi trội đấy sao, cậu không thấy mắt của các nữ sinh kia đều bốc sáng hết à.

- Đúng rồi, đúng rồi, sư phụ mình có tiền lại đẹp trai, mình thấy chỉ cần sư phụ mình đồng ý, mấy nữ sinh đó còn không chạy bổ lại mà chủ động hiến thân à.

Vu Tiêu Tiếu miệng nói xoạch ra.

- Sư phụ, người phải cẩn thận rồi, đến lúc đó tôi không quản người đâu.

- Hây, già rồi. Nếu như bảo tôi trẻ lại mấy năm, vậy thì còn suy nghĩ lại.

Diệp Lăng Phi khẽ cười bảo.

Khi ba người xuất hiện ở hiện trường buổi dạ hội, hầu như đã trở thành minh tinh tập trung sự chú ý của toàn sân bãi, ngay cả Vương Thanh cũng phải thốt lên:

- Không ngờ anh ấy lại đẹp trai như vậy, lão nương tương lai cũng phải tìm một người chồng như vậy, có chết cũng đáng.

Vương Thanh vừa thốt ra câu nói này đã khiến cho cậu sinh viên năm nhất cảm thấy không vui. Vương Thanh nhìn vào mắt, cũng không khách khí bảo:

- Được rồi, tôi cũng không ngại nói với cậu, tôi chỉ là nhảy với cậu, cậu đừng có nghĩ bậy, tôi cũng có hứng thú với những tiểu nam sinh trơn xanh như cậu.

Vương Thanh nói xong câu này, bỏ lại tiểu nam sinh vừa mới quen được mấy ngày, đi đến bên Vu Tiêu Tiếu.

Mấy khủng long đợi xem Vu Tiêu Tiếu trong phút chốc đã ngậm miệng, bạn trai này của Vu Tiêu Tiếu nhìn có vẻ hơi đứng tuổi, nhưng lại đúng là mẫu người mà phụ nữ thích, đẹp trai lại không mất đi khí phách của nam nhân.

Rất nhiều nam sinh vốn định chờ được mời Vu Tiêu Tiếu khiêu vũ, nhưng nhìn thấy bên cạnh Vu Tiêu Tiếu đã nhìn thấy đã có đàn ông rồi. Những nam sinh này không dám tiến lên. Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi theo tiến nhạc khiêu vũ giữa sân bãi.

- Sư phụ, nếu tôi theo đuổi người, người có cho tôi cơ hội không?

Tay của Vu Tiêu Tiếu đặt trên vai Diệp Lăng Phi, tay Diệp Lăng Phi ôm chặt eo thon gọn của Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu nửa đùa nửa thật hỏi.

- Tiểu nha đầu, cô mới mấy tuổi đầu, lo mà học hành đi, đợi sau khi cô tốt nghiệp rồi, hãy nói đến vấn đề này.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Hoặc đợi sau khi cô bước vào xã hội, mới phát hiện ra ở lứa tuổi các cô, đối với tương lai tràn đầy hi vọng, cho rằng đều đẹp đẽ như vậy, thật ra, trong xã hội hiện thực không như vậy đâu. Chẳng hạn như tôi, gia cảnh của tôi vượt xa những gì cô biết được, tôi không giống như cô tưởng tượng đơn giản như vậy, quá khứ trải qua của tôi cô sẽ không bao giờ nghĩ tới được.

- Sư phụ, chẳng lẽ người là sát thủ quốc tế hay phần tử khủng bố, ừm, hay người là đặc công?

Vu Tiêu Tiếu cười cười hỏi.

- Cô hà tất phải hỏi nhiều như vậy, có những việc không phải cô có thể tưởng tượng được.

Diệp Lăng Phi ôm chặt eo Vu Tiêu Tiếu, từ trên người Vu Tiêu Tiếu toát ra mùi hương cơ thể thiếu nữ đập vào mũi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi khẽ nghiêng đầu qua một bên, nói tiếp:

- Nghe tôi một câu, chăm chỉ học hành, không nên nghĩ đến những chuyện khác.

- Sư phụ, người nói cho tôi biết đi, tôi rất muốn biết.

Vu Tiêu Tiếu cố ý dán mặt vào tai Diệp Lăng Phi, động tác này người ngoài nhìn vào rất thân mật, rất nhiều gia súc nhìn thấy động tác này của Vu Tiêu Tiếu đều đau xé lòng, trong lòng than trách người đàn ông đó sao không phải là mình.

Diệp Lăng Phi phát giác tâm trạng mình không biết vì sao lại thay đổi rất nhiều, nếu như đổi lại trước đây, nói không chừng sẽ bị Vu Tiêu Tiếu mê hoặc. Nhưng hắn bây giờ lại chẳng suy nghĩ gì cả, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ được tại sao. Hắn nghe câu nói này của Vu Tiêu Tiếu, khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:

- Tôi là con buôn vũ khí đạn dược.

- Con buôn vũ khí đạn dược?

Đúng lúc Vu Tiêu Tiếu muốn truy hỏi thêm thì điệu nhạc kết thúc, Diệp Lăng Phi buông tay đang ôm Vu Tiêu Tiếu, cười nói:

- Phải xuống sân rồi.

Kết quả, Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu vừa ra ngoài sân, Hứa Duy liền tiến lên mời Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trong lòng cười đau khổ nói:

- Xem ra đào hoa cũng chẳng phải việc hay.

Hắn đành phải trở lại trong sân bãi với Hứa Duy.

Vu Tiêu Tiếu trở về bên cạnh Vương Thanh, vừa ngồi xuống, đột nhiên vang bên tai giọng của một phụ nữ:

- Nhảy rất tuyệt!

Vu Tiêu Tiếu quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một mình Tiêu Vũ Văn đứng bên cạnh mình. Tiêu Vũ Văn không phải đến để khiêu vũ, cô mặc quần bò, trên người mặc chiếc áo bôn cổ tròn.

- Cảm ơn!

Vu Tiêu Tiếu không hiểu tại sao lại rất không thích cô gái này, luôn cảm giác tính cách của cô gái này rất kỳ quái, đặc biệt cô ta ở cùng với Hứa Trọng Ân, càng khiến cho Vu Tiêu Tiếu không thích Tiêu Vũ Văn.

Tiêu Vũ Văn cũng vậy, không thích Vu Tiêu Tiếu, cô nhìn thây chướng mắt cái kiểu cách nói chuyện khoa trương của Vu Tiêu Tiếu. Lúc nãy nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu nhảy với Diệp Lăng Phi trong sân rất nổi trội, khiến cho Tiêu Vũ Văn thấy không thoải mái.

- Không ngờ bạn trai cô lại là anh ta. Rất có con mắt nhìn người!

Vu Tiêu Tiếu nhíu mày nói:

- Hình như cái này không liên quan đến cô, ồ, tôi nhớ bạn trai cô vẫn còn nằm viện, hôm nào cô gặp hắn, phiền chuyển lời xin lỗi của tôi.

- Hắn không phải là bạn trai tôi, hắn vẫn chưa đủ tư cách!

Tiêu Vũ Văn cười nhạt nói.

- Nếu cô đồng ý, có thể làm bạn gái của hắn, tôi biết trong lòng hắn vẫn luôn mơ mộng đến cô.

- Phiền cô đừng khiến cho tôi buồn nôn được không, cô còn nhắc đến người này tôi muốn ói rồi.

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Người con gái như cô cũng có thể ở cùng hắn được đó.

Tiêu Vũ Văn lạnh lùng nhìn Vu Tiêu Tiếu. Hất hất mái tóc tung bay nói toạc ra:

- Được rồi, tôi nghĩ tôi không cần thiết phải đấu mồm với cô, tôi có chút việc muốn nói chuyện với bạn trai cô.

Nói xong, cô đi thẳng đến sân nhảy, tiến đến trước mặt Diệp Lăng Phi và Hứa Duy đang nhảy, lạnh lùng nói:

- Diệp tiên sinh, có thể nhảy với tôi một bản chứ?

Diệp Lăng Phi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Vu Tiêu Tiếu, trong lòng thầm nghĩ tiểu nha đầu này tìm mình chẳng có chuyện gì hay ho cả. Hắn nở nụ cười xin lỗi Hứa Duy, buông tay đang ôm cô ra, Hứa Duy khó chịu nhìn Tiêu Vũ Văn một cái. Không nói gì, quay người đi trở về.

Tay phải Tiêu Vũ Văn đặt trên vai Diệp Lăng Phi, khuôn mặt vốn rất diễm lệ của cô hiện lên tia ánh sáng khác thường.

- Từ chú Tôn tôi đã biết tình hình của anh, tôi muốn biết tối hôm đó làm sao anh có thể làm được?

Tiêu Vũ Văn hỏi.

- Tôi không hiểu ý của cô!

Diệp Lăng Phi giả vờ không hiểu.

- Cô nói tối hôm nào?

- Buổi tối anh giết Tiền Thông.

Trong mắt Tiêu Vũ Văn lóe lên một tia khác thường, cô cười cười nói:

- Ông nội không cho phép tôi nhúng tay vào việc của xã hội đen, nhưng có những việc tôi không thể trốn tránh, ví dụ như có người nào đó giết người trong nhà tôi. Chú Tôn nói với tôi anh là tên đầu sỏ không dễ đụng tới, đây mới là việc tôi hứng thú nhất, anh rốt cuộc là người như thế nào, tại sao đã đánh Hứa Trọng Ân lại không có việc gì cả, tất cả những việc này đều khiến tôi thấy kì lạ, Diệp Lăng Phi, tôi lớn đến bây giờ anh là người đàn ông khiến tôi thấy thú vị. Tôi rất có hứng thú với gia cảnh của anh.

Trước đây Diệp Lăng Phi cứ xem Tiêu Vũ Văn là một cô gái có bối cảnh bang xã hội đen, nhưng lúc này, hắn lại nghĩ cô Tiêu Vũ Văn này hoặc là không đơn giản như hắn từng nghĩ trước đây.

Hắn không thể không xem xét lại Tiêu Vũ Văn, đúng lúc mắt Diệp Lăng Phi lướt qua đôi mắt của Tiêu Vũ Văn, hắn nhìn thấy được trong trái tim người thiếu nữ này giấu một thứ không muốn bị người khác phát hiện. Diệp Lăng Phi nãy ra suy nghĩ, thầm bảo:

- Tiểu nha đầu này không đơn giản.

Tiêu Vũ Văn quả thật đã rời xa sự nghiệp bang xã hội đen, đây là ông nội cô đặc biệt sắp xếp. Nhưng từ lúc cô vừa sinh ra, đã định sẵn cô không thể thoát khỏi quan hệ với xã hội đen.

Tiêu Triều Dương khổ tâm nhiều năm nay, chính là muốn cho cô cháu gái của mình không có liên quan gì đến xã hội đen, nhưng Tiêu Triều Dương lại quên mất một điều, chỉ cần Tiêu Triều Dương không lui khỏi vị trí cầm đầu bang Búa Rìu, trên người Tiêu Vũ Văn sẽ in dấu cháu gái của đại ca bang Búa Rìu, cái dấu ấn này khiến cho Tiêu Vũ Văn ngay từ nhỏ đã hiểu được mình không giống mọi người,cô có thể hô mưa gọi gió, không ai dám đụng đến cô.

Tiêu Vũ Văn từ nhỏ đã học được cuộc sống **, cô có cách nghĩ của bản thân. Vì thế, cô mới đồng ý qua lại với Hứa Trọng Ân, một phần lớn là do thế lực của bố Hứa Trọng Ân. Tiêu Vũ Văn nghĩ trong lòng, cô chỉ có thể làm như vậy mới giúp được ông nội.

Nhưng Tiêu Vũ Văn đã nhanh chóng nhận thức được rằng, Hứa Trọng Ân chỉ là một kẻ vô dụng không làm nên chuyện, vốn không hề có ảnh hưởng gì đến bố hắn cả. Hơn nữa thế lực của Hứa Lạc Sơn cũng chẳng to như ông nội cô tưởng tượng, chỉ trong việc Hứa Trọng Ân bị đánh cũng có thể nhìn thấy được, gia cảnh của Diệp Lăng Phi có thể lớn mạnh hơn.

Trên thế giới này người thân duy nhất của Tiêu Vũ Văn chỉ còn lại mình ông nội, cô sẽ cố gắng làm tất cả để giúp ông nội, cho dù bản thân có đánh đổi tất cả.

- Tiểu nha đầu, tôi nghĩ có những việc cô không biết thì sẽ tốt cho cô hơn.

Diệp Lăng Phi khẽ cười nói.

- Tại sao mỗi người các cô đều muốn biết thân phận của tôi, nếu nói cho cô, tôi là lăn lộn trong xã hội, cô có tin không?

- Tôi không tin!

Tiêu Vũ Văn cười nhạt bảo.

- Tuy tôi không biết rốt cuộc anh có thân phận gì, nhưng tôi lại tin anh có năng lực giúp được ông nội tôi?

- Giúp ông nội cô?

Diệp Lăng Phi sững sờ.

- Ông nội cô bị sao? Chẳng phải rất tốt đó sao?

- Tôi với anh làm một vụ buôn bán, nếu anh có thể cứu được ông nội tôi, tôi nguyện dùng thân mình để báo đáp anh.

Tiêu Vũ Văn nói xong câu này, Diệp Lăng Phi rất nhanh đã nhận thức được bang Búa Rìu đã xảy ra chuyện rồi.

Bang Búa Rìu là một ban có quy mô rất lớn, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, đây là kết quả tất yếu, ngay cả Tiêu Triều Dương cũng đã nhận thức được bang xã hội đen nên rửa tay gác kiếm thì mới còn đường sống, hắn đang từng bước dẫn dắt ban hội của mình rửa tay gác kiếm.

Bang Búa Rìu không chuyên buôn bán thuốc phiện nhiều năm nay, trong địa bàn cấp dưới của bang hội Búa Rìu, bang hội sẽ không cung cấp bất kỳ thuốc phiện nào, chỉ là có một vài khách len lén tự mang vào, sáu bảy năm trước, trong địa bàn của bang Búa Rìu và bang 3K không những cung cấp thuốc lắc mà còn có cả hêroin.

Tiêu Triều Dương sử dụng thủ đoạn cưỡng chế để văn phòng của bang Búa Rìu dần thoát thân trong sự nghiệp bang xã hội đen, tuy như vậy thì sẽ tổn thất rất nhiều đến lợi ích của bang Búa Rìu, nhưng lại thành công trong việc tránh được cuộc càn quét của cảnh sát.

Cùng với sự biến mất của bang Búa Rìu, sau khi 3K bị cảnh sát đả kích nghiêm ngặt mất lần, nguồn thuốc phiện bị cắt đứt triệt để, trực tiếp cắt đứt được nguồn thuốc phiện của ba bang hội.

Nhìn từ bên ngoài, tình hình trị an của thành phố Vọng Hải tương đối ổn định, nhưng thuốc phiện là một loại đem lại món lãi kếch sù, các công việc khác không thể làm đem lại món lại kếch sù như thuốc phiện được, vì thế mới nói trong nội bộ bang hội 3K luôn rục rịch manh động.

Thủ lĩnh của 3K một năm trước đã sớm định cư ở Hồng Kông, thông báo với bên ngoài là về Hồng Kông dưỡng lão, trên thực tế lại không phải thế, mà là có kế hoạch khác.

Chuyện của xã hội đen mới có người của nội bộ xã hội đen rõ, người bình thường rất ít hiểu được sự tranh chấp trong nội bộ xã hội đen. Đương nhiên, có một số chuyện người ngoài như Diệp Lăng Phi không thể nào hiểu được.

Hắn chỉ tiếp xúc với Tiêu Triều Dương chỉ có một lần duy nhất, ấn tượng đối với Tiêu Triều Dương vẫn xem là không tồi, ít nhất là một thủ lĩnh của bang xã hội đen hiểu được rút tay lại, điều này đã khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác lão già này vẫn không tồi.

Đương nhiên, Diệp Lăng Phi không cần dây dưa đến tranh chấp trong nội bộ bang phái xã hội đen, đối với điều kiện trao đổi của Tiêu Vũ Văn không hề có hững thú. Không thể phủ nhận, Tiêu Vũ Văn là một cô gái khiến cho người ta **.

Tuy không có khí chất cao nhã như Bạch Tình Đình, nhưng trên người Tiêu Vũ Văn lại mang lại một khí chất ương ngạnh, cái khí chất này cùng với khí chất không câu nệ tiểu tiết của Angel và Vu Tiêu Tiếu đều là hoàn toàn khác nhau, đó là khí chấy ương ngạnh được sinh ra và lớn lên trong gia tộc xã hội đen.

Dáng người của Tiêu Vũ Văn không xem là mê hồn, nhưng chí ít ** vểnh cao, eo nhỏ thon gọn, cái quần bò không thắt nịt bó chặt cái ** vểnh cao của Tiêu Vũ Văn, chỉ cần khẽ cong lưng, là có thể nhìn thấy làn da trắng mịn giữa cái lưng nhỏ và mông. Mức độ gợi cảm khác cũng đủ để khiến đàn ông hồn xiêu phách tán.

Ngực của Tiêu Vũ Văn không phải là rất to, chỉ có thể xem ở hạng trung, nhưng khuôn mặt kiều diễm đã bù đắp cho bộ ngực không đủ, khiến người ta nhìn vào lại không nhịn được muốn ôm vào lòng. Đặc biệt là những đàn ông thích loại thiếu nữ ngang bướng, luôn có cảm giác trên giường sẽ có phong vị khác.

Đáng tiếc, Diệp Lăng Phi không có hứng thú với cuộc giao dịch này. Hắn không muốn nhúng tay vào bất kỳ việc nào có liên quan đến xã hội đen, sau khi nghe xong Tiêu Vũ Văn đưa ra cuộc giao dịch này, Diệp Lăng Phi lại khẽ cười nói:

- Thật ngại quá, tôi không có hứng thú.

Nói xong hắn buông tay, đi thẳng qua mặt Tiêu Vũ Văn, thậm chí không thèm hỏi cụ thể là làm gì, Tiêu Vũ Văn không ngờ Diệp Lăng Phi lại thẳng thắn cự tuyệt như vậy, trong phút chốc đã sững sờ đứng ngây người.

Diệp Lăng Phi trở về bên cạnh Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu và Hứa Duy chạy bu lại, hỏi:

- Cái con đáng ghét đó đã nói gì thế?

- Không có gì, chỉ là mấy chuyện lung tung phèn.

Diệp Lăng Phi không nói nhiều, hắn xem đồng hồ, xin lỗi nói:

- Tôi phải về rồi, chúc mọi người chơi vui vẻ.

- Không phải chứ. Sư phụ đi như vậy, quá sớm rồi!

Vu Tiêu Tiếu vừa mới nhảy một bài vẫn còn cảm giác chưa nhảy đủ, đã nghe Diệp Lăng Phi nói phải đi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy một vài gia súc ở đây giương mắt nhìn xung quanh, cười nói:

- Nếu tôi không đi, e là tôi sẽ không ra khỏi được ngôi trường này nữa rồi.

Diệp Lăng Phi vừa đi, Vu Tiêu Tiếu và Hứa Duy cũng cảm thấy chẳng còn thú vị gì nữa, đều rời khỏi vũ hội. Kết quả đã đuổi được một đám gia súc.

Diệp Lăng Phi vốn định đi bách hóa Việt Dương xem chuẩn bị thế nào rồi, nhưng lúc hắn đi qua tiệm cà phê ở đường Học Uyển. Nhìn thấy trong tiệm vẫn còn sáng đèn.

Diệp Lăng Phi dừng xe bên đường. Đi đến cửa tiệm cà phê, liền nhìn thấy Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân vẫn còn đang thu dọn bên trong, nhìn tổng thể thì tiệm cà phê đã được dọn dẹp gọn gàng rồi, có thể chuẩn bị khai trương rồi.

Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa chần chừ, đắn đo là có nên vào hay không, trong lúc hắn còn đang chần chừ thì Lý Khả Hân đã phát hiện ra Diệp Lăng Phi.

Lý Khả Hân mặc đồ đồng phục hôm đó Diệp Lăng Phi mang qua, trong tay cầm một miếng vải lau. Lúc nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân vội vàng đẩy cửa ra, vẫy tay với Diệp Lăng Phi bảo:

- Làm gì đứng đấy, mau vào đi!

Diệp Lăng Phi cười cười, thẳng bước vào trong tiệm cà phê.

Diệp Lăng Phi vừa bước vào tiệm cà phê, sau khi Đường Hiểu Uyển đang bưng một thau nước lau quầy thu ngân của tiệm cà phê nhìn thấy Diệp Lăng Phi mặc bộ đồ vest đi vào, vui vẻ hô lên một câu:

- Diệp đại ca.

Liền vội chạy đến, Đường Hiểu Uyển đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, nhìn Diệp Lăng Phi khắp một lượt, lại dùng mũi ngửi ngửi người Diệp Lăng Phi. Lè lè lưỡi, giống như một cô bé tinh nghịch nói:

- Diệp đại ca, có phải hẹn với cô nào không. Ăn mặc đẹp trai thế, trên người còn có mùi nước hoa của phụ nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.