Diệp Lăng Phi cầm bưu phẩm
đi đến trước mặt Trương Lộ Tuyết, đưa bưu phẩm cho Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết nhìn tên trên bưu phẩm bỗng phá lên cười. Diệp Lăng Phi
ngồi bên cạnh Trương Lộ Tuyết, thấy Trương Lộ Tuyết nhìn mình cười, hắn
nói:
- Lộ Tuyết, em cười gì vậy?
Trương Lộ Tuyết quơ quơ bưu phẩm trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi nhìn thấy chưa, Trương Lộ Tuyết em không phải không có
người theo đuổi, đây là bưu phẩm bạn học của em gửi cho em.
- Bạn học cũ của em?
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Trương Lộ Tuyết, ôm lấy Trương Lộ Tuyết, nhìn bưu phẩm nói:
- Lộ Tuyết, sao không thấy em nói với anh.
- Em đã nói với anh rồi, chỉ là anh không để ý mà thôi.
Trương Lộ Tuyết mở bưu phẩm ra, thấy bên trong có mấy bức ảnh, trong ảnh là một thanh niên tóc vàng anh tuấn, Trương Lộ Tuyết không hiểu rút
cuộc tại sao người này lại gửi ảnh cho cô ta, cô ta xem xong, để ảnh lên giường, quay sang thấy Diệp Lăng Phi đang bĩu môi nói:
- Chẳng đẹp trai tý nào, làm sao đẹp trai bằng anh.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh ghen à? Diệp Lăng Phi, anh nói thật đi, có phải anh đang ghen không?
- Làm gì có. Có gì mà anh phải ghen chứ, bây giờ em đang ở trong lòng
anh, em là người đàn bà của anh, có gì mà anh phải ghen chứ.
Diệp Lăng Phi nói xong, đột nhiên mắng:
- Khốn thật, tên nhãi ranh này rút cuộc muốn làm gì, gửi những bức ảnh này có ý gì. Xì!
Trương Lộ Tuyết cười phá lên, quay sang hôn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Anh ta là bạn học của em, hồi trước khi em học ở Anh quen với anh ta,
anh ta tên là David, sau khi em về nước anh ta có gọi điện cho em vài
lần, không có gì cả, em không phải đã nói với anh rồi sao, em không
thích người nước ngoài, bây giờ anh yên tâm chưa?
- Anh đương nhiên biết giữa em và anh ta không có quan hệ gì. Anh chỉ
hỏi tên anh ta mà thôi, lẽ nào không để anh hỏi tên anh ta.
Diệp Lăng Phi nói xong bèn nhảy xuống giường, Trương Lộ Tuyết không biết Diệp Lăng Phi muốn làm gì, thấy Diệp Lăng Phi đi khép cửa phòng lại,
hắn nằm đè lên Trương Lộ Tuyết và hôn.
Sau cái hôn nồng nhiệt, Trương Lộ Tuyết đẩy Diệp Lăng Phi ra rồi nói:
- Anh muốn làm gì vậy, anh vẫn muốn?
- Đương nhiên rồi, anh đương nhiên muốn rồi. Lẽ nào không được sao?
Trương Lộ Tuyết nũng nịu nói:
- Đương nhiên không được rồi. Đây là nhà em, bố mẹ em đều ở nhà, bố mẹ
em không hề biết quan hệ giữa anh và em, lần trước em không hề nói với
bố em đứa trẻ đó là của anh. Diệp Lăng Phi, trưa hôm nay không phải vừa
làm chuyện đó sao, em không muốn anh quá mệt mỏi đâu, buổi tối anh còn
phải ứng phó với Bạch Tình Đình nữa đấy.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy xong, tỉnh bơ nói:
- Lộ Tuyết, vậy chúng ta nằm trên giường được chứ, anh định chiều nay
nằm trên giường của em, ngủ với em, yêu cầu đó không quá đáng chứ.
- Sao lại không quá đáng, anh muốn nằm trên giường cuả em đấy. Em không thể để anh nằm trên giường của em được, không được, không được, anh đã
tắm chưa, bẩn chết đi được..ai ya, quần áo của anh, anh đừng cởi ra...
Diệp Lăng Phi không quan tâm Trương Lộ Tuyết kêu ca, cùng Trương Lộ Tuyết yêu đương nồng nhiệt.
Hôm qua Vu Đình Đình mới về đến Vọng Hải, hôm nay cô ta vừa đến trường
mới biết trong lớp có bạn sinh nhật, lớp trưởng nhân cơ hội này tổ chức
cả lớp tụ tập, như vậy cũng để khuấy động phong trào của cả lớp. Lớp của Vu Đình Đình có tất cả hai mươi ba người, trong đó có mười nam còn lại
đều là nữ. Vu Đình Đình bình thường rất ít khi tham gia các hoạt động
như thế này ở lớp, sau khi Tần Dao rời đi, Vu Đình Đình ở trong lớp cũng không có nhiều bạn, cô ta cũng không muốn quan hệ của mình và các bạn
trong lớp trở nên không tốt, bây giờ thấy có cuộc tụ tập như vậy, Vu
Đình Đình muốn cùng tham gia cùng các bạn để quan hệ với các bạn trong
lớp được tốt hơn. Nhưng cô ta lại lo lắng Diệp Lăng Phi có ý kiến nên
mới gọi điện xin ý kiến Diệp Lăng Phi, nghe thấy Diệp Lăng Phi đồng ý Vu Đình Đình mới yên tâm tham gia tụ tập với các bạn trong lớp.
Vu Đình Đình không hề thiếu tiền, Diệp Lăng Phi hàng ngày đưa tiền tiêu
vặt cho Vu Đình Đình, bố mẹ Vu Đình Đình cũng cho cô ta không ít tiền
tiêu. Bố mẹ Vu Đình Đình cũng biết xã hội bây giờ chi tiêu nhiều, con
gái họ đi học ở bên ngoài, sợ không đủ tiền tiêu hoặc có chuyện khác
xảy ra nên mới cho Vu Đình Đình mỗi tháng ít nhất một ngàn đồng tiền
tiêu vặt, một ngàn đồng này không bao gồm tiền sinh hoạt phí. Nếu tiền
của Vu Đình Đình không đủ, có thể xin them bố mẹ cô ta. Gia đình Vu Đình Đình mặc dù không phải loại có rất nhiều tiền, nhưng cũng là loại trung lưu, kinh tế tương đối khá giả.
Vu Đình Đình tiêu tiền vốn cũng rất tiết kiệm, cô ta không phải là người thích tiêu tiền lung tung. Trước khi có quan hệ như hiện nay với Diệp
Lăng Phi, Vu Đình Đình chi tiêu càng tiết kiệm, cô ta không quen tiêu
hết tiền vào mỹ phẩm, quần áo, nhưng sau khi có quan hệ than mật với
Diệp Lăng Phi, lại thêm Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển không ngừng dạy dỗ
Vu Đình Đình khiến Vu Đình Đình quen dần với việc dùng mỹ phẩm, mặc quần áo đẹp, say mê Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình mặc dù ngoài miệng nói không muốn làm như vậy, nhưng trong lòng Vu Đình Đình cũng có tính toán, cô
ta không muốn tranh giành cái gì với Bạch Tình Đình vợ của Diệp Lăng
Phi, Vu Đình Đình chỉ muốn thể hiện những điểm tốt của mình cho Diệp
Lăng Phi thấy. Việc chi tiêu không tránh khỏi nhiều lên nhưng so với số
tiền mà bố mẹ cô ta cho thì vẫn còn dư dả nhiều.
So với bố mẹ Vu Đình Đình, số tiền mà Diệp Lăng Phi đưa cho Vu Đình Đình nhiều hơn nhiều. Diệp Lăng Phi hiểu tính cách của Vu Đình Đình, Vu Đình Đình sẽ không xin tiền Diệp Lăng Phi, cho dù Vu Đình Đình gặp khó khăn, Vu Đình Đình cũng không xin tiền Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình càng như
vậy, Diệp Lăng Phi càng cần đưa tiền cho Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi đưa tiền cho Vu Đình Đình cũng phải nói rất nhiều, lần nào cũng phải ép Vu
Đình Đình lấy tiền.
Trong tay Vu Đình Đình có không ít tiền, ít nhất cũng trên mười lăm vạn. Vu Đình Đình vẫn là một sinh viên, trong tay có nhiều tiền như vậy cũng chỉ để trong ngân hàng, cô ta cơ bản không có chỗ để tiêu tiền. Trong
trường , Vu Đình Đình trang điểm rất đơn giản, cô ta đẹp nhất cũng chỉ
để Diệp Lăng Phi thấy. Còn về lớp cô ta, không ít bạn cùng lớp nghĩ rằng gia đình Vu Đình Đình rất bình thường. Lần này, lớp tổ chức tụ tập,
thực hiện AA, nghĩa là mọi người cùng nhau đóng tiền. Vu Đình Đình vốn
định chi hết tiền nhưng lại nghĩ mình làm như vậy nói không chừng lại
làm người khác hiểu nhầm mình muốn khoe khoang nên lại thôi.
Địa điểm tụ tập là khách sạn bên cạnh quảng trường Hải Tinh, cách chỗ Vu Đình Đình ở không xa. Vu Đình Đình về đến biệt thự, vốn định thayquần
áo, nhưng nghĩ một chút thấy mình cứ ăn mặc đơn giản thì tốt hơn, vẫn là chiếc váy liền màu trắng, đi đôi dép xăng đan.
Vu Đình Đình đến chỗ lớp mình tụ tập, đó là trung tâm của quảng trường
Hải Tinh, khi Vu Đình Đình đến, ở đó đã có bảy tám bạn học của Vu Đình
Đình ở đó. Lớp trưởng vẫn chưa đến, Vu Đình Đình cũng chỉ có thể ở đó
đợi.
Một cô gái mặc váy hoa đến ngồi cạnh Vu Đình Đình, đợi Vu Đình Đình ngồi xuống, cô gái tên Điền Tư bèn hỏi:
- Đình Đình, cậu làm thế nào đi từ biệt thự quảng trường Hải Tinh đến đây?
Vu Đình Đình đương nhiên không muốn để bạn học của mình biết mình đang sống trong biệt thự, cô ta cười nhẹ nhàng nói:
- Tớ đi đến đó mua ít đồ, chứ không phải tớ sống ở đó.
- Ồ, Tình Đình, lần trước mình nghe mọi người nói cậu sống ở đây, mình
cứ tưởng cậu sống ở đó. Nhưng tớ cũng nghĩ câụ không thể sống ở những
nơi như thế.
Vu Đình Đình cười nói:
- Tớ sống ở đây, nhưng không giống những người kia nói là sống trong
biệt thự. Nếu tớ thật sự có tiền, tớ có thể mua túi có thương hiệu rồi,
tớ cũng thích quần áo nữa.
- Haha, ừ. Tớ cũng nói như vậy, nhìn xem quần áo cậu mặc kìa, chỉ là
loại mấy chục đồng bán ở chợ, Đình Đình, mình thấy, cậu đừng nghe người
khác nói gì, chỉ cần không thẹn với lòng là đươc rồi, trong trường chúng ta có một số người thích đố kỵ với người khác, thích nói xấu sau lưng
người khác.
Vu Đình Đình và cô gái tên Điền Tư quan hệ khá tốt, có thể xem là bạn
thân. Cô gái tên Điền Tư không phải là người địa phương mà là người Bắc
Kinh. Cô ta kéo tay Vu Đình Đình khẽ nói:
- Đình Đình, cậu nhìn thấy Trần Dương ở lớp mình không?
Vu Đình Đình nhìn sang cậu nam sinh mặc áo sơ mi trắng, cậu nam sinh đó
đeo kính trong khá thư sinh. Khi Vu Đình Đình nhìn Trần Dương đúng lúc
Trần Dương cũng đang nhìn Vu Đình Đình, Vu Đình Đình thấy vậy bèn quay
sang Điền Tư khẽ nói:
- Điền Tư, cậu định nói gì?
- Tớ có thể nói gì chứ, Đình Đình, tớ muốn nói Trần Dương luôn có cảm
tình với cậu, lần trước, cậu ta còn mời riêng tớ đi ăn cơm, muốn hỏi tớ
về cậu nhưng tớ đâu có biết. Đình Đình tớ biết cậu chưa có bạn trai, tớ
thấy Trần Dương cũng được cậu thử suy nghĩ xem sao.
Vu Đình Đình khẽ nói:
- Điền Tư, cậu đừng nói lung tung, tớ có bạn trai rồi, sao lại chưa có bạn trai.
Điền Tư sửng sốt nói:
- Cậu có bạn trai rồi? Sao tớ không nhìn thấy bạn trai cậu?
- Anh ấy học ở trường khác, không phải ở trường chúng ta, hơn nữa…hơn
nữa bạn trai tớ không thích tiếp xúc với người khác. Tớ và anh ấy ở cùng một nơi, bọn tớ sống chung với nhau.
Vu Đình Đình không biết nói dối, khi nói cô ta không dám nhìn vào mắt Điền Tư, Điền Tư nghe Vu Đình Đình nói vậy nói:
- Cậu và bạn trai đã ở chung với nhau rồi à?
- À…phải…không phải...
Vu Đình Đình vốn đang nói
dối, trong lòng hoảng loạn, ban nãy Điền Tư nói, Vu Đình Đình không hề
nghe rõ, chỉ là tùy tiện nói mà thôi, đợi cô ta ý thức được mình trả lời như vậy không đúng mới vội vàng phủ nhận. Điền Tư cười nói:
- Đình Đình, cậu không cần phủ nhận, tớ đoán được cậu và bạn trai đang ở với nhau, nếu không sao cậu không ở trong trường mà lại ở bên ngoài,
nhất định là ở cùng bạn trai để tớ nói với Trần Dương cho cậu ta từ bỏ ý định đó đi.
Vu Đình Đình nói:
- Điền Tư, cậu không phải cũng không có bạn trai sao, sao không suy nghĩ về Trần Dương. Tớ thấy Trần Dương rất được.
Điền Tư lại nhìn Trần Dương nói:
- Suy nghĩ về cậu ta? Tớ làm sao xứng với người ta, người ta không thích tớ.
Điền Tư nói xong đột nhiên quay sang cậu nam sinh ngồi bên cạnh Trần Dương hỏi:
- Bạn gái cậu đâu, lần trước cậu nói cậu có bạn gái, hơn nữa lại làm ở tập đoàn Tân Á?
Vu Đình Đình thấy nhắc đến tập đoàn Tân Á, hơi sửng sốt, cô ta biết tập
đoàn Tân Á là do lúc đầu Đường Hiểu Lộ và Lý Khả Hân làm việc ở đó, bây
giờ Đường Hiểu Lộ đến làm ở công ty của Lý Khả Hân. Cậu nam sinh kia
nói:
- Cô ấy phải đi làm.
- Đi làm? Tớ thấy cậu đang nói dối thì có, tập đoàn Tân Á là một công ty lớn ở Vọng Hải, ai chẳng muốn đánh nhau vỡ đầu để vào, bạn gái cậu làm
việc ở tập đoàn Tân Á, vậy không phải là cậu chỉ cần dựa vào bạn gái cậu là được rồi, người ta đều nói ở thành phố Vọng Hải có hai công ty lớn,
một là tập đoàn Tân Á, một công ty khác là tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, đãi
ngộ tốt nhất.
Hai công ty mà Điền Tư nhắc đến đều là của Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình
làm sao mà không biết. Nhưng Vu Đình Đình cũng chỉ nghe Điền Tư nói mà
thôi, cô ta không có ý nói thêm vào. Điền Tư vùa vừa nói xong các bạn
học khác trong lớp đều nói thêm vào:
- Đúng đấy, tiểu tử nếu là thật thì dẫn bạn gái cậu đến xem xem.
- Đúng, dẫn đến xem xem.
Cậu nam sinh kia thấy các bạn đồng thanh bèn nói:
- Tớ dẫn đến làm gì, đây là lớp chúng ta tụ tập, tớ dẫn cô ấy đến không tiện lắm.
Điền Tư nói:
- Có gì mà không tiện. Để bọn tớ làm quen một chút, nói không chừng sau
này có thể nhờ bạn gái cậu giới thiệu, cho dù để bọn tớ vào tập đoàn Tân Á thực tập cũng được. Tớ nghe nói, mỗi năm tập đoàn Tân Á đều tuyển rất nhiều thực tập sinh, thực tập ở đó lương cũng rất cao, mỗi tháng cũng
hơn hai ngàn đồng, nhân viên chính thức lương lại càng cao, chúng ta có
thể dựa vào tư cách thực tập sinh để vào tập đoàn Tân Á, như vậy sau này sẽ có cơ hội ở lại tập đoàn Tân Á.
Các bạn học khác cũng nói thêm vào, cậu nam sinh kia nghe Điền Tư nói vậy nói:
- Vậy được, tớ gọi điện cho bạn gái tớ, nhiều nhất tối hôm nay tớ đóng hai phần, đóng cả phần tiền của bạn gái tớ.
Điền Tư nói:
- Được! Sớm nên như vậy, cậu đừng học Đình Đình, có bạn trai cũng không dẫn đến.
Điền Tư vừa nói xong, Trần Dương ngồi bên kia sửng sốt nhìn Vu Đình
Đình, Vu Đình Đình kéo cánh tay Điền Tư, ý không muốn để Điền Tư nói
tiếp. Điền Tư mới ngừng lại, nói:
- A, lớp trưởng sao bây giờ vẫn chưa đến, thật là chậm chạp, bụng tớ đói lắm rồi.
Cậu nam sinh kia cầm điện thoại, cậu ta cúp điện thoại xong bèn nói:
- Đợi cô ấy tan làm sẽ đến, chúng ta phải nói trước, các cậu không được
đùa lung tung đâu đấy, tớ và cô ấy quen nhau chưa lâu, các cậu đừng có
dọa để cô ấy chạy mất.
Điền Tư nói:
- Chúng tớ đương nhiên biết rồi. Cậu yên tâm đi, chúng tớ không nói linh tinh đâu, đều nói tốt về cậu, như vậy được chưa.
Khi lớp trưởng đến, mấy học sinh này đã đặt xong khách sạn. Hai mươi ba
người không ngồi hết trong phòng đặt nên phải ngồi ở phòng khách. Vu
Đình Đình ngồi bên cạnh Điền Tư, Trần Dương ngồi đối diện Vu Đình Đình,
khi đồ ăn mang lên, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện. Cậu nam sinh ban nãy
tên Lý Cương, ngồi bên cạnh Trần Dương, cậu ta cầm điện thoại gọi cho
bạn gái của mình, cậu ta gọi xong bèn đứng dậy nói: Tớ đi đón bạn gái
tớ, tớ sẽ quay lại ngay.
Điền Tư nói:
- Mau đi, mau đi đi, chúng tớ muốn xem bạn gái cậu rút cuộc như thế nào, có giống cậu nói không, Lý Cương cậu đừng lừa bọn tớ đấy.
Lý Cương cười với Điền Tư nói:
- Cậu yên tâm đi, bạn gái tớ rất đẹp.
Lý Cương nói rồi chạy ra cửa khách sạn, không lâu sau dẫn vào một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, cô gái đó chính là cô nhân viên lễ tân mà
Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy ở tập đoàn Tân Á. Thần sắc Lý Cương vô cùng
hưng phấn, dẫn cô gái đó vào nói:
- Đến đây, tớ giới thiệu với mọi người, vị này là bạn gái của tớ, Liêu Tiểu Thanh, làm việc ở tập đoàn Tân Á.
Điền Tư nhìn cô bạn gái của Lý Cương, vừa nhìn khoảng hai mươi tuổi, có
lẽ cũng chỉ là một nhân viên bình thường ở tập đoàn Tân Á, tuổi đời còn
trẻ quá cũng không trông cậy gì. Nhưng các bạn trong lớp tỏ ra rất hoan
nghênh, Lý Cương tỏ ra rất đắc ý, cầm tay Liêu Tiểu Thanh, đang định
ngồi vào chỗ, đúng lúc đó, từ bên ngoài khách sạn, có bốn gã thanh niên
đi vào, cầm đầu chính là Mã Tam.
Mã Tam đi theo Liêu Tiểu Thanh, để xem rút cuộc Liêu Tiểu Thanh có quan
hệ với ai. Chiều hôm nay, Mã Tam và mấy gã thanh niên kia uống không ít
rượu, đã uống hết ba két bia, bây giờ khắp người gã toàn mùi bia. Mã Tam nghĩ thầm, cô không phải không nói với tôi sao, vậy được, tôi sẽ tự đi
tìm, nếu để tôi tìm được thằng tiểu tử đó, tôi tuyệt đối không tha cho
nó. Mã Tam do vậy mới đi theo Liêu Tiểu Thanh, quả thật đã để Mã Tam tìm ra bạn trai mới của Liêu Tiểu Thanh. Mã Tam vừa bước vào, khiến Liêu
Tiểu Thanh sợ hết hồn, Liêu Tiểu Thanh không ngờ Mã Tam lại đến đây,
chiều hôm nay, Mã Tam đã gây chuyện ở công ty, mặc dù sau đó đã đi rồi,
trong lòng Liêu Tiểu Thanh cũng biết Mã Tam sẽ không dễ dàng buông tha
như vậy, chắc chắn sẽ lại gây chuyện. Liêu Tiểu Thanh vốn không muốn gặp mặt Lý Cương, vì lo Mã Tam sẽ gây chuyện với Lý Cương, nhưng ban nãy cô ta không từ chối được Lý Cương nên đành phải đồng ý, kết quả thật sự
xảy ra chuyện, Mã Tam quả thật đã đuổi đến đây.
Lý Cương không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Liêu Tiểu Thanh sợ hãi, cậu ta ôm lấy Liêu Tiểu Thanh nói:
- Tiểu Thanh ở đây đều là bạn học của anh, em không cần sợ hãi.
Lý Cương làm như vậy càng kích động Mã Tam. Mã Tam dẫn người đi thẳng
đến cho hai bọn họ, trước mặt Lý Cương không nói không rằng giơ chân
phải lên đạp Lý Cương một cái ngã xuống đất, ngay sau đó, Mã Tam đưa tay phải lên tát mạnh vào mặt Liêu Tiểu Thanh mắng:
- Đồ đê tiện, tao biết ngay mày có đàn ông khác ở ngoài, hôm nay cuối cùng đã để tao tóm được, để xem mày còn nói được gì.
Liêu Tiểu Thanh hoảng hốt, nói:
- Mã Tam tôi và anh đã kết thúc rồi, tôi xin anh, anh đừng quấn lấy tôi nữa.
Mã Tam nghe Liêu Tiểu Thanh nói vậy bèn mắng:
- Tiện nhân, mày nói gì, mày cắm sừng lên đầu tao còn dám bảo tao đừng
quấn lấy mày, đồ tiện nhân, mày đã nghĩ qua chưa, Mã Tam tao là ai, loại đàn bà nào tao không có. Cái gì tao cũng có thể nhường, chỉ có chuyện
này không thể nhường, cắm sừng lên đầu Mã Tam này, lần này tao tuyệt đối không tha cho tên tiểu tử thối kia.
Mã Tam nói rồi đi ra tóm lấy Lý Cương đang nằm dưới đất tát một cái điếng đời khiến Lý Cương chảy máu mồm.
Mã Tam gây chuyện ở đây, những bạn học của Lý Cương không chịu nổi nữa.
May mà Lý Cương là bạn học của bọn họ, mấy cô gái kia mặc dù sợ hãi
không dám làm gì nhưng vẫn còn có mười nam sinh, những nam sinh này lần
lượt đứng dậy, Trần Dương đến trước mặt Mã Tam nói:
- Anh là ai?
- Bốn mắt, ở đây không có chuyện của mày, cút ngay cho tao.
Mã Tam khắp người mùi rượu, đầu trọc, mắt trợn ngược rất ghê sợ. Mã Tam nói:
- Tao nói cho mày biết, đây là chuyện của tao, tên khốn chưa mọc đủ lông cút ngay cho tao.
Mã Tam nói như vậy khiến Trần Dương tức tím mặt, cầm chai bia chưa mở chỉ về phía mặt Mã Tam nói:
- Đây là bạn học của tao, tao đương nhiên phải quản.
Mã Tam nghe đến đây, trừng mắt nói:
- Được, vẫn có người muốn làm anh hùng. Bốn mắt, mày cút ngay cho tao, nếu mày còn không cút, tao sẽ dùng đến dao đấy.
Trần Dương không hề có ý sợ hãi, nói:
- Mày buông bạn tao ra.
- Mẹ nó, thằng bốn mắt rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Mã Tam thực sự phẫn nộ, đấm thẳng vào mặt Trần Dương, lúc đó gã đã uống rươu, người uống rươu rất dễ nổi nóng. Trần Dương cũng đã uống rượu,bị
Mã Tam đánh lùi lại hai bước, trong đầu nóng lên, cầm chai bia đập thẳng vào đầu Mã Tam. Chai bia đập thẳng vào đầu Mã Tam khiến máu chảy ra
ròng ròng. Mắt Mã Tam trừng lên, tay phải rút dao trong người ra, đâm về phía ngực của Trần Dương, rồi ngay sau đó rút con dao dính máu ra, quay sang những nam sinh vốn định động thủ mắng:
- Bọn nhóc chúng mày đứa nào còn dám động thủ, còn dám động thủ với tao, tao sẽ cho chúng mày đổ máu.
Sắc mặt Trần Dương trắng bệch, hai tay giữ chặt ngực, máu từ ngực chảy
ra, mấy gã thanh niên đi cùng Mã Tam thấy có chuyện xảy ra vội vàng chạy đến nói:
- Lão Tam, mau chạy thôi.
Mã Tam mắng:
- Chạy cái gì. Cho dù chạy cũng phải mang đôi nam nữ cho má này đi cùng.
Mã Tam nói xong, ba gã kia cũng kéo Liêu Tiểu Thanh đi ra ngoài, Lý
Cương thấy Trần Dương bị đâm, sớm đã sợ đần người ra rồi, bị Mã Tam kéo
đi đến kêu cũng không dám kêu, cứ thế bị Mã Tam kéo đi.
Ở đây bị loạn lên như một nồi cháo, những bạn học kia chạy về phía Trần
Dương, có một số gọi điện cho cảnh sát, có một số gọi 120. Gần quảng
trường Hải Tinh có bệnh viện, nếu đợi 120 đến,nói không chừng Trần Dương thật sự xảy ra chuyện rồi, vẫn là lớp trưởng khá bình tĩnh, cậu ta bảo
hai nam sinh dùng tay giữ chặt vết thương của Trần Dương ngăn không cho
máu chảy ra nhiều, những nam sinh khác đỡ Trần Dương đưa đến bệnh viện.
Vu Đình Đình không thể can thiệp, Điền Tư há hốc mồm, không dám tin
những chuyện xảy ra trước mắt mình, vốn là một chuyện vui, mọi người
cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, máu
của Trần Dương khiến những người này đều đần người ra, ai cũng không ngờ lại gặp phải chuyện này. Điền Tư há hốc mồm, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại , cô ta kéo tay Vu Đình Đình đang sợ chết khiếp nói:
- Đình Đình, chúng ta mau đi xem xem, xem chúng ta có thể giúp được gì không?
Câu nói của Điền Tư đã nhắc nhở Vu Đình Đình, Vu Đình Đình và Điền Tư
vội vàng chay ra ngoài. Vu Đình Đình vừa chạy ra cửa khách sạn, đột
nhiên nhớ ra Lý Cương còn đang bị những kẻ kia mang đi. Vu Đình Đình lập tức nhớ đến Diệp Lăng Phi, cô ta không quan tâm Điền Tư đang ở bên
cạnh, lấy điện thoại ra gọi điện cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lúc này đã về
đến nhà, buổi chiều hắn ngủ ở chỗ Trương Lộ Tuyết, mãi đến gần bữa cơm
tối mới về nhà. Diệp Lăng Phi không muốn để Bạch Tình Đình biết buổi
chiều hắn ngủ ở chỗ Trương Lộ Tuyết, khi ăn cơm tối, Diệp Lăng Phi chỉ
nói với Bạch Tình Đình hắn đã bàn với Trương Lộ Tuyết rồi, Trương Lộ
Tuyết còn muốn bàn bạc thêm với phó tổng Trần, bên phía Trương Lộ Tuyết
không có vấn đề gì.
Bạch Tình Đình gật đầu, nếu Trương Lộ Tuyết đồng ý, Bạch Tình Đình đương nhiên cũng đồng ý, như vậy hai tập đoàn chỉ cần ngồi lại bàn bạc với
nhau xem nên hợp nhất như thế nào là được.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ăn cơm xong, đang ngồi trong phòng
khách nói chuyện với người nhà, đúng lúc đó điện thoại của Vu Đình Đình
gọi đến. Diệp Lăng Phi nhìn thấy điện thoại của Vu Đình Đình , hắn cảm
thấy rất lạ, đối với Diệp Lăng Phi Vu Đình Đình là một cô gái rất hiểu
chuyện, bình thường sẽ không gọi điện cho mình vào lúc này. Vu Đình Đình biết lúc này Diệp Lăng Phi đang ở nhà. Lúc này Vu Đình Đình gọi điện
đến sẽ chỉ làm cho Bạch Tình Đình biết đến sự tồn tại của cô ta mà thôi.
Chính vì Diệp Lăng Phi hiểu Vu Đình Đình nên mới cảm thấy lúc nàyVu Đình Đình gọi điện đến có phần kỳ lạ. Hắn nghĩ Vu Đình Đình nhất định có
chuyện xảy ra, nếu không sẽ không gọi điện cho mình. Diệp Lăng Phi đứng
dậy, đi ra cửa biệt thự, nghe điện thoại.
Điện thoại kết nối xong, từ trong điện thoại vọng ra tiếng Vu Đình Đình đầy lo lắng:
- Diệp đại ca, có chuyện rồi, có chuyện rồi.
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng Vu Đình Đình đầy lo lắng, trong lòng có
chút hồi hộp, hắn cho rằng có chuyện xảy ra với Vu Đình Đình, vội vàng
nói:
- Đình Đình, không cần vội, từ từ nói, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vu Đình Đình tự bình tĩnh lại một chút nói:
- Diệp đại ca, tối hôm nay lớp em tụ tập, một bạn nam trong lớp em dẫn
bạn gái đến tham gia, bạn gái của cậu ấy cũng làm việc ở tập đoàn Tân Á, kết quả, có mấy gã đàn ông xông đến, trong đó có một gã đầu trọc nói
bạn học của em đã cướp bạn gái của gã, không chỉ vậy còn đâm bị thương
bạn cùng lớp em, còn bắt một bạn trong lớp em mang đi rồi, Diệp đại ca,
anh mau nghĩ cách, cứu bạn em.
Diệp Lăng Phi nghe Vu Đình Đình nói xong bèn nói:
- Đình Đình, chuyện này anh nhất thời chưa nghĩ ra cách, anh chỉ có thể
qua đó xem thế nào, anh không quen học của em, cũng không biết mấy người kia làm sao tìm ra mấy người kia được, em có nhớ mấy người đó nói gì
không?
Vu Đình Đình cố nhớ lại, cuối cùng nhớ ra một tình tiết, cô ta nói:
- Em nghe thấy mấy người kia gọi gã đầu trọc là lão Tam.
- Lão Tam?Đầu trọc? Tập đoàn Tân Á?
Trong đầu Diệp Lăng Phi liên kết các sự việc lại với nhau, hắn hỏi:
- Đình Đình, em nói cô nhân viên của tập đoàn Tân Á đó có phải hơn hai mươi tuổi không?
- Vâng ạ. Vu Đình Đình nói.
Diệp Lăng Phi nhớ lại buổi trưa hôm nay, hắn đã đại khái đoán được mọi chuyện là thế nào. Diệp Lăng Phi nói:
- Đình Đình, chuyện này anh sẽ cố gắng giải quyết, cố gắng tìm bạn em. Ồ bây giờ em cần đi báo cảnh sát, kể lại mọi chuyện với cảnh sát, biết
chưa?
- Em biết rồi ạ. Bạn của em đã gọi điện cho cảnh sát rồi.
Vu Đình Đình nói đến đây, bạn học của cô ta Điền Tư đã gọi một chiếc xe
đến, Điền Tư lên xe trước, mở cửa xe để Vu Đình Đình lên xe, Vu Đình
Đình cầm điện thoại vừa nói chuyện với Diệp Lăng Phi vừa ngồi lên xe. Vu Đình Đình ngồi lên xe xong, Điền Tư nói với tài xế đi đến bệnh viện,
chiếc xe đi về phí bệnh viện.
Vu Đình Đình cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi nói sẽ cố hết sức giúp chúng
ta tìm Lý Cương. Trong lòng Vu Đình Đình, không có việc gì Diệp Lăng Phi không thể làm được, chỉ cần Diệp Lăng Phi đồng ý làm nhất định sẽ làm
được, Vu Đình Đình lúc đó mới yên tâm một chút. Đợi Vu Đình Đình cúp
điện thoại, Điền Tư ngồi bên cạnh nói: Không biết Lý Cương thế nào rồi,
tớ thấy những kẻ đó có thể giết người thật đấy, hy vọng không có chuyện
gì xảy ra với Lý Cương.
- Tớ hy vọng không xảy ra chuyện gì với Lý Cương. Vu Đình Đình nói.
Điền Tư quay sang Vu Đình Đình nói:
- Đình Đình, ban nãy cậu gọi điện cho ai vậy, lẽ nào là bạn trai của cậu?
Ban nãy khi Vu Đình Đình gọi điện thoại, hầu hết đều bị Điền Tư nghe
thấy hết. Vu Đình Đình không muốn nói quá chi tiết với Điền Tư, chỉ nói:
- Tớ quen với người bạn có thể giúp được, tớ muốn nhờ anh ấy giúp đỡ cứu Lý Cương.
Điền Tư nói:
- Đình Đình, tớ thấy Trần Dương cũng to gan thật, bình thường tớ thấy
Trần Dương rất nho nhã không giống loại con trai khi xảy ra chuyện dám
ra mặt, không ngờ tối hôm nay Trần Dương thật dũng cảm, bây giờ tớ hy
vọng Trần Dương không xảy ra chuyện.
- Tớ cũng hy vọng không xảy ra chuyện gì với Trần Dương. Vu Đình Đình nói.
Vu Đình Đình và Điền Tư đi đến bệnh viện, bọn họ vừa vào bệnh viện, bèn
nhìn thấy lớp trưởng đang gọi điện thoại. Nhìn thấy Vu Đình Đình và Điền Tư đi vào, lớp trưởng bèn cúp điện thoại đi đến trước mặt hai người
nói:
- Cần cấp cứu khẩn, nhưng phải nộp hai vạn tệ, hai người có bao nhiêu
tiền, tớ chỉ có hơn hai trăm tệ, ban nãy tớ gọi điện cho các bạn trong
lớp, để các bạn ấy nghĩ cách, góp đủ hai vạn tệ nếu không người ta không cấp cứu.
Điền Tư nghe xong, mở túi tiền của mình, lấy ra một thẻ ngân hàng nói:
- Ở đây tớ có một ngàn đồng.
Vu Đình Đình lúc đó bèn nói:
- Lớp trưởng, số tiền đó tớ sẽ chi, cậu không cần vay tiền những người khác, tớ sẽ ứng trước tiền.
- Vu Đình Đình, hai vạn tệ đấy, cậu có thật không?
Lớp trưởng không tin Vu Đình Đình trong tức khắc có thể lấy ra hai vạn
đồng, đối với cậu ta, có thể lấy ra hai ngàn đồng đã là tốt lắm rồi. Vu
Đình Đình gật đầu nói:
- Ở đây tớ có hai vạn đồng, bố mẹ tớ cho tớ, bây giờ tớ đưa cho Trần Dương dùng.
Vu Đình Đình đó chỉ là nói dối, bố mẹ cô ta không hề cho cô ta hai vạn
đồng, số tiền cô ta có đều do Diệp Lăng Phi cho, cô ta ít nhất cũng có
mười lăm vạn, hai vạn đồng này có là gì.
Có tiền mọi việc tốt rồi, ở đây Vu Đình Đình nộp hai vạn đồng, họ sẽ lập tức tiến hành cấp cứu. Các bạn học khác trong lớp cũng đến, ban nãy lớp trưởng đã gọi điện cho bọn họ, hy vọng có thể góp đủ hai vạn đồng, khi
đến bệnh viện, bọn họ mới biết Vu Đình Đình đã nộp hai vạn đồng rồi.
Những người bạn học đó nhìn Vu Đình Đình với con mắt khác, không ai dám tin Vu Đình Đình trong nháy mắt có thể lấy ra hai vạn đồng. Đó là hai
vạn đồng, bon họ đều là sinh viên, đều dựa vào gia đình gửi tiền, cứ cho gia đình có tiền, cho mấy ngàn đồng tiền tiêu vặt đã là tốt lắm rồi,
làm gì có ai trong tay có đến hai vạn đồng chứ.
Điền Tư kéo Vu Đình Đình sang một bên hỏi:
- Đình Đình, cậu nói thật với tớ, số tiền đó cậu lấy đâu ra, bố mẹ cậu làm sao có thể cho cậu nhiều tiền đến thế?
- Tớ...Tớ muốn mua máy tính xách tay.
Vu Đình Đình không thể nói số tiền đó đều là ngày thường Diệp Lăng Phi
cho cô ta, cô ta không tiêu, nên giữ lại. Vu Đình Đình đã nói dối rồi,
nên đành nói dối tiếp. Cô ta không dám nhìn vào mắt Điền Tư nói:
- Tớ thích một loại máy tính xách tay có giá một vạn tám đồng. Bố mẹ tớ
đã đồng ý mua cho tớ nên đưa cho tớ hai vạn đồng, nhưng bây giờ Trần
Dương cần dùng tiền, tớ mới lấy số tiền đó ra, còn chuyện máy tính, để
sau hãy tính, không có cũng không sao.
Điền Tư nghe Vu Đình Đình nói xong, cô ta nhìn Vu Đình Đình nói:
- Đình Đình, không ngờ cậu lại giúp Trần Dương như vậy.
- Điền Tư, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta mong cho Trần Dương có thể nhanh chóng tỉnh lại..
Trên đầu Mã Tam vẫn còn máu, gã ngồi trong xe, dùng áo của mình bịt chặt vào vết thương, nói:
- Khốn thật, tên khốn đó dám đánh tao, nó không nhìn xem tao là ai, lần
này thằng tiểu tử đó không chết, coi như nó mệnh lớn, đừng để tao gặp
lại nó, lần sau tao sẽ cho nó chết.
Đằng sau xe bánh mỳ đó, Liêu Tiểu Thanh và Lý Cương bị buộc vào nhau,
ngồi bên cạnh bọn họ là một gã thanh niên. Một gã thanh niên khác ngồi ở giữa, nghe thấy Mã Tam nói xong, gã thanh niên kia nói:
- Lão Tam, lần này anh gây chuyện, em thấy anh nên trốn ở bên ngoài hai ngày.
Mã Tam mồm đầy mùi rượu, lộ ra hàm răng vàng rỉ vì cặn thuốc, nói:
- Trốn cái gì mà trốn. Mã Tam tao ai dám động đến, tao muốn xem xem ai dám đến bắt tao.
Mã Tam cũng chỉ nói miệng vậy mà thôi, lúc đó do gã say rượu còn chưa
tỉnh, đối với những hậu quả gây ra không hề có vẻ sợ hãi. Chiếc xe bánh
mỳ đi vào một khu nhà trệt, gã thanh niên lái xe dừng lại, Mã Tam quay
đầu lại nói:
- Đưa đôi nam nữ chó má đó vào trong nhà cho tao.
Gã mở cửa xa, xuống xe. Mã Tam không đi vào trong phòng ngay mà đứng ở
cạnh xe, tháo dây lưng, đi tiểu, tiếng nước chảy ào ào vang mãi không
thôi. Gã uống rất nhiều bia, bia dễ sinh ra nước tiểu nhất. Mã Tam đi
tiểu xong, thắt lại dây lưng, bôi tay phải có dính nước tiểu lên tường,
hùng hùng hổ hổ đi vào trong phòng.
Trong phòng bừa bãi lung tung, Lý Cương và Liêu Tiểu Thanh bị đẩy vào
góc tường. Mã Tam mở đèn chân không nhìn Lý Cương và Liêu Tiểu Thanh,
mắng:
- Mẹ nó, một đôi nam nữ chó má, ông mày hôm nay đủ điên người rồi, buổi
sáng ở tập đoàn Tân Á bị đánh, buổi tối ở khách sạn bị đánh, Liêu Tiểu
Thanh, con tiện nhân này, những chuyện này đều do mày gây ra, nói cho
tao biết, Mã Tam tao có gì không tốt.
Liêu Tiểu Thanh run run nói:
- Tam ca, anh rất tốt, do em không tốt, em không xứng với anh.
- Đồ khốn, mày định lừa đứa ba tuổi đấy à.
Mã Tam nói, nhìn Lý Cương hừ lạnh lùng:
- Thằng khốn này, còn không phải là thích tên tiểu tử này sao, tên tiểu
tử này vẫn là sinh viên, cũng khá đẹp trai, nên mày mới thích nó, Liêu
Tiểu Thanh, mày nhớ rõ đây, mày là đàn bà của tao, cả đời này đừng nghĩ
đến việc bỏ ông đây. Hôm nay tao cho mày biết người đàn bà của tao nên
làm gì.
Mã Tam nói rồi đến trước mặt Liêu Tiểu Thanh và Lý Cương, gã đưa tay
tóm lấy tóc của Liêu Tiểu Thanh muốn tóm Liêu Tiểu Thanh lên. Lý Cương
lúc đó cuối cùng cũng đã thể hiện dũng khĩ cần có của người đàn ông, cậu ta quát:
- Mày buông cô ấy ra, mày muốn đánh thì đánh tao đây, không liên quan gì đến Tiểu Thanh.
Mã Tam nghe Lý Cương nói vậy xong, gã tóm lấy tóc của Liêu Tiểu Thanh, mắng:
- Mày là cái thá gì, dám ở đây nhăn nhăn nhó nhó, đây là địa bàn của tao.
Mã Tam tóm lấy Liêu Tiểu Thanh, gã lấy tay tóm lấy tóc Liêu Tiểu Thanh, kéo tóc về phía sau, Liêu Tiểu Thanh chỉ có thể ngửa cổ lên, Mã Tam
nhìn Lý Cương mắng:
- Mày nhìn thấy chưa, đây là đàn bà của tao, hôm nay tao sẽ cho mày thấy tao đối đãi với đàn bà của tao như thế nào.