Mã Tam đã uống rất nhiều
rượu, trong mồm, trên người đều nồng nặc mùi rượu, đầu gã đã rất nóng,
rượu cồn là thứ rất dễ kích thích tinh thần con người, ngày thường có
một số việc không dám làm, nhưng uống rượu vào thì chuyện gì cũng dám
làm. Cái gọi là tửu tráng hùng nhân đảm chính là như thế, những kẻ yếu
hèn uống rượu vào, gan cũng lớn lên, chuyện gì cũng dám làm.
Mã Tam đã uống say khướt, chẳng có chuyện gì không dám làm. Gã túm tóc
Liêu Tiểu Thanh, kéo về phía sau, Liêu Tiểu Thanh đau quá kêu lên thảm
thiết, Mã Tam thấy Liêu Tiểu Thanh kêu lên ngược lại tỏ ra rất thích
thú, gã dùng tay kia bóp mồm Liêu Tiểu Thanh, cười khoái trá nói:
- Mày kêu đi, mày càng kêu tao càng thích.
- Buông cô ấy ra.
Lý Cương lớn tiếngquát lên, Lý Cương vừa định đứng lên thì bị hai gã
thanh niên kia đẩy xuống khiến cậu ta không thể động đây được. Mã Tam
quay sang Lý Cương cười khoái trá:
- Thằng nhãi con, mày dám cả gan tán đàn bà của tao, mày không xem xem
tao là ai, hôm nay tao cho mày xem tao đối phó với đàn bà của tao như
thế nào, tao muốn mày nhớ, con này là đàn bà của tao, tao muốn như thế
nào thì làm như thế ấy
Mã Tam kéo tóc Liêu Tiểu Thanh kéo đến ghế salong cách đó không xa, đẩy
Liêu Tiểu Thanh xuống ghế. Liêu Tiểu Thanh ra sức giãy dụa, Mã Tam dang
tay tát cho Liêu Tiểu Thanh một cái, mắng:
- Mày nghĩ mày là cái gì, ông đây không biết đã lên bao nhiêu lần rồi, mày im mồm cho tao.
Liêu Tiểu Thanh bị Mã Tam đánh chảy máu mồm không dám kêu nữa. Lý Cương mắt trừng lên mắng:
- Mày là đồ khốn, buông cô ấy ra, mau buông cô ấy ra.
Mã Tam khuôn mặt dữ dằn, cười khoái trá nói:
- Mày nói thì có tác dụng gì, hôm nay trước mày tao sẽ cho mày biết tao hàng ngày đối phó với đàn bà của tao như thế nào.
Mã Tam nói rồi hai tay kéo váy của Liêu Tiểu Thanh xuống lộ ra quần lót
màu trắng. Liêu Tiểu Thanh không hề phản kháng, nước mắt chảy ra ròng
ròng.
Mã Tam đang kéo quần lót của Liêu Tiểu Thanh xuống đến đùi, đúng lúc đó
nghe thấy có tiếng ô tô ở bên ngoài, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn
dập, Mã Tam chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã bị đẩy ra, bảy tám người đàn ông xông vào, những người xông vào không quan tâm đến chuyện khác, lập
tức đánh mấy gã thanh niên kia ngã đất, hai người đàn ông chaỵ về phía
Mã Tam. Mã Tam ngây người, gã nhận ra hai người đó nói:
- Chuyện này là thế nào, tao…
Mã Tam chưa nói hết câu, hai người kia đa xông đến đánh Mã Tam ngã xuống đất, sau đó đạp lên ngực Mã Tam.
Liêu Tiểu Thanh nằm trên ghế sopha, quần lót đã bị kéo xuống đến đùi, lộ ra chỗ kín, thấy nhiều người xông đến. Liêu Tiểu Thanh theo bản năng
vội kéo quần lên, Lý Cương đang định đứng lên thị bị quát:
- Không được động đậy, động đậy sẽ giết ngay.
Lý Cương bị khống chế, cậu ta không dám động đậy nữa. Liêu Tiểu Thanh
cũng sợ hết hồn, ngồi trên sopha, trên mặt vẫn còn hai hàng nước mắt.
Lúc đó, có hai người từ bên ngoài đi vào, trong đó có một người đan ông
khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc chiếc áo complet màu xanh, trông rất
thư sinh nho nhã. Mã Tam nhìn thấy người đàn ông mặc complet xanh vội
gọi:
- Anh Trần, là em, tiểu Tam tử đây, đây là chuyện hiểu nhầm.
Người đàn ông kia mắng:
- Hiểu nhầm con khỉ. Mã Tam, thằng nhãi con, thật là ai cũng dám động
đến, mày không xem xem Diệp tiên sinh là ai, còn dám đến công ty của
Diệp tiên sinh gây chuyện, Tôn ca đã ra lệnh lấy của mày một cánh tay
rồi cút ngay khỏi Vọng Hải.
Mã Tam nhìn thấy Diệp Lăng Phi, gã nhìn sang người đàn ông mặc complet xanh nói:
- Trần ca, em không hiểu anh nói gì, em thật sự không biết.
Người đàn ông kia cười lạnh lùng nói:
- Không biết? Vậy mày có biết Tôn ca là ai không?
- Tôn ca?
Mã Tam làm sao biết được. Tôn Hồng sớm đã không can thiệp vào chuyện
trong giới xã hội đen, bây giờ lại đến Đông Hải rồi. Mã Tam làm sao có
thể biết được một nhân vật lớn như thế, đương nhiên không biết rồi.
Người đàn ông mặc complet cười lạnh lùng nói:
- Mày đến Tôn ca cũng không biết là ai, còn dám gây sự ở Vọng Hải, xem ra mày chết cũng đáng đời.
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Liêu Tiểu Thanh, thấy Liêu Tiểu Thanh ánh mắt đầy sợ hãi, trên mặt vẫn còn hai hàng nước mắt. Diệp Lăng Phi nhìn
thấy chỗ kín của Liêu Tiểu Thanh, Liêu Tiểu Thanh chỉ mặc một chiếc quần lót, chiếc váy ban nãy đã bị Mã Tam vứt sang một bên, Liêu Tiểu Thanh
vẫn chưa nhặt lên. Diệp Lăng Phi đi đến chỗ cái váy của Liêu tiểu Thanh, nhặt cái váy lên đưa cho Liêu Tiểu Thanh rồi nhẹ nhàng nói:
- Thế nào, tôi không đến muộn chứ
Liêu Tiểu Thanh cầm lấy cái váy, nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy
Liêu Tiểu Thanh nhìn mình, không nói gì, hắn đưa tay lau nước mắt trên
mặt Liêu Tiểu Thanh cười nói:
- Lau mặt sạch đi, một cô gái rất xinh đẹp thế này mà trên mặt có nước mắt thì không đẹp đâu.
- Cảm ơn ông chủ.
Liêu tiểu Thanh cuối cùng nhận ra Diệp Lăng Phi đối với cô ta rất tốt.
Liêu Tiểu Thanh lúc đó mới dám nói, vội vàng mặc váy vào. Diệp Lăng Phi
quay người, nhìn Lý Cương ở góc tường nói:
- Cậu có phải là cậu nam sinh tên Lý Cương ở học viện ngoại ngữ?
- Vâng.
Lý Cương gật đầu, cậu ta nhìn Diệp Lăng Phi, không hề quen. Diệp Lăng
Phi nói: Cậu số may đấy, đứng dậy đi, đôi tình nhân các cậu ban nãy chắc sợ lắm, bây giờ hai người ngồi đây chờ tôi lát tôi giải quyết xong
chuyện ở đây sẽ đưa hai người về.
Lý Cương nghe Diệp Lăng Phi nói xong cuối cùng cũng yên tâm, đứng dậy
vội vàng đến bên cạnh Liêu tiểu Thanh, ôm Liêu tiểu Thanh vào lòng. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Mã Tam, hắn cười nói:
- Mã Tam phải không, chỗ này của mày đúng là không dễ tìm, tao mất khá nhiều thời gian mới tìm được mày đấy.
Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Vu Đình Đình lập tức gọi điện cho Tôn Hồng, xem phía Tôn Hồng đã điều tra ra Mã Tam chưa. Kết quả Diệp
Lăng Phi vừa gọi điện đi, Tôn Hồng nói với Diệp Lăng Phi anh ta đã điều
tra ra Mã Tam, thì ra một thuộc hạ của Tôn Hồng biết Mã Tam, thuộc hạ đó là Trần Thiên, mặc dù hiện nay không phải là giới xã hội đen thuần túy
nhưng cũng là một nửa xã hội đen, một nửa chính đạo, Trần Thiên biết về
Mã Tam.
Dưới sự dẫn đường của Trần Thiên, Diệp Lăng Phi mới tìm đến chỗ của Mã
Tam. Mã Tam nhìn thấy Diệp Lăng Phi trong bụng đã hiểu có chuyện gì xảy
ra rồi, sáng hôm nay khi đối mặt với Diệp Lăng Phi gã đã cảm thấy Diệp
Lăng Phi không giống người bình thường, nhưng không ngờ quan hệ lại sâu
sắc đến vậy. Mã Tam cũng đã tỉnh rượu, biết rằng lúc này nếu mình không
chịu thua thiệt thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.
- Xin lỗi, xin lỗi, em biết em đã sai rồi.
Mã Tam liên tục xin tha, Diệp Lăng Phi không quan tâm đến sự cầu xin của Mã Tam, hắn nhìn Mã Tam lạnh lùng nói:
- Mã Tam, con người tao không thích ghi thù, mày không nhớ sáng nay mày
nói gì với tao sao, nếu tao cứ thế này tha cho mày, thì không phải sẽ bị người khác xem thường sao. Mã Tam, những chuyện này đều do mày tự chuốc lấy thôi.
Diệp Lăng Phi nói xong, quay sang Trần Thiên nói:
- Ở đây giao cho cậu xử lý, tôi không muốn nhìn thấy tên tiểu tử Mã Tam này thêm lần nào nữa.
Diệp Lăng Phi nói xong bèn vẫy Lý Cương và Liêu tiểu Thanh nói:
- Đi thôi.
Lý Cương và Liêu Tiểu Thanh đứng dậy cùng Diệp Lăng Phi đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi để bọn họ ngồi vào xe xong, hắn không lái xe đi ngay mà
lấyđiện thoại ra gọi cho Vu Đình Đình.
Điện thoại truyền đến tiếng của Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi nói:
- Đình Đình, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, bạn học của em đã tìm
thấy rồi, tiểu tử này ngoài bị thương một chút trên mặt ra những chỗ
khác không vẫn đề gì, bây giờ anh đưa họ đến đâu đây?
- Diệp đại ca, anh đưa họ đến bệnh viện ở đây đi. Bọn em đều ở trong
bệnh viện, Trần Dương bị người ta đâm, bây giờ vẫn đang cấp cứu.
- Ồ, anh biết rồi. Vậy anh sẽ đưa họ qua đó.
Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình nói chuyện xong, mở cửa xe, lên xe. Liêu
Tiểu Thanh và Lý Cương ngồi ở đằng sau, Diệp Lăng Phi thắt dây an toàn
xong, lấy thuốc ra, tự mình châm một điếu, hắn cầm thuốc trên tay quay
sang Lý Cương nói:
- Tiểu tử hút thuốc không?
- Không biết hút. Lý Cương nói.
Diệp Lăng Phi nghe Lý Cương nói xong cười nói:
- Không biết hút thuốc à? Bây giờ những người không biết hút thuốc càng
ngày càng ít, nhưng không hút thuốc vẫn tốt. Hút thuốc vào rồi muốn bỏ
cũng khó.
Diệp Lăng Phi nói rồi lái xe đi. Lý Cương thấy Diệp Lăng Phi lái xe đi
cậu ta thở dài nhẹ nhõm. Lý Cương ôm Liêu Tiểu Thanh trong lòng, Liêu
tiểu Thanh lúc đó mặt hơi sưng lên, cô ta nhìn sang Diệp Lăng Phi đang
lái xe nói:
- Ông chủ, cám ơn ông.
- Cảm ơn cái gì. Tôi chỉ là giúp bạn mà thôi, là bạn tôi bảo tôi đi tìm
hai người, nhưng cũng phải công nhận là hai người may mắn, nếu không tôi cũng không nhanh như vậy tìm được đến đây.
Diệp Lăng Phi lại hút một hơi, hắn lấy điếu thuốc từ miệng ra nói:
- Đây là bài học cho cô, con gái kết bạn phải thận trọng, không nên kết
bạn lung tung, lần sau gặp phải tình cảnh này tôi sẽ không quản đâu. Ồ,
ngày mai cô nên xin nghỉ, cô như thế này làm sao đi làm được.
- Ông chủ, tôi biết rồi ạ. Liêu tiểu Thanh nói.
- Đừng gọi tôi là ông chủ. Tôi không phải là ông chủ gì cả.
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói với Lý Cương:
- Lý Cương cậu bạn của cậu đang cấp cứu trong bệnh viện.
- Trần Dương thế nào rồi?
Lý Cương nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Trần Dương bị đâm vội vàng hỏi.
- Tôi làm sao biết được. Đó là bạn học của cậu không phải bạn học của
tôi, tôi có cần thiết phải biết bạn học đó của cậu như thế nào không,
tôi chỉ muốn nói cho cậu biết mà thôi, bây giờ tôi đưa cậu đến bệnh
viện, đến lúc đó cậu tự đi xem.
Diệp Lăng Phi đưa Lý Cương và Liêu tiểu Thanh đến bệnh viện xong, hắn
thấy Lý Cương và Liêu tiểu Thanh đi vào trong mới lấy điện thoại ra gọi
cho Vu Đình Đình.
- Đình Đình, mọi việc đã giải quyết xong rồi, bạn học của em đã đi vào bệnh viện rồi, anh cũng phải đi về đây.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong bèn nghe thấy Vu Đình Đình ở đầu kia điện thoại nói:
- Diệp đại ca, anh đợi một lát hãy đi, bây giờ em ra ngoài gặp anh.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi đồng ý. Hắn cúp điện thoại, ngồi trong xe đợi Vu Đình
Đình, không lâu sau, bèn thấy Vu Đình Đình mặc chiếc váy dài màu trắng
từ trong bệnh viện đi ra. Vu Đình Đình đi ra khỏi bệnh viện đứng ở cổng
bệnh viện nhìn xung quanh, Diệp Lăng Phi kéo cửa xe xuống, vẫy Vu Đình
Đình. Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi vội vàng chay đến trước cửa
xe, mở cửa vào trong xe.
- Diệp đại ca, cảm ơn anh.
Vu Đình Đình nhìn Diệp Lăng Phi rồi ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi hôn Diệp
Lăng Phi một cái, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Vu Đình Đình
khẽ nói:
- Đình Đình, việc em bảo anh làm, anh có thể không làm sao, đến đây để
anh xem, lâu rồi không được nhìn thấy Đình Đình của anh, để anh nhìn kỹ
một chút.
Diệp Lăng Phi nói rồi đặt tay lên cái cằm xinh xắn của Vu Đình Đình, khẽ nâng mặt Vu Đình Đình để nhìn Vu Đình Đình rõ hơn. Diệp Lăng Phi làm
vậy ngược lại khiến Vu Đình Đình có chút ái ngại, cô ta nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, em không trang điểm, đến quần áo cũng không thay.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em không nghe thấy là để mặt mộc là đẹp nhất hay sao. Giống như Đình
Đình bây giờ càng làm người khác động lòng, anh rất thích Đình Đình như
bây giờ, em đừng học mấy người phụ nữ khác, mặt toàn là phấn.
Vu Đình Đình hai má hơi ửng hồng, khẽ gật đầu nói nhỏ:
- Diệp đại ca, em quay về vốn muốn gặp anh, nhưng em lo anh xảy ra
chuyện, nên không dám nói với anh, Diệp đại ca, anh không trách em chứ.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đình Đình, anh sẽ tức giận sao, em cứ hay nghĩ lung tung, được rồi,
anh phải về rồi, gần đây anh rất bận, đợi anh có thời gian sẽ gọi điện
cho em.
- Vâng!
Vu Đình Đình gật đầu, cô ta mở cửa xe, trước khi xuống xe, lại hôn Diệp
Lăng Phi một cái rồi mới xuống xe. Diệp Lăng Phi quay đầu xe rồi đi. Vu
Đình Đình vừa đi đến cổng bệnh viện thì nghe thấy có tiếng con gái gọi:
- Đình Đình, người đàn ông trong xe là ai vậy?
Vu Đình Đình bây giờ mới nhìn thấy Điền Tư ở cổng, chắc hẳn ban nãy Điền Tư đã nhìn thấy xe của Diệp Lăng Phi. Trong lòng Vu Đình Đình có chút
hoảng loạn, cô ta không muốn để Điền Tư biết chuyện giữa cô ta và Diệp
Lăng Phi, nói:
- Bạn của tớ, Điền Tư, Trần Dương thế nào rồi, tỉnh lại chưa?
- Vẫn chưa.
Điền Tư chạy đến bên cạnh Vu Đình Đình, có ta nhìn theo chiếc xe đã đi xa, nói:
- Đình Đình, chiếc xe đó có phải là Mescedes không, cậu lại có bạn trai nhiều tiền như vậy cơ à, vậy mà không giới thiệu với tớ.
Vu Đình Đình cười:
- Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, Điền Tư, chúng ta đi thăm Trần Dương đi.
Diệp Lăng Phi lái xe quay về biệt thự. Khi hắn quay về, đã gần mười một
rưỡi rồi. Diệp Lăng Phi đỗ xe rồi đi vào biệt thự. Trong biệt thự chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn tường, vì đêm đã khuya rồi, mọi người đều đã đi ngủ, trong biệt thự rất yên tĩnh. Diệp Lăng Phi cẩn thận đi về phòng
ngủ, mở cửa ra, Diệp Lăng Phi lại cẩn thận khép cửa lại. Đúng lúc đó
Bạch Tình Đình mở đèn tường lên, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Bạch Tình
Đình còn tỉnh, hắn vội nhẹ nhàng nói:
- Tình Đình, sao em vẫn chưa ngủ?
- Em đợi anh về.
Bạch Tình Đình mặc chiếc áo ngủ mỏng bằng sa tanh, cặp vú lúc ẩn lúc hiện rất mê hồn, cô ta đứng dậy nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, anh đi đâu về?
- Anh không phải đã nói với em rồi sao, anh có một người bạn xay ra chuyện anh đi giúp họ.
Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ngoài của mình ra, lên giường. Mặt Bạch Tình Đình nháy qua nháy lại vài lần, nói:
- Ông xã, em cảm thấy anh có chuyện dấu em.
Diệp Lăng Phi nằm trên giường, hắn nói:
- Anh có chuyện gì dấu em chứ, Tình Đình, em đừng đoán lung tung nữa. Muộn lắm rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.
Bạch Tình Đình không nằm xuống, cô ta than thở:
- Ông xã, anh không biết em nằm trên giường đợi anh, em không thể ngủ
được, nhưng anh đến một cuộc điện thoại cũng không có, em biết anh bận
việc nhưng anh có việc cũng nên nói với em một câu, em là vợ của anh, em có quyền được biết chồng mình đi đâu.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói xong, bèn ngồi dây, hắn nhìn khuôn mặt Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, anh thật sự có việc, một người bạn của anh bị mấy tên du
côn bắt đi, anh đi tìm mấy tên du côn đó, ừ, anh còn gọi điện cho Tôn
Hồng, nhờ Tôn Hồng tìm giúp, ban nãy anh đi gặp mấy tên du côn đó, dạy
cho chúng một bài học, những chuyện như thế anh không muốn nói với em vì anh sợ em lo lắng cho anh, Tình Đình, bây giờ anh nói xong rồi, em còn
muốn hỏi gì nữa không?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Không có gì, ông xã, đi ngủ thôi, ngủ ngon.
Bạch Tình Đình nói rồi tắt điện, nằm quay lưng về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nằm xuống khẽ hỏi:
- Tình Đình, em ngủ chưa?
- Ngủ rồi ạ. Bạch Tình Đình nói.
- Ngủ rồi còn nói được sao. Hôm nay anh có chuyện muốn nói với em.
- Nói đi.
Bạch Tình Đình vẫn quay lưng về phía Diệp Lăng Phi, không hề quay người
lại. Diệp Lăng Phi quay người lại ôm Bạch Tình Đình, để tay vào ngực
Bạch Tình Đình, miệng áp vào tai Bạch Tình Đình nói nhỏ:
- Hôm nay anh gặp Bành Hiểu Lộ rồi, cô ấy có một đối tượng giới thiệu,
tên là Tưởng Á Đông, hình như là người nhà họ Tưởng, Tưởng Á Đông khoảng hơn ba mươi tuổi, đã là thị trưởng rồi, em nói xem nếu anh cũng làm
quan có phải sẽ thăng quan còn nhanh hơn không.
- Không biết!
Bạch Tình Đình tỏ ra không hề hứng thú, chỉ nói một câu. Cô ta đưa tay bỏ tay Diệp Lăng Phi đang đặt trên ngực mình ra nói:
- Ông xã, ngủ đi, rất muộn rồi, em rất buồn ngủ.
- Thế này ngủ sẽ càng nhanh, Tình Đình, nói chuyện thêm lúc nữa đi. Chúng ta mói chuyện khác đi.
Bạch Tình Đình vẫn không nói gì, Diệp Lăng Phi nói:
- Nói chuyện ngày mai được không?
Diệp Lăng Phi nói xong, Bạch Tình Đình vẫn không nói gì, Diệp Lăng Phi
đưa tay kéo Bạch Tình Đình quay người lại, hắn thơm vào mặt Bạch Tình
Đình, thấy Bạch Tình Đình nhắm mắt, miệng chu ra tỏ vẻ không vui. Diệp
Lăng Phi hôn vào miệng Bạch Tình Đình một cái, nói:
- Bà xã, em giận à?
- Không giận, em chỉ buồn ngủ thôi, ông xã, ngủ sớm đi.
Bạch Tình Đình nói xong lại định quay người, Diệp Lăng Phi cảm thấy có
chuyện gì rồi, Diệp Lăng Phi giữ chặt tay phải của Bạch Tình Đình để vào chỗ kín của mình, bắt Bạch Tình Đình sờ vào chỗ kín của mình, hắn nói:
- Tình Đình, chúng ta có phải đã lâu rồi không làm thế này?
- Em muốn ngủ. Em rất buồn ngủ, không muốn làm chuyện đó.
Bạch Tình Đình nói vậy nhưng tay cô ta không hề bỏ ra, Diệp Lăng Phi
trong bụng cảm thấy thật buồn cười, thì ra Bạch Tình Đình vì chuyện này
mà tức giận. Diệp Lăng Phi để tay vào chỗ kín của Bạch Tình Đình, vừa sờ thì thấy bên dưới Bạch Tình Đình không mặc gì hơn nữa cũng đã hơi ướt
rồi. Diệp Lăng Phi bèn hôn Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình vẫn không chịu hôn, nhưng Diệp Lăng Phi dùng lưỡi đẩy
vào, Bạch Tình Đình cuối cùng đành phải mở miệng ra. Người Diệp Lăng Phi ngay sau đó bèn đè lên người Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cũng không
chịu nổi nữa, hai chân quắp lấy lưng của Diệp Lăng Phi hôn Diệp Lăng Phi say đắm.
Đàn bà trời sinh ra đã ngượng ngùng, có những việc rõ ràng rất muốn làm
nhưng do sự ngượng ngùng trời sinh, không muốn nói ra. Bạch Tình Đình
chính là người đàn bà như vậy, trong lòng cô ta rõ ràng rất muốn nhưng
lai không tiện nói với Diệp Lăng Phi. Đợi đến khi Diệp Lăng Phi quay về, cái gọi là sự tức giận ban nãy của Bạch Tình Đình chẳng qua là vì Diệp
Lăng Phi không hiểu phong tình, vừa về là đi ngủ đương nhiên làm cho
Bạch Tình Đình tức giận. Dưới sự chủ động câu kéo của Diệp Lăng Phi,
cuối cùng Bạch Tình Đình không tức giận nữa mà cùng Diệp Lăng Phi yêu
đương mặn nồng.
Buổi sáng thức dậy, trên giường vẫn còn vết tích chiến đấu của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình tối hôm qua. Cơ thể trắng ngần của Bạch Tình Đình vẫn còn hằn vết cấu của Diệp Lăng Phi tối qua. Bạch Tình Đình sángsớm
đã thức dậy rồi, trong lúc Diệp Lăng Phi còn chưa tỉnh, bèn thức dậy đi
tắm. Người phụ nữ được đàn ông yêu đương xong sẽ trở nên rất phấn chấn.
Tâm trạng của Bạch Tình Đình vui vẻ hắn lên, tắm qua nước nóng khắp
người thơm phức rồi quaylại phòng ngủ.
Diệp Lăng Phi vẫn nằm ngủ trên giường, Bạch Tình Đình vỗ vào mông Diệp
Lăng Phi “phạch”một tiếng, làm Diệp Lăng Phi bừng tỉnh, Bạch Tình Đình
cười sung sướng, cô ta lúc đó trông rất thu hút, Diệp Lăng Phi kéo Bạch
Tình Đình nằm xuống giường, nói:
- Bà xã, em dám trêu anh hả, có tin không bây giờ anh sẽ xử lý em.
Bạch Tình Đình bĩu môi nói:
- Em không tin. Ông xã, anh có bản lĩnh đó không?
- A, Tình Đình, bây giờ em còn không tin anh, xem anh có bản lĩnh đó không.
Diệp Lăng Phi kéo hai chân Bạch Tình Đình ra rồi hôn vào đó, Bạch Tình Đình vội kêu lên:
- Ông xã, em biết em sai rồi, em chỉ đùa thôi mà.
- Có kiểu đùa như thế không.
Miệng Diệp Lăng Phi ra khỏi chỗ kín của Bạch Tình Đình, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Em rõ ràng là xem thường chồng em, anh không thể buông tha cho em như thế.
Diệp Lăng Phi nói xong, Bạch Tình Đình bắt đầu sợ hãi, vội vàng nói:
- Ông xã, em biết sai rồi, ồ ông xã, em nhớ ra một chuyện hôm qua quên
mất không nói với anh, em đã giải quyết xong chuyện rồi, hôm nay có thể
đi ký hợp đồng, ký hợp đồng xong chúng ta có thể được ăn hoa quả và rau
tươi rồi, đều là rau quả của địa phương.
- Ừ, như vậy quá tốt.
Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình cắt ngang cũng quên luôn chuyện ban nãy định dạy dỗ Bạch Tình Đình. Hắn ngồi dậy, dụi mắt, nói:
- Đây đều là chuyện nhỏ, hôm nay anh phải hỏi xem bên Trương Lộ tuyết
thế nào rồi, nếu hôm nay Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình đã bàn bạc
qua với nhau, có thể hợp nhất, buổi chiều chúng chúng ta phải ngồi lại
để bàn bạc với nhau những chuyện liên quan, bà xã, em triệu tập lãnh đạo cao cấp của tập đoàn chúng ta, anh thấy buổi chiều có thể cùng Trương
Lộ Tuyết bàn bạc công việc cụ thể.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói
- Ông xã, anh có niềm tin vậy sao? Trương Lộ Tuyết còn phải bàn bạc với
Trần Ngọc Đình, nhỡ Trần Ngọc Đình thấy không khả thi thì sao?
- Không khả thi cũng phải hợp nhất. Anh không hy vọng thành phố Vọng Hải tiếp tục như vậy, anh muốn thay đổi, thay đổi triệt để thành phố này.
Bạch Tình Đình nhìn cách nói của Diệp Lăng Phi trong lòng hiểu rõ Diệp
Lăng Phi đã quyết tâm thay đổi mọi thứ trước mắt. Cô ta đương nhiên sẽ
ủng hộ chồng mình, Bạch Tình Đình gật đầu nói:
- Vậy được, hôm nay em sẽ đến công ty triệu tập lãnh đạo cao cấp của
công ty, nói trước với họ để tránh đến lúc đó bọn họ lại không biết đã
xảy ra chuyện gì.
- Ừ! Diệp Lăng Phi gật đầu.
Khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi xuống nhà mới phát hiện phòng
khách tầng một đã được thu dọn rất sạch sẽ, dưới đất sạch đến mức không
có hạt bụi nào. Diệp Lăng Phi nói liên thanh:
- Thật lợi hại, một mình Trương Vân có thể làm tốt như vậy sao, anh phải xem xét việc tăng lương cho Trương Vân thôi.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, bèn nghe thấy tiếng Trương Vân trong nhà bếp nói vọng ra. Trương Vân nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi khen mình, chạy
ra khỏi nhà bếp cười nói:
- Diệp tiên sinh, tôi thấy ông hiểu nhầm rồi, những việc này không phải
tôi làm, tôi làm sao có bản lĩnh đó, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ thế này là
hai cô gái người Nhật kia làm đấy.
- Ý cô là Minako và Suzu Yamakawa làm hả? Diệp Lăng Phi nói.
Trương Vân gật đầu nói:
- Đúng thế, khi tôi ra thì thấy hai bọn họ đang dọn dẹp tầng một, bây giờ đã dọn dẹp đến tầng ba rồi.
Diệp Lăng Phi quay Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, xem ra chúng ta tìm về hai người máy rồi, mới sáng sớm đã dậy dọn dẹp nhà cửa, ừ, anh rất thích người phục vụ như thế
- Người phục vụ?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến người phục vụ, hơi ngẩn người, cô ta trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Em biết ngay loại đàn ông như anh trong đầu không nghĩ gì tốt đẹp cả, còn muốn người phục vụ, thật là.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh tùy tiện nói thôi mà. Anh cũng không có ý gì, chỉ tùy tiện nói vậy thôi, ồ, Tình Đình anh lên tầng ba xem một chút, đây là anh kiểm tra
công việc.
Diệp Lăng Phi nói xong, đi lên lầu. Diệp Lăng Phi đi lên tầng ba, ở hành lang tầng ba không hề nhìn thấy Minako và Suzu Yamakawa, Diệp Lăng Phi
đi ra ban công tầng ba, vừa đi ra cửa liền nhìn thấy Suzu Yamakawa, đang cúi xuống quét ban công. Suzu Yamakawa mặc một chiếc váy ngắn, vừa cúi
xuống bèn lộ ra chiếc quần lót màu vàng, Diệp Lăng Phi đứng ở cửa thưởng thức cảnh sắc mê hồn này.
- Diệp tiên sinh, sao ông lại ở đây.
Trong khi Diệp Lăng Phi đang xem đẫy mắt thì nghe thấy tiếng Minako từ
đằng sau vọng đến, Diệp Lăng Phi quay người lại chỉ thấy Minako mặc váy
ngắn, tay cầm giẻ lau, đứng đằng sau hắn ta. Diệp Lăng Phi bị Minako phá hỏng cảnh hắn ta đang nhìn mông Suzu Yamakawa, hắn không hề có chút
ngại nần, mặt dầy đến mức dùng kim đâm cũng không thủng, hắn cười nói:
- Không có gì, tôi đang nghĩ, các cô thật sự rất chăm chỉ, vừa mới sáng sớm đã dậy làm việc rồi.
- Đây là việc chúng tôi nên làm. Minako nói.
Suzu Yamakawa nghe thấy tiếng Minako và Diệp Lăng Phi nói chuyện, đứng
thẳng lên quay người lại, nhìn thấy Minako và Diệp Lăng Phi đang nói
chuyện, đưa tay lau mồ hôi trên trán, đi về phía Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Diệp tiên sinh, ông hài lòng chứ?
Diệp Lăng Phi vỗ vào vai Suzu Yamakawa cười nói:
- Rất hài lòng. Tôi rất hài lòng về các cô, ồ, đúng rồi, các cô có biết làm món ăn Nhật Bản không?
Minako nói:
- Biết một chút. Chỉ là tôi nấu không được ngon.
- Cái đó không sao. Các cô có thể làm một số món ăn Nhật, cũng có thể
làm một số món mà các cô thích, các cô cứ coi như đây là nhà mình, đương nhiên, vẫn phải bỏ ra sức lao động cần thiết.
- Cái đó chúng tôi biết. Minako nói.
Diệp Lăng Phi cười gật đầu nói:
- Cái này tôi tin, ừ, các cô không cần ở đây dọn dẹp nữa, rửa tay đi, chuẩn bị xuống nhà ăn cơm thôi.
- Tôi muốn làm xong đã. Suzu Yamakawa nói.
Diệp Lăng Phi cười nói: Suzu Yamakawa, ăn cơm trước đã rồi làm, như vậy
mới có sức để làm tốt được. Mau đi xuống thôi. Diệp Lăng Phi nói rồi vỗ
vào mông Suzu Yamakawa một cái, hành động làm như tùy tiện giục Suzu
Yamakawa đi xuống. Suzu Yamakawa cũng không nghĩ nhiều cùng Minako đi
xuống. Diệp Lăng Phi giơ tay vỗ vào mông Suzu Yamakawa lên nghĩ thầm:
- Quả nhiên mông con nha đầu Suzu Yamakawa này rắn chắc thật, không
giống mông con gái hơn hai mươi tuổi chút nào, giống y như con gái chưa
thành niên vậy.
Diệp Lăng Phi đang nghĩ lung tung thì chuông điện thoại của hắn vang
lên. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra nhìn, là tiểu Triệu gọi đến, Diệp
Lăng Phi cầm điện thoại đi đến ban công tầng ba, hắn ngồi xuống ghế ở
đó, nghe điện thoại. Tiếng tiểu Triệu từ trong điện thoại vọng ra, tiểu
Triệu mắng:
- Khốn thật, anh Diệp nếu còn không phá vụ án này, em sẽ điên mất.
Diệp Lăng Phi ngây người, nói:
- Điên cái gì? Có gì mà phải điên?
- Anh Diệp, anh có biết không, tối hôm qua lại có một gã đàn ông điên
chém người. Đã hai ngày rồi, vụ án thứ năm rồi, bốn người trước đều là
tập đoàn Suzuki, nhưng người này lại không phải là người của tập đoàn
Suzuki, bọn em đang điều tra, người đó hình như đã tiếp xúc với người
nào đó trong tập đoàn Suzuki, hài, em cảm thấy vụ án này có liên quan
rất lớn với tập đoàn Suzuki, cũng không biết cấp trên có ý gì, mãi vẫn
không có tin tức.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sao anh có cảm giác giống như một bệnh truyền nhiễm vậy. Người này lây cho người kia, chuyện này có vẻ hơi buồn cười, lẽ nào tập đoàn Suzuki
đang gây ra bệnh dịch gì?
- Em cũng không biết. Hôm nay em chuẩn bị báo cáo lên cục trưởng, yêu
cầu điều tra tập đoàn Suzuki, nếu phía cục trưởng vẫn không có tin tức
gì, em thật sự không biết làm thế nào.
Diệp Lăng Phi nghe tiểu Triệu nói vậy cười nói:
- Tiểu Triệu, tiểu tử này từ khi nào trở lên giảo hoạt như thế hả. Tiểu
Triệu, sao anh cảm thấy em đang cố tình kể cho anh nghe, hình như em
muốn anh tạo áp lực cho người trong tỉnh, có phải ý đó không?
Tiểu triệu nghe Diệp Lăng Phi nói xong vội vàng phủ nhận nói:
- Không, không phải. Anh Diệp, em đâu có ý đó, em chỉ muốn nói với anh
thôi, lúc đầu không phải anh nói với em sao, có tình hình gì nhất định
phải nói với anh, nên em mới nói với anh chứ em không hề có ý gì khác.
- Tiểu tử này sốt ruột cái gì chứ. Anh còn không hiểu em sao, anh chỉ
đùa với em thôi, ồ, anh nhớ lần trước có mấy cuộn phim được đưa lên trên xử lý, đã có kết quả chưa?
- Vẫn chưa có. Anh Diệp, mấy cuộn phim đó vẫn đang xử lý, chắc là nhanh
thôi, bây giờ em rất muốn biết trong những cuốn phim đó rút cuộc có cái
gì, tại sao người phóng viên đó lại thà chết giữ bằng được.
- Tiểu Triệu, đợi bên đó có kết quả, thì báo lại cho anh. Em đã nhắc đến trong Tỉnh với anh, anh sẽ không thể làm như không nghe thấy, chuyện
này Hân Mính cũng rất quan tâm, anh cũng muốn biết chuyện đó rút cuộc là thế nào, anh sẽ gọi điện cho người trong Tỉnh hỏi xem rút cuộc là thế
nào.
Tiểu Triệu nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy cười nói:
- Anh Diệp, vậy tốt quá, nếu anh chịu ra tay, em thấy việc này chắc chắn không có vấn đề gì.
- Cái gì mà không có vấn đề, anh cũng đâu phải là Thị trưởng, đâu thể
quyết định được chuyện gì. Tiểu Triệu, anh chỉ có thể có hết sức giúp đỡ mà thôi, nếu sự việc không xong, em cũng đừng trách anh.
- Anh Diệp, em hiểu, em chỉ là thấy ở trên vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng có chút bực bội. Anh Diệp, em tin chỉ cần anh gọi điện hỏi, nhất
định có thể, anh làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho thành phố Vọng Hải, nếu không cứ xảy ra tình trạng này ai mà chịu nổi, anh Diệp anh thấy
đúng không ạ?
- Được rồi, anh biết rồi. Bây giờ anh sẽ gọi điện.
Diệp Lăng Phi và tiểu Triệu nói chuyện điện thoại xong, hắn lại gọi điện cho Điền Vi Dân, trong khi Diệp Lăng Phi gọi điện thoại, Bạch Tình Đình đi lên đến tầng ba nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi trên ghế gọi điện
thoại, Bạch Tình Đình lặng lẽ đi đến sau lưng Diệp Lăng Phi muốn nghe
xem Diệp Lăng Phi gọi điện cho ai. Diệp Lăng Phi nghe thấy sau lưng có
bước chân, vừa quay đầu bèn nhìn thấy Bạch Tình Đình đứng sau lưng hắn,
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình cười.
Lúc đó phía Điền Vi Dân đã nhận được điện thoại, trong điện thoại vọng ra tiếng của Điền Vi Dân nói:
- Tiểu Triệu, cậu lại có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bí thư Điền, lẽ nào tôi không có việc thì không thể gọi điện cho ông sao?
Điền Vi Dân nói:
- Đương nhiên không phải rồi. Tôi chỉ cảm thấy nếu không có việc gì, cơ
hội cậu gọi điện cho tôi không nhiều, lần này tôi đến Vọng Hải không
lâu, chuyện trong chính phủ lại rất nhiều, tôi vẫn đợi khi nào có thời
gian hẹn cậu ra ngoài nói chuyện.
Bạch Tình Đình thấy mình bị Diệp Lăng Phi phát hiện, thản nhiên đi đến
trước mặt Diệp Lăng Phi, ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi. Khi ngồi xuống còn
cố tình nghiến xuống khiến Diệp Lăng Phi phải cau mày, Diệp Lăng Phi cho tay vào trong váy Bạch Tình Đình, cấu một cái vào đùi Bạch Tình Đình,
Bạch Tình Đình kêu lên một tiếng, khiến Điền Vi Dân cũng nghe thấy, ông
ta cười nói:
- Tiểu Diệp, vừa sáng sớm đã để tôi nghe thấy âm thanh này rồi.
- Hiểu nhầm, hiểu nhầm. Là Tình Đình, cô ấy đang gây chuyện với tôi.
Diệp Lăng Phi nói rồi ấn điện thoại vào Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em giải thích với bí thư Điền đi, bí thư Điền đang hiểu nhầm anh đang ở bên người phụ nữ khác đấy.
Cái miệng Bạch Tình Đình quả thật rất ngọt, vừa mở miệng đã nói:
- Bác Điền, thật ngại quá, vừa sáng sớm đã làm phiền bác.
Điền Vi Dân cười nói:
- Ồ, Tình Đình hả. Tình Đình, bây giờ không sớm nữa rồi, bác đã dậy từ
sớm rồi, thanh niên các cháu thích ngủ thêm một chút, bác thì không
được, trời còn chưa sáng thì đã dậy rồi.
Bạch Tình Đình nói thêm vài câu rồi đưa điện thoại lại cho Diệp Lăng
Phi, để Diệp Lăng Phi nói chuyện tiếp với Điền Vi Dân, Bạch Tình Đình
cởi cúc áo trên ngực của Diệp Lăng Phi ra rồi hôn vào lồng ngực cường
tráng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi một tay để ở trong váy Bạch Tình
Đình một tay cầm điện thoại, nói:
- Bí thư Điền, tôi tìm ông là có chuyện, ở Vọng Hải gần đây xảy ra vài
vụ án, đều có liên quan đến tập đoàn Suzuki, nhưng theo tôi được biết
người bên đội hình cảnh không có cách nào điều tra tập đoàn Suzuki, tôi
nghi là bên trong nhất định có người đang bảo vệ tập đoàn Suzuki, bí thư Điền, ông để ý một chút chuyện này, điều tra xem rút cuộc ai không để
cho người của đội hình cảnh điều tra tập đoàn Suzuki.
Điền Vi Dân nói:
- Ừ! Hôm nay tôi sẽ đi hỏi, chuyện này không phải chuyện nhỏ, tôi cũng
nghe nói qua rồi, tiểu Diệp, cứ cho là cậu không gọi điện cho tôi, tôi
cũng phải hỏi cho rõ chuyện này.