Nửa đêm tuyết đã bắt đầu rơi. Diệp Lăng Phi sớm mai thức dậy, mở cửa
biệt thự ra, trên mặt dường như cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, hắn
không nhịn được hắt xì một cái, tay phải xoa xoa mũi, nhìn xung quanh
một chút. Diệp Lăng Phi buột miệng cười nói:
- Tuyết rơi đúng lúc điềm năm được mùa, đêm ba mươi tuyết rơi nhiều, có vẻ sang năm sẽ là một năm tốt lành đây!
(* Thụy tuyết triệu phong niên - thành ngữ- tuyết lành báo hiệu năm mới sung túc.)
Diệp Lăng Phi vốn định ra ngoài chạy bộ, vừa nhìn thấy tuyết rơi nhiều, hắn liền hủy bỏ quyết định này, quay lại thay quần áo, đi xuống dưới
lầu, vào phòng khách ngồi xem báo. Tờ báo bị Diệp Lăng Phi lật qua lật
lại một lúc, đến lúc hắn xem xong. Diệp Lăng Phi ước chừng Bạch Tình
Đình và Vu Tiêu Tiếu hẳn là cũng đã thức dậy, mới quay lại vào trong
phòng ngủ. Quả nhiên Bạch Tình Đình cùng Vu Tiêu Tiếu đã rời giường,
trong phòng ngủ chỉ còn lại Bạch Tình Đình đang ngồi trước bàn trang
điểm, cầm lược chải lấy mái tóc dài phiêu dật của cô. Diệp Lăng Phi đi
đến phía sau Bạch Tình Đình, đặt hai tay lên vai Bạch Tình Đình, cúi đầu xuống, cố ý đưa mũi đến gần mái tóc Bạch Tình Đình, hít một hơi dài,
thầm thì bên tai cô:
- Bà xã, thật là thơm quá đi!
Bạch Tình Đình đang cầm lược, chăm chú chải tóc, sau khi nghe được
những lời này của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cười duyên nói:
- Người ta mới tắm rửa xong, dĩ nhiên là thơm rồi, đêm qua đều tại anh
cả, khiến cho cả người người ta dính dấp mồ hôi, ngủ cũng không được
ngon.
Diệp Lăng Phi đưa môi đến bên tai Bạch Tình Đình, cố tình dùng đầu lưỡi khiêu khích vành tai trong suốt như ngọc trai.
Bạch Tình Đình nghiêng mặt, nũng nịu nói:
- Ông xã, ngứa chết người, đừng đùa mà!
Diệp Lăng Phi đưa môi ra, cười nói:
- Bà xã, anh ngửi thấy mùi thơm trên người em, nhịn không được mới làm như vậy!
Nói rồi Diệp Lăng Phi đưa môi tiến đến gần chiếc miệng nhỏ xinh của
Bạch Tình Đình, hung hăng hôn một cái, rồi mới đứng thẳng người, miệng
nói:
- Cũng không biết Hân Mính hai hôm nay có việc gì, điện thoại cũng không gọi một cuộc.
- Ông xã, anh không biết gọi điện thoại cho cô ấy à?
Bạch Tình Đình nói
- Anh chỉ biết nói miệng, cũng không thấy anh gọi điện cho cô ấy!
- Ừ nhỉ, may mà có bà xã nhắc anh. Anh tự nhiên lại quên không gọi điện cho bảo bối Hân Mính của anh!
Diệp Lăng Phi nói xong quả thật bấm số điện thoại của Chu Hân Mính. Vu
Tiêu Tiếu đi từ bên ngoài vào trong phòng ngủ, cô vừa mới tắm xong, tóc
trên đầu vẫn còn đẫm nước. Vu Tiêu Tiếu cầm khăn lông lau đầu.
- Tỷ tỷ, chị bảo tối nay mặc quần áo như thế nào mới hợp đây?
Vu Tiêu Tiếu đi đến, ngồi ở bên giường lau đầu, nói với Bạch Tình Đình:
- Mới vừa rồi, em còn đang suy nghĩ xem mặc quần áo màu gì thì đẹp?
- Vội cái gì chứ, đợi đến giữa trưa chuẩn bị ra ngoài, chị giúp em chọn quần áo.
Bạch Tình Đình nói:
- Tiêu Tiếu muội muội, em cứ yên tâm đi, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp em
chọn một bộ quần áo đẹp nhất, làm cho em trở thành cô công chúa xinh đẹp nhất tối nay.
- Tỷ tỷ, em đẹp thế chứ có đẹp nữa cũng không bằng chị!
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Em thấy tỷ tỷ mới là người phụ nữ đẹp nhất tối nay!
- Tiểu nha đầu, cũng biết nịnh à!
Bạch Tình Đình khẽ nói.
- Chị lớn tuổi rồi, sao có thể so sánh với em, hơn nữa, dù cho ăn mặc
đẹp cũng có ích ai, cũng lập gia đình rồi, khụ, nếu chị trẻ hơn vài
tuổi…
- Em có trẻ hơn vài tuổi, em cũng vẫn sẽ là người phụ nữ của anh!
Lúc này, Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính đã nói chuyện điện thoại xong, hắn bò điện thoại xuống, bước tới bên người Bạch Tình Đình, vòng tay ôm lấy Bạch Tình Đình, ôm đến bên giường, miệng khẽ nói:
- Bà xã, bây giờ anh muốn cho em nhớ kĩ, em chính là người phụ nữ của anh!
- Ông xã, đừng nghịch nữa. Tiêu Tiếu vẫn đứng bên cạnh đây này! Bạch
Tình Đình bị Diệp Lăng Phi đặt trên giường, cuống quít nói.
-Vậy thì tất cả cùng lên đi!
Diệp Lăng Phi nói, một tay đem Vu Tiêu Tiếu cũng đặt lên giường, ở trên giường bắt đầu chơi “trò chơi”.
Diệp Lăng Phi lái xe đưa Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình đến nhà hàng họ đã chọn. Bạch Tình Đình chọn lựa xem dịp này phải mặc quần áo dạng đã
tốn rất nhiều thời gian. Bạch Tình Đình vốn định mặc lễ phục, sau đó lại quyết định không mặc nữa. Muốn mặc váy, bên ngoài mặc áo khoác, lại cảm thấy cuối năm mặc thế cũng không hợp, hơn nữa, đều là người trong nhà,
cũng không cần phải mặc như vậy, tùy ý là được, quan trọng nhất là, quần áo phải thể hiện được phong cách thoải mái. Việc chọn quần áo cũng có
một đống những điều cần chú ý. Trong trường hợp gì, gặp người như thế
nào đều có những điều cần chú ý khác nhau. Bạch Tình Đình suy nghĩ nửa
ngày, mới quyết định mặc một bộ quần áo bình thường, bên ngoài mặc thêm
một chiếc áo khoác.
Diệp Lăng Phi lái xe, gọi điện
thoại cho Angel. Cha của Alice đến thành phố Vọng Hải, tối nay Alice
không tới được. Diệp Lăng Phi muốn biết Angel lúc nào thì qua. Kết quả
Angel trả lời cô không tới được, tối nay cô có chút việc. Tuy trong điện thoại Angel không nói rõ, nhưng Diệp Lăng Phi lại đoán được tối nay
Angel muốn làm chuyện gì. Diệp Lăng Phi cũng không có hỏi nhiều, đó là
chuyện riêng của Angel. Diệp Lăng Phi lái xe đến trước của nhà hàng,
xuống xe. Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu thì khoác tay Bạch Tình Đình, cùng đi vào trong nhà hàng.
Trong
nhà hàng rất náo nhiệt, những năm gần đây, rất nhiều gia đình đều đi ra
ngoài ăn cơm tất niên. Truyền thống cổ xưa của Trung Quốc đang bị thách
thức, rất nhiều gia đình không lựa chọn việc ở nhà xem TV, ăn cơm tất
niên, mà chọn đi ra ngoài, thậm chí đón năm mới ở khu du lịch. Trước
kia, người một nhà vui vẻ ngồi ở nhà cùng nhau xem Chương trình liên
hoan văn nghệ đêm tất niên. Chương trình liên hoan văn nghệ đêm tất niên hồi đó thật hay, ca khúc mới, tiết mục mới gì đó đều khiến cho mọi
người vô cùng ưa thích, nhưng Chương trình liên hoan văn nghệ đêm tất
niên lại mỗi năm một chán. Năm sau kém năm trước, ai lại ngốc nghếch
ngồi trước TV, xem một đám người trên đài biểu diễn, bộ dạng cũ, tiết
mục cũ, mà phí quảng cáo trong Chương trình liên hoan đêm cuối năm mỗi
lúc một cao, dân chúng bình thường trong lòng đều nghĩ “Cả năm quảng
cáo, kết quả thật vất vả mới có thể xem Chương trình liên hoan văn nghệ
đêm tất niên, đột nhiên phát hiện ra, ta ngất, sao lại là quảng cáo, một năm nay đã không được sống yên lành, ngoại trừ quảng cáo vẫn là quảng
cáo.”
Trước đây Chương trình liên hoan văn nghệ đêm tất niên còn có đội du kích các loại phản ánh thời đại đó, bây giờ Chương
trình liên hoan văn nghệ đêm tất niên không biết là diễn trò gì, chỉ
thấy một đám người đứng trên sân khấu múa may quay cuồng, không hiểu
đang bày trò gì. Thậm chí còn có một số Chương trình đem một đám trẻ con ra biểu diễn, nhưng mà, người trưởng thành cũng không có cách nào nhìn
ra lũ trẻ đang diễn cái gì, nói không chừng vài năm nữa, Chương trình
liên hoan văn nghệ đêm tất niên này sẽ có tiết mục dưỡng thai. Nguyên
nhân chính là vì bầu không khí sinh hoạt bây giờ bị một ít yếu tố bên
ngoài làm thay đổi, rất nhiều người lựa chọn đi ra ngoài ăn cơm, nói
chuyện phiếm. Phòng ăn đêm tất niên của nhà hàng này từ một tháng trước
đã được đặt hết, may mà Bạch Tình Đình quen biết nhiều người, lúc này
mới đặt được một gian.
Lúc Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu đi vào phòng, trong phòng chưa có ai đến, ba người
họ đến hơi sớm một chút. Xem đồng hồ, mới hơn bây giờ, còn chưa tới 8
giờ. Diệp Lăng Phi trước tiên gọi nhân viên phục vụ mang lên nước trà,
hoa quả, hạt dưa các loại, trong dịp tất niên, những thứ ngày thường
trong nhà hàng gọi không được bây giờ có thể gọi lên. Nhà hàng bây giờ
thực hiện nhân tính hóa quản lý, thỏa mãn mọi yêu cầu của thượng đế, chỉ có vậy mới có thế tạo ra lợi nhuận kinh tế, nhưng có một số bộ ngành
chính phủ không ý thức được điểm ấy, vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào
để nhân dân quen với cách làm việc của mình, nhân tính hóa quản lý cùng
cách làm việc cần tiếp tục đẩy mạnh. Bạch Tình Đình cởi áo khoác ngoài
ra, cô mặc một chiếc áo lông dê màu trắng, bên trong đệm một lớp áo sơ
mi hồng, trên đùi là một chiếc quần dài hẹp eo trắng, ngồi xuống bên
cạnh Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình,
chân mày Vu Tiêu Tiếu được kẻ cẩn thận, chớp chớp lấy đôi bờ mi thật
dài. Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Chúng ta tới hơi quá sớm một chút phải không, nếu biết trước là chưa có ai đến, thì ở nhà em đã ăn nhiều thêm một tẹo rồi!
- Ai khiến em không ăn thêm nào!
Diệp Lăng Phi cầm một đĩa hạt dưa, đổ vào giữa Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình, miệng nói:
- Cũng không phải chưa nói cho em, chí ít 8 giờ mới bắt đầu ăn.
- Chả nhẽ em không muốn ăn thêm một chút ư?
Vu Tiêu Tiếu lẩm bẩm.
- Người ta cho rằng là tất niên, hẳn là phải ăn nhiều thêm một chút,
nói như vậy, đến sang năm sẽ không cần phải ăn thêm quá nhiều, mới có
thể giảm béo!
- Kiểu lý luận gì thế này!
Diệp Lăng Phi tay cầm chén nước trà, miệng nói:
- Tiêu Tiếu, phụ nữ các em làm gì mà suốt ngày nghĩ đến việc giảm béo
thế. Tình Đình vốn cũng nói như vậy, nhưng mà, anh lại không cho Tình
Đình giảm cân nữa, anh cần bà xã của anh sinh cho anh một đứa bé kháu
khỉnh bụ bẫm!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Ông xã, em còn chưa mang thai đâu đấy.
- Tại vì em chưa có mang thai nên anh mới nói vậy. Em phải chú ý, đừng
có uống thuốc lung tung cẩn thận uống cho con chúng mình ngốc nghếch!
Diệp Lăng Phi uống một ngụm nước trà, liền đem chén trà buông xuống, nói:
- Thuốc không thể uống loạn, còn có thức ăn, cũng không thể ăn lung
tung, đợi anh về nhà bảo Trương Vân làm cho em cái gì đó để ăn!
- Ông xã, em biết rồi!
Bạch Tình Đình nói.
- À. ông xã, tiền lì xì có phải sáng ngày mai mới đưa không, hay là đưa từ mười hai giờ đêm nay.
- Tỷ tỷ, bây giờ liền đưa đi!
Vu Tiêu Tiếu nói
- Tỷ tỷ, em muốn lấy tiền lì xì!
- Lấy cái gì mà lấy, còn chưa đến không giờ đâu.
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Em mà lại đòi tiền lì xì, anh liền cất phong bao lì xì này đi, không cho em nữa!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe, vội vàng nói:
- Được rồi. Diệp đại ca, em không đòi nữa là được.
Vu Tiêu Tiếu thật sự lo rằng Diệp Lăng Phi không đưa lì xì cho cô,
trong lòng cô bây giờ rất chờ mong, không biết rốt cuộc mình có thể thu
bao nhiêu tiền lì xì.
Diệp Lăng Phi quay sang Bạch Tình Đình, nói:
- Tiền lì xì hay là đợi chúng ta về nhà lại nói đi, tiền lì xì này là
cấp cho người nhà chúng ta. Bố mẹ chắc là sẽ cho chúng ta tiền lì xì,
ừm, hôm nay ăn cơm xong, đón Hân Mính về nhà, chúng ta ở nhà cùng nhau
chia lì xì!
- Vậy đi, chúng ta buổi tối còn có thể tiếp tục chơi đùa, đương nhiên, nếu như thân thể Hân Mính không chịu được,
chúng ta có thể cho Hân Mính ngủ, ba người chúng ta sẽ không ngủ, cái
này gọi là gác đêm.
Bạch Tình Đình nói.
- Người ta bảo nếu đêm giao thừa không ngủ, trong năm tới sẽ cực kì hoạt bát!
- Em sẽ già đi đấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không phải em phải làm đẹp sao, ngủ muộn như vậy, trông sẽ già đi đấy!
- Không sao đâu, chỉ một đêm thôi mà.
Bạch Tình Đình nói:
- Không phải đêm nào em cũng thức muộn như vậy.
Ba người Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình,Vu Tiêu Tiếu đang nói chuyện phiếm thì cửa phòng mở ra. Bạch Cảnh Sùng một mình đi vào. Bạch Tình
Đình đi tới phía sau cha mình, ngó quanh một cái, không nhìn thấy vú
Ngô. Bạch Tình Đình hỏi:
- Vú Ngô đâu rồi?
- Cha đưa bác ấy qua nhà con rồi!
Bạch Cảnh Sùng nói.
- Vú Ngô nói rằng muốn ở cùng một chỗ với Trương Vân, không muốn tới đây.
- À, ra vậy!
Bạch Tình Đình dìu Bạch Cảnh Sùng ngồi vào chỗ, cô giúp cha treo áo khoác lên, hỏi:
- Cha à, bên ngoài có lạnh không?
- Lạnh, cha hiểu rõ thân thể của mình đã không được rồi, nếu cho cha
trẻ lại vài tuổi, thời tiết hôm nay cũng không tính là gì, cha cũng
không cần phải mặc áo khoác, nhưng mà bây giờ không được.
Bạch Cảnh Sùng nói.
- Cha cảm thấy sức khỏe không còn tốt nữa. Tĩnh Đình, nhanh một chút
cho cha bế cháu ngoại đi, có thể cho cha trước khi chết, nhìn cháu ngoại một lần, cha dù chết...!
Bạch Cảnh Sùng nói chưa dứt câu đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Nhạc phụ đại nhân, con thấy thân thể cha còn tốt lắm, con tin tưởng cha còn sống thêm năm sáu chục năm không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói, rót một chén trà nóng, chuyển tới trong tay Bạch
Cảnh Sùng. Bạch Cảnh Sùng tiếp lấy chén trà của Diệp Lăng Phi, thở dài
nói:
- Tiểu Diệp, cha bây giờ chỉ muốn thấy con và Tình Đình có một đứa con, ngoài ra cũng không muốn gì khác!
- Cha, con con vẫn đang cố gắng mà!
Bạch Tình Đình nũng nịu nói.
- Cha đừng nói đến chuyện này nữa!
- Được rồi, không nói đến chuyện này nữa!
Bạch Cảnh Sùng uống một chén nước trà lại đăt chén xuống, nhìn đồng hồ, nói:
- Không hiểu bí thư Chu có chuyện gì, cũng sắp tám giờ rồi, còn chưa
đến, chẳng lẽ người làm lãnh đạo đều không tuân thủ thời gian?
Bạch Cảnh Sùng còn chưa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng cười của Chu Hồng Sâm từ cửa vọng tới. Cửa phòng đã mở ra một cái khe, Chu hồng Sâm vừa
đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng của Bạch Cảnh Sùng, Chu Hồng Sâm cười
nói:
- Lão Bạch à, chúng ta cũng coi như là quen biết đã lâu, ông đừng nói thế sau lưng tôi chứ!
Chu Hồng Sâm bước vào phòng, phía sau ông là Chu Hân Mính cùng mẹ của
cô. Chu Hân Mính mặc một chiếc áo gió để che đi cái bụng đã nhô cao. Cho dù vậy, nếu như lưu ý mà nói, vẫn có thể thấy được vùng bụng của Chu
Hân Mính hơi nhô lên, đã hơn năm tháng rồi, bụng Chu Hân Mính càng ngày
càng to lên, lúc cô bước đi, cũng đã có chút đặc thù của phụ nữ đang
mang thai. Bạch Tình Đình vội vàng đứng dậy, đem Chu Hân Mính dìu đến
chỗ ngồi bên cạnh cô. Vu Tiêu Tiếu vốn ngồi chỗ đó, thấy Chu Hân Mính đi qua, lập tức đứng dậy, nhường chỗ cho cô. Chu Hân Mính đặt tay lên vai
Vu Tiêu Tiếu, dịu dàng nói:
- Tiêu Tiếu, em cứ ngồi đi, chị ngồi cạnh ông xã của chị là được rồi!
Đây là lần đầu tiên Chu Hân Mính gọi Diệp Lăng Phi là ông xã trước mặt
Bạch Cảnh Sùng. Bạch Cảnh Sùng sững sờ, rất hiển nhiên, ông còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị ở phương diện này. Chế độ một vợ một chồng là
tình hình chung ở Trung Quốc, cũng là quy tắc chung của xã hội, cho dù
có những người nuôi dưỡng tình nhân các loại, nhưng vẫn chưa từng có
người trước mặt người khác công khai thể hiện rằng có hai bà vợ, bất
quá, sự tình nếu đã đến mức này rồi, nói gì thì cũng đã chậm. Chu Hân
Mính ngồi ở bên Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đã có vài
ngày chưa được thấy Chu Hân Mính, nhịn không được chăm chú ngắm nhìn cô. Chu Hân Mính liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ nói:
- Đâu có gì đẹp, cũng không phải là anh chưa nhìn thấy bao giờ.
- Anh đã vài ngày không được thấy em, dĩ nhiên là nhớ em rồi!
Diệp Lăng Phi lại ngay tại trước mặt mọi người nói ra những lời buồn
nôn thế này. Bạch Tình Đình duỗi tay xuống dưới bàn, vươn tay véo một
cái vào chân Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này mới nhận ra, vội vàng
quay về phía bố mẹ vợ, nói:
- Bây giờ có thể mang thức
ăn lên rồi chứ ạ? Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Cơm tất niên
đương nhiên phải ăn tới không giờ, dựa theo thực đơn, trước tiên sẽ mang lên một nửa số thức ăn, một lúc sau, lại đem phần thức ăn còn lại lên!
- Tiểu Diệp, đừng quá lãng phí, tất cả chúng ta ngồi lại hảo hảo tâm sự là được rồi.
Chu Hồng Sâm cười nói.
- Khó được một ngày như hôm nay, chúng ta có thể ngồi lại đây với nhau
náo nhiệt như thế này, sau này có muốn được náo nhiệt như vậy thì lại
không dễ dàng rồi!
Bạch Cảnh Sùng vừa nghe, quay sang Chu Hồng Sâm, nói:
- Bí thư Chu, ông nói vậy là có ý tứ gì.
Bạch Cảnh Sùng cũng không biết Chu Hồng Sâm phải rời khỏi thành phố, điều lên tỉnh thành làm thị trưởng. Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tôi nói ông Bạch à, ông cũng đừng gọi ta là bí thư Chu nữa, chúng ta
thế này có thể coi là thân thích. Tình Đình cùng với Hân Mính nhà ta
cũng là bạn tốt, mặc dù nói theo phương diện nào, quan hệ chúng ta đều
gần gũi, ông cứ gọi tôi là ông Chu đi.
Trong khi Bạch
Cảnh Sùng nói chuyện phiếm. Diệp Lăng Phi đã bảo nhân viên phục vụ mang
thức ăn lên, đợi thức ăn lên tới nơi, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Chu Hồng Sâm nói với Bạch Cảnh Sùng chuyện ông phải đi tỉnh thành đảm
nhiệm chức thị trưởng, sang năm sẽ phải bắt đầu lên đường. Diệp Lăng Phi nghe đến đó, đột nhiên mở miệng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, cha đi tỉnh thành thì nhạc mẫu của con có đi theo không?
Một tiếng nhạc phụ và nhạc mẫu này khiến cho Bạch Cảnh Sùng. Chu Hồng
Sâm và mẹ của Chu Hân Mính ba người đều ngẩn người, rất hiên nhiên, ba
người này nhất thời cũng không thể tiếp thu loại phương thức khiêu chiến quy tắc hôn nhân này. Chu Hồng Sâm phản ứng đầu tiên. Chu Hồng Sâm nói
với Diệp Lăng Phi:
- Mẹ của Hân Mính sẽ ở lại thành phố Vọng Hải chiếu cố cho Hân Mính, chỉ có cha đến tỉnh thành, nhưng cha sẽ không ở hẳn ở bên kia, chỉ sinh hoạt ở nơi thị ủy an bài, cha trước hết sẽ sống một mình bên đó, xem tình hình cụ thể, đến lúc đó lại nói. Cha
còn không rõ ràng lắm tình huống bên kia, bây giờ mà nói thì có chút
sớm.
Diệp Lăng Phi nói:
À, hóa ra là
vậy, nhạc phụ đại nhân, con không có ý kiến, nếu như nhạc mẫu cùng với
ngài đi tỉnh thành, con sẽ đưa Hân Mính về nhà con ở, bên con cũng có
thể an bài chuyên gia chiếu cố, đương nhiên, nếu nhạc mẫu không cùng
nhạc phụ lên tỉnh thành mà nói, Hân Mính muốn sống ở đâu là do cô ấy
chọn, con lại càng không có ý kiến!
Hân Mính quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Anh không phải lo lắng việc này đâu, em đã nói chuyện với mẹ rồi, em và mẹ sẽ ở tại tiểu khu biệt thự Nam Sơn.
- Vậy à. Nhạc mẫu cũng muốn ở trong biệt thự chúng ta, thật là một chuyện tốt!
Diệp Lăng Phi vội vàng nói.
- Như vậy cũng có thể chiếu cố Hân Mính.
Diệp Lăng Phi ngoài miệng tuy rằng nói vậy, nhưng trong lòng đã tính
toán xong, cứ vậy thì không xong, nếu như mẹ của Hân Mính cũng ở trong
biệt thự, mình sẽ không thể cùng mấy người Bạch Tình Đình “chơi đùa”
nữa. Bây giờ, hắn cũng không có biện pháp nào, nếu Chu Hân Mính nói muốn cho mẹ đến ở, Diệp Lăng Phi cũng không có ý kiến. Tuy nói trong lòng
Diệp Lăng Phi cũng không nguyện ý, nhưng hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ là định chờ cơm nước xong xuôi, cùng Hân Mính nói chuyện một lúc, tốt nhất là để mẹ của Hân Mính cùng Chu Hồng Sâm lên tỉnh thành,
mà Chu Hân Mính ở bên này, mình cũng sẽ tìm y tá chuyên nghiệp đến chiếu cố Chu Hân Mính.