Chu Hân Mính chỉ uống đồ uống nhẹ, thân thể cô hiện giờ không thể uống
rượu. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu hai người lại uống không ít, đêm
nay là đêm tất niên, không thể thiếu muốn náo nhiệt một phen, có câu
rượu thuốc chẳng rời nhau. Diệp Lăng Phi mới uống rượu, đã nghĩ đến hút
thuốc, hắn vừa cầm ra một điếu thuốc, đã bị Bạch Tình Đình ngăn cản,
nói:
- Anh đừng hút thuốc ở đây!
- À, anh quên khuấy mất!
Diệp Lăng Phi vội vàng nói
- Anh ra bên ngoài hút điếu thuốc.
Diệp Lăng Phi nói xong, đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, hắn vừa ra khỏi
cửa phòng ăn, liền châm điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa đi về phía cầu
thang. Bên trong phòng ăn, hai người Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cũng đã uống rất nhiều rượu, hai người cùng nhau đi từ phòng ăn qua phòng vệ sinh. Bạch Tình Đình rửa tay xong, đưa tay qua chỗ máy hong để hong cho khô. Vu Tiêu Tiếu cũng từ trong phòng vệ sinh nữ đi ra, cô mở vòi nước, vừa rửa tay, vừa nhõng nhẽo nói:
- Tỷ tỷ, chị lén nói cho em biết đi! Rốt cuộc chị chuẩn bị cho em bao nhiêu tiền lì xì?
- Tiểu nha đầu, đầu óc em bây giờ chỉ toàn là tiền lì xì thôi hả!
Bạch Tình Đình hong khô tay, rồi quay đầu nhìn mình trong gương, vừa xem trên mặt mình có chỗ nào không ổn vừa nói:
- Em yên tâm đi, tỷ tỷ chị đây sao có thể bạc đãi em chứ?
- Tỷ tỷ, nhưng mà... Em không có tiền lì xì cho chị với Diệp đại ca.
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Làm thế nào bây giờ?
- Nha đầu ngốc, bọn chị cần tiền lì xì của em làm gì, em ở trước mặt
bọn chị vẫn còn là trẻ con, chúng ta hẳn là phải lì xì cho em rồi!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Em cứ yên tâm đi. Bây giờ việc em phải nghĩ chính là sau khi lấy được lì xì rồi thì phải tiêu như thế nào nha.
Bạch Tình Đình cùng Vu Tiêu Tiểu tử phòng vệ sinh đi tới, các cô thấy
Diệp Lăng Phi đứng ở phía cầu thang bộ hút thuốc. Bạch Tình Đình và Vu
Tiêu Tiếu vừa muốn cất bước đi tới chỗ Diệp Lăng Phi. Lúc này, cửa gian
phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, Đới Vinh Cẩm từ bên trong đi ra, từ khe
cửa nhìn vào, có thế thấy thị trưởng đương nhiệm thành phố Vọng Hải Tùy
Trường Hồng đang cùng với một người phụ nữ uống rượu.
- Tổng giám đốc Bạch, thật là trùng hợp!
Đới Vinh Cẩm vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nói:
- Thật không ngờ ở chỗ này lại gặp được cô.
Bạch Tình Đình trừng mắt nhìn Đới Vinh Cẩm một cái, hừ lạnh nói:
- Tôi có quen anh sao? Anh đừng có mà lúc nào cũng dây dưa, quấy rầy tôi.
Bạch Tình Đình nói đến đây, hướng về phía Diệp Lăng Phi hô:
- Ông xã!
Diệp Lăng Phi đang đứng ở chỗ cầu thang hút thuốc, nghe được Bạch Tình
Đình gọi mình, hắn đưa mắt về phía Bạch Tình Đình. Vừa thấy Đới Vinh Cẩm đứng ở trước mặt Bạch Tình Đình, lông mày Diệp Lăng Phi liền nhíu lại,
hắn vung tay ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dẫm tất, rồi bước thẳng
về phía Đới Vinh Cẩm, Đới Vinh Cẩm thấy Diệp Lăng Phi lao thẳng về phía
mình, hắn hơi lùi về phía sau mấy bước. Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt
Bạch Tình Đình, vòng tay ôm lấy eo Bạch Tình Đình, miệng hỏi:
- Bà xã, có chuyện gì?
- Ông xã, hắn cứ luôn làm phiền em.
Bạch Tình Đình nói
- Tổng giám đốc Bạch, tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi!
Đới Vinh Cẩm vội vàng giải thích, nói:
- Tôi chỉ vô tình gặp phải tổng giám đốc Bạch, mới bước ra chào hỏi mà thôi!
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Đới Vinh Cẩm, lạnh lùng nói:
- Đừng có quên lời khuyên của tao dành cho mày, tao không đùa với mày đâu.
Diệp Lăng Phi nói xong, ôm Bạch Tình Đình về phòng ăn. Đới Vinh Cẩm
nhìn Diệp Lăng Phi, lắc lắc đầu, hắn đi vào phòng vệ sinh, rồi quay trở
lại phòng ăn của mình. Trong phòng, bốn gã lãnh đạo chính phủ bao gồm cả đương nhiệm thị trưởng Tùy Trường Hồng đều đã uống không ít, một cô gái diễm lệ đang dùng thứ tiếng Trung không thuần thục kính rượu mấy tên
lãnh đạo chính phủ. Lúc này, Đới Vinh Cẩm trở lại bên trong phòng, ngồi
xuống, Đới Vinh Cẩm nói:
- Thị trưởng Tùy, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài.
- Cái gì mà thỉnh giáo?
Tùy Trường Hồng cười nói.
- Tổng giám đốc Đới, một tập đoàn lớn như tập đoàn của anh có thể đến
thành phố Vọng Hải đầu tư, thị trưởng như tôi hoan nghênh còn không kịp, chỉ cần tôi có thể hỗ trợ được, tôi sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ anh!
Tùy Trường Hồng nói xong một câu này. Ba gã phó thị trưởng cũng tỏ thái độ toàn lực ủng hộ tập đoàn IPA. Từ khi Tùy Trường Hồng đảm nhiệm chức
thị trưởng thành phố Vọng Hải tới nay, tập đoàn IPA là tập đoàn ngoại
quốc lớn nhất đến thành phố Vọng Hải đầu tư. Sau khi Tùy Trường Hồng qua lại với tập đoàn IPA, hắn ý thức được nếu như có thế bám chặt lấy tập
đoàn này mà nói, sẽ rất nhanh có thể làm ra công trạng ở thành phố Vọng
Hải. Những thứ mà một gã thị trưởng mong muốn nhất.... nhân khẩu tăng
trưởng, thu nhập tài chính địa phương, tất cả những thứ này đều là chỉ
tiêu không thể thay đổi để đánh giá một gã thị trường. Nếu như nhứng thứ này của một thành phố tăng trưởng đều tăng trưởng nhanh mà nói, vậy thì thị trưởng thành phố đó cũng sẽ rất nhanh thăng chức. Tùy Trường Hồng
thật sự ghen tỵ đỏ mắt với Chu Hồng Sâm, nhanh như vậy đã được lên tỉnh
thành đảm nhiệm chức thị trưởng. Từ trước khi đến thành phố Vọng Hải.
Tùy Trường Hồng đã nghe nói về Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm vốn là phó thị trưởng thành phố Vọng Hải, trong vòng không đến ba năm, từ phó thị
trưởng thành thị trưởng, rồi lại trở thành bí thư thị ủy thành phố Vọng
Hải, lần này lại lên tỉnh thành làm thị trưởng, cấp bậc hành chính lên
nhanh đến kinh người. Tùy Trường Hồng cho rằng tất cả chuyện này đều là
vì kinh tế thành phố Vọng Hải tăng trưởng nhanh.
Hắn
lần đầu đến thành phố Vọng Hải, đã muốn nắm bắt vấn đề kinh tế, nhưng
bây giờ tình hình kinh tế thành phố Vọng Hải cũng không phải dễ ăn như
hắn tưởng tượng. Thành phố Vọng Hải hiện nay có mấy công ty lớn, nhưng
chỉ dựa vào những công ty lớn này thì không có cách nào kéo toàn bộ nền
kinh tế thành phố Vọng Hải phát triển đi lên, phải tiến cử đầu tư nước
ngoài, mà khu bảo lưu thuế nhập khẩu do hắn khởi công xây dựng, lại bởi
vì lực hấp dẫn không đủ, nên không thế thực sự thu hút vốn đầu tư nước
ngoài, chỉ có một vài xí nghiệp nước ngoài khởi công xây dựng ở đó. Hắn
cần gấp một công ty đa quốc gia lớn đầu tư vào thành phố Vọng Hải, không thế nghi ngờ tập đoàn IPA hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu này. Tùy Trường
Hồng sẽ dùng hết tất cả năng lực của mình, để tập đoàn IPA có thể đầu tư vào thành phố Vọng Hải, Đới Vinh Cẩm vừa vặn nắm được tâm tư này của
Tùy Trường Hồng, mới xem thành phố Vọng Hải như một cái cứ điểm quan
trọng để tập đoàn IPA mở rộng ra toàn đại lục. Gã nói
- Thị trường Tùy, có một điều tôi cũng không rõ lắm, ngày hôm qua tôi lái xe đến Long Sơn muốn ngắm cảnh, phong cảnh bên đó thật sự không tệ. Thế nhưng vì sao bên kia lại không thể đi vào. Lẽ nào là khu vực chuyên
dụng do chính phủ phân chia, không mở cửa cho người ngoài sao?
- Tổng giám đốc Đới, ý anh là khu Long Sơn đúng không, khụ, không dám
dối anh, chỗ đó ngay cả thị trưởng như tôi cũng không có quyền quản!
Đới Vinh Cẩm sửng sốt, miệng hỏi:
- Tôi thật không hiểu, tôi thấy nơi đó đang xây dựng, hơn nữa hình như
là tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đang triển khai xây dựng, vì sao nói thị
trưởng như ngài cũng không có quyền quản, tôi không thể nào hiểu được.
- Đới tiên sinh, tôi phải giải thích với anh như thế nào đây, từ trước
khi tôi đến, bên khu Long Sơn sớm đã được phân chia là khu chế độ quân
nhân, không thuộc về khu vực hành chính thành phố Vọng Hải chúng ta!
Tùy Trường Hồng nói:
- Chúng ta chỉ quản lý hành chính, quản không được việc của quân đội,
khu vực bên đó rốt cuộc muốn xây cái gì, cũng không phải do chính quyền
địa phương chúng ta có thể quản được. Không chỉ nói anh, ngay cả tôi
cũng không biết nơi đó đang xây cái gì.
- Thị trưởng Tùy, tôi không hiểu rõ điểm này.
Đới Vinh Cẩm nói:
- Không phải tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ là xí nghiệp thuộc địa phương của
ngài sao, vì sao họ có thể xây dựng ở khu chế độ quân nhân?
- Ta cũng không rõ.
Tùy Trường Hồng khẽ thở dài, nói:
- Tổng giám đốc tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ tôi cũng mới chỉ gặp mặt vài
lần, nữ tổng giám đốc kia dường như cũng không để thị trưởng như tôi vào mắt, anh cũng biết đấy, chính quyền thanh phố Vọng Hải đang muốn khởi
công xây dựng khu chung cư giá rẻ, tôi đã từng tự mình tìm đến nói
chuyện với nữ tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ kia, nhưng cô ta không đáp ứng, cuối cùng còn phải nhờ bí thư Chu đứng ra, mới giải
quyết được chuyện này, thị trưởng đương nhiệm là tôi không làm được!
Đới Vinh Cẩm nghe xong cười nói:
- Thị trưởng Tùy, chúng ta không nói chuyện này nữa, tập đoàn IPA chúng tôi lần này tới thành phố Vọng Hải đầu tư, ngoại trừ việc hợp tác mà
chúng ta đã bàn từ trước, còn có thể tiến hành hợp tác trên phương diện
nông nghiệp. Kế hoạch cụ thể sẽ do đại diện công ty con của tập đoàn tại Trung Quốc là Diêu tiểu thư đây phụ trách. Diêu tiểu thư là một Hoa
kiều, tôi tin tưởng Diêu tiểu thư nhất định sẽ cùng thị trưởng hợp tác
vui vẻ, hơn nữa tập đoàn IPA chúng tôi có thể gia tăng vốn đầu tư, mục
tiêu của chúng tôi là lấy thành phố Vọng Hải này làm tổng bộ chi nhánh
công ty tại khu vực Trung Quốc, mở rộng ra khắp đại lục, cũng dần dần
triển khai hợp tác trên nhiều phương diện!
- Tổng giám đốc Đới, chính quyền thành phố Vọng Hải chúng tôi cũng sẽ dốc hết sức ủng hộ quý tập đoàn.
Tùy Trường Hồng nói.
- Hôm nay tôi đã nói qua với những người phụ trách các ngành có liên
quan, bọn họ cũng cho rằng hệ thống trang bị cung cấp nước của chúng tôi đã rất lạc hậu, chất lượng nước do hệ thống cung cấp nước cung ứng cũng không đạt được tiêu chuẩn, nếu như tập đoàn IPA có thể cung cấp hệ
thống xử lý chất lượng nước tiên tiến Châu Âu, sang năm bọn họ sẽ lập
tức cùng tập đoàn IPA hợp tác, nội dung hợp tác giống như tổng giám đốc
Đới yêu cầu, chúng ta sẽ đem việc cung ứng của hệ thống cung cấp nước
giao cho quý tập đoàn phụ trách!
- Thị trường Tùy, tôi
tin tưởng thành phố Vọng Hải sẽ trở thành thành phố đầu tiên trong Trung Quốc đại lục có nước uống hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn châu Âu.
Đới Vinh Cẩm nói tiếp:
- Sau khi tôi tham gia hội đấu giá từ thiện kia, sẽ quay về tổng bộ
Châu Âu, chuyện bên này sẽ hoàn toàn giao cho Diêu tiểu thư, đương
nhiên, bình thường tôi sẽ thường xuyên lui tới giữa Châu Âu cùng thành
phố Vọng Hải!
Sau khi Đới Vinh Cẩm cùng Tùy Trường Hồng và mấy lãnh đạo chính quyền ở tửu lâu ăn uống xong xuôi, Đới Vinh Cẩm
lái xe đưa người phụ nữ diễm lệ kia về biệt thự Nam Sơn của hắn. Trở lại trong biệt thự, Đới Vinh Cẩm liền cởi cà vạt ra, buông mình xuống ghế
salon. Người phụ nữ diễm lệ kia giống như mèo con rúc vào lòng Đới Vinh
Cẩm, kiều mị nói:
- Làm sao vậy, anh thấy buồn phiền trong lòng à, có phải vì người phụ nữ tên là Bạch Tình Đình kia?
- Sao cô biết?
- Em còn biết rất nhiều chuyện nữa.
Người phụ nữ diễm lệ kia cười nói
- Anh cho rằng em ở bên cạnh anh lâu như vậy, lẽ nào em còn không đoán được trong lòng anh nghĩ chuyện gì ư?
Đới Vinh Cẩm đưa tay đẩy người phụ nữ diễm lệ này ra, nói:
- Cô lo chuyện của cô, tôi lo chuyện của tôi, tôi mong rằng chúng ta
không nên quấy rối lẫn nhau, đừng quên nhiệm vụ lần này của cô, nếu cô
cảm thấy ở đây không có bất cứ giá trị gì mà nói, tôi cũng không ngại
cho cô cái thân phận chi nhánh công ty của tập đoàn IPA tại Trung Quốc
đi nơi khác du ngoạn, tìm tình báo mà cô muốn!
- Hình
như sự tồn tại của em đối với anh mà nói vẫn rất quan trọng đấy nha,
đừng quên rằng, quan hệ giữa em và anh không phải chỉ là hợp tác đơn
thuần. Chúng ta chính là đồng bạn thân thiết nhất, chính vì có sự tồn
tại của em, cha của anh và những lão già kia mới có thể có càng nhiều sự ủng hộ, phản ứng của em với cấp trên sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới việc
tập đoàn IPA có thể tiếp tục hoạt động nữa không.
- Đừng có dọa tôi!
Đới Vinh Cẩm hừ lạnh nói
- Tập đoàn IPA có thể phát triển đến quy mô ngày hôm nay, là dựa vào nỗ lực của tôi, nếu như không có đầu óc buôn bán của ta, tập đoàn IPA vẫn
chỉ là một xí nghiệp nhỏ ở Châu Âu mà thôi, lại càng không được các
ngươi để mắt đến.
- Đới Vinh Cẩm, em tin rằng anh đánh
giá quá cao năng lực của anh rồi đấy, lẽ nào anh không thấy kì quái, vì
sao tài chính của tập đoàn IPA lại sung túc như vậy, thật sự là do cha
của anh cùng mấy lão già kia ném vào sao, em biết trong lòng anh rất rõ
ràng, không thể phủ nhận, anh có thiên phú không ai sánh nổi ở phương
diện kinh doanh, nhưng đáng tiếc chính là, tập đoàn IPA phát triển quá
nhanh rồi, trong quá trình phát triển tốc độ cao này, cần có một lượng
lớn tài chính, được rồi, em biết em lại nói quá nhiều rồi, nếu anh vẫn
kiên trì cho rằng tồn tại của em đối với anh là một trở ngại mà nói, em
cũng không ngại phải rời đi, em sẽ báo cáo lại, Đới Vinh Cẩm tiên sinh
cho rằng tập đoàn IPA có thể không cần bị khống chế, tự do làm hoạt động buôn bán, em tin tưởng hơn ai hết anh hiểu rõ hậu quả sẽ ra sao, phải
không?
Người phụ nữ xinh đẹp kia nói xong, xoay người
lên lầu, để Đới Vinh Cẩm một mình ở dưới lầu, Đới Vinh Cẩm nghe người
phụ nữ xinh đẹp kia nói xong, lặng yên một lát, rốt cuộc thở dài, rồi
cũng đi lên lầu. Bước đến cửa phòng người phụ nữ kia, hắn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia đang cởi áo khoác.
- Đới Vinh Cẩm. Anh có gì muốn nói với em à?
Người phụ nữ xinh đẹp kia hói.
Đới Vinh Cẩm khẽ thở dài, nói:
- Cô nói rất đúng, tôi xác thực không rời khỏi cô được. Hẳn là nghe ý kiến của cô.
- Vậy được rồi!
Người phụ nữ xinh đẹp kia đi tới, đưa tay khoác lên trên vai Đới Vinh
Cẩm, cô ta đưa bờ môi căng đầy ghé vào đôi môi Đới Vinh Cẩm, hôn một cái lên môi Đới Vinh Cẩm, rồi lại đưa cặp môi tiến đến bên tai Đới Vinh
Cẩm, thấp giọng thủ thỉ:
- Anh có nghĩ rằng người phụ nữ họ Bạch kia chính là chướng ngại vật trên con đường phát triển của IPA không?
- Ý cô là gì?
Đới Vinh Cẩm bất động thanh sắc dò hỏi.
- Em không có ý gì, em chỉ muốn giúp anh!
Người phụ nữ diễm lệ kia nói.
- Muốn cho anh không còn phân tâm, nếu như người phụ nữ họ Bạch kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tỉ như bị chết, có thể anh sẽ chuyên tâm quản
lý tập đoàn IPA thì sao?
Đới Vinh Cẩm nghe người phụ nữ kia nói vậy, hắn bỗng đẩy người phụ nữ kia ra, miệng quát:
- Tôi cảnh cáo cô, đừng có quá phận, cô cho rằng cô là ai, lại có thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của tôi?
Người phụ nữ xinh đẹp kia cũng không tức giận, ngược lại nở nụ cười, nói:
- Đới Vinh Cẩm, tình huống bây giờ của anh thật không tốt. Anh có biết
anh làm vậy sẽ chỉ làm em báo cáo với bên trên rằng anh đem tâm tư đều
đặt tại trên người một con đàn bà, em muốn anh suy nghĩ rõ ràng, anh
không chỉ đại biểu cá nhân anh, còn có cha anh. À, còn có cái gì gọi là
câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ nữa, việc liên quan đến anh rất, rất nhiều, em
muốn anh cân nhắc cho kĩ nha!
Đôi môi Đới Vinh Cẩm giần giật, hắn đứng im hồi lâu, mới nói:
- Tôi tự biết tôi phải làm gì, sau này tôi sẽ cách người phụ nữ kia xa
một chút, mà cô phải đáp ứng tôi, cũng cách người phụ nữ này xa một
chút, tôi mong chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau!
Người phụ nữ diễm lệ kia bước tới, hai tay vòng qua cổ Đới Vinh Cẩm, nói.
- Đương nhiên rồi, chúng ta vẫn hợp tác rất tốt, em hi vọng sự hợp tác giữa chúng ta còn có thể tiếp tục!
Nói rồi, người phụ nữ diễm lệ kiạ đưa môi tiến tới, rốt cuộc cùng môi
của Đới Vinh Cẩm chạm vào nhau. Hai tay Đới Vinh Cẩm không tình nguyện
đưa lên, đặt vào eo của người phụ nữ diễm lệ kia.
Bạch
Tình Đình cũng bởi vì gặp phải Đới Vinh Cẩm, tâm tình vốn rất không tệ
bị phá hỏng. Thế nên chờ ăn xong cơm tất niên, trên đường về nhà, Bạch
Tình Đình vẫn còn đang lầu bầu:
- Thật là không may,
đêm giao thừa lại gặp phải tên đáng ghét kia, thoạt nhìn, ta hẳn là nên
trốn ở bên trong không ra khỏi cửa mới đúng!
Chu Hân
Mính ngồi bên người Bạch Tình Đình, không cần Diệp Lăng Phi nói. Chu Hân Mính đã dự định quay về khu biệt thự Nam Sơn. Ăn tết âm lịch, hẳn là
phải cùng chồng của mình ở cùng một chỗ. Trước đây, Chu Hân Mính còn
chưa kết hôn, ở nhà lễ mừng năm mới rất bình thường, nhưng bây giờ thì
khác, Chu Hân Mính không chỉ kết hôn, mà lại còn mang thai rồi rồi, lễ
mừng năm mới hẳn là phải ăn ở nhà chồng.
Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình lẩm bẩm trong miệng, liền an ủi:
- Tình Đình, đừng nghĩ nữa, bây giờ là đêm ba mươi, cậu phải vui vẻ lên chứ!
- Hân Mính, bây giờ đã qua không giờ rồi, phải nói là mùng một năm mới!
Diệp Lăng Phi đang lái xe, quay đầu qua nói. Lại nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, đừng có tức nữa, nhạc phụ lão nhân gia còn đang ở phía
trước, đến lúc quay về biệt thự, nếu để lão nhân gia ông ấy thấy em tâm
tình không tốt, nhạc phụ sẽ không hài lòng đâu!
Vú Ngô
còn đang ở khu biệt thự Nam Sơn, Bạch Cảnh Sùng muốn lái xe đến khu biệt thự Nam Sơn đón vú Ngô, sau đó mới quay về nhà ông. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến cha của cô, liền nói:
- Ông xã, em biết em hay lầu bầu rồi, lẽ nào đến quyền được nói chuyện của em anh cũng tước đoạt à?
Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:
- Bà xã, anh nào dám, anh chỉ nhắc nhở em mà thôi!
Bạch Tình Đình vẫn còn đang lẩm bẩm nói:
- Tên khốn khiếp kia không biết làm gì mà lại quấn lấy mình, mình thì có gì tốt, phiền muốn chết! Hôm nay phiền muốn chết mà!
- Bà xã. Anh sẽ nhanh chóng khiến cho tên Đới Vinh Cẩm kia phải rời đi!
Diệp Lăng Phi nói:
-Kỳ thật, anh càng lo lắng rằng mục đích Đới Vinh Cẩm đến thành phố Vọng Hải là thu mua các công ty, tập đoàn!
Chu Hân Mính hỏi:
- Ông xã, anh nói Đới Vinh Cẩm làm như vậy thì được chỗ tốt gì?
- Chỗ tốt rất nhiều. Lũng đoạn chẳng hạn!
Diệp Lăng Phi nói
- Đương nhiên, ta còn có một cách nhìn khác, đó là để câu lạc bộ súng ống của hắn được càng nhiều sự ủng hộ, Đới Vinh Cẩm...
Diệp Lăng Phi nói ra cách nhìn cá nhân của hắn, đương nhiên. Diệp Lăng
Phi cũng không phải là một chuyên gia nghiên cứu kinh tế, cúng không
phải chuyên gia chính trị, hắn chỉ là thấy được một chút dấu vết của tập đoàn IPA, cũng không nhìn ra được cái gì ẩn mình phía sau tập đoàn IPA. Diệp Lăng Phi đem ý nghĩ của mình nói ra hết. Chu Hân Mính chỉ gật đầu, cô là một cảnh sát, những vấn đề kinh tế học này Chu Hân Mính cũng
không hiểu lắm, nhưng Bạch Tình Đình thì nghe ra một chút manh mối, đến
lúc Bạch Tình Đình nghe được Diệp Lăng Phi nhắc đến chi nhánh công ty
của tập đoàn IPA đang đàm phán với chính quyền về vấn đề hợp tác cung
cấp nước sinh hoạt thì mắt Bạch Tình Đình đột nhiên sáng lên, nói:
- Ông xã, em nghĩ ra rồi!
Một câu này của Bạch Tình Đình thiếu chút nữa làm Chu Hân Mính giật mình. Bạch Tình Đình vội vàng xin lỗi.
- Hân Mính, xin lỗi, mình vừa nghĩ tới một việc, quá kích động nên...
- Chuyện gì thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ông xã, anh nói xem liệu tên khốn khiếp Đới Vinh Cẩm kia có thể dùng
một loạt các thủ đoạn, tiến đến khống chế sinh hoạt của công dân thành
phố Vọng Hải không?