Diệp Lăng Phi và Dã Thú dẫn theo Mạnh Học Trí đi ra cổng võ quán hướng dương, Diệp Lăng Phi mở thùng xe sau ra, nói:
- Ném tiểu tử này vào trong.
Dã Thú ném Mạnh Học Trí vào trong xe giống như đống rác, Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn bốn phía xác định không có ai chú ý tới bọn họ mới đóng thùng xe lại.
Hắn cùng với Dã Thú lên xe, chiếc xe vừa mới ra khỏi ngõ thì thấy có một chiếc xe vừa đúng lúc đi đến.
- Lão đại, chúng ta đi đâu đây?
Dã Thú ngồi ghế bên cạnh, tay phải cầm một điếu thuốc lá, hắn kéo cửa xe xuống hỏi Diệp Lăng Phi bước tiếp theo định như thế nào.
- Dã Thú, xem ra chúng ta có việc cần phải hoàn thành rồi.
Dã Thú cũng để ý đến chiếc xe đi sau bọn họ, hắn tùy tiện nói:
- Lão đại, xem ra có ngời muốn chơi cùng chúng ta một chút.
- Được rồi, đã có người muốn tìm chết vậy thì không cần khách khí nữa.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhấn ga, chiếc xe thoáng cái đã chạy tới vận tốc 80km/h rất nhanh lao ra đại lộ đông bắc. Chiếc xe phía sau cho rằng Diệp Lăng Phi muốn chạy nên đuổi theo.
Đại lộ đông bắc hướng thẳng ra vùng ngoại thành, Diệp Lăng Phi phóng xe với tốc độ 120km/h chạy đi như bay, chiếc xe phía sau vẫn theo sát Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chạy dọc theo đường khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ thì đột nhiên cho xe dừng lại ở một chỗ rẽ hẻo lánh.
Chiếc xe phía sau rốt cuộc cũng đuổi tới, vừa mở cửa thì có bảy tám nam nhân cầm côn lao ra, hùng hổ xông đến chiếc xe của Diệp Lăng Phi.
- Đừng có chơi một mình, ta cũng muốn chơi cho vui, cho mày một nửa đấy.
Diệp Lăng Phi không hề coi những nam nhân hùng hổ này vào đâu, bộ dạng hời hợt của hắn giống như những nam nhân cầm cây này chỉ là người đến để chịu đòn.
Dã Thú đồng ý một tiếng rồi vọt tới, còn Diệp Lăng Phi thì đừng ở trước xe chỉ xoa cổ tay. Ba nam nhân cầm gậy giơ lên định đánh vào đầu Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt tàn khốc, thân thể chợt khẽ động nhanh như điện chớp.
Bốp, bốp, bốp!
Ba âm thanh nặng nề vang lên, cây gậy của ba nam nhân vẫn chưa hạ xuống nhưng máu tươi từ trong miệng họ thì lại chảy ra. Hàm răng của cả ba người đều bị Diệp Lăng Phi đánh nát.
Diệp Lăng Phi lấy tay khẽ đẩy một người về phía sau, người lăn té lăn trên mặt đất. Hai người còn lại cũng trong tình trạng tương tự, chiếc gậy trong tay văng đi rất xa.
Diệp Lăng Phi nhanh như chớp đánh liên tục vào cằm ba gã khiến cằm ba gã này bị nát hoàn toàn.
Sau khi đánh ngã ba người, Diệp Lăng Phi dựa người vào cửa xe, nhìn đồng hồ đeo tay một chút rồi khẽ cười nói:
- Hai mươi lăm giây. Dã Thú còn kém năm giây.
Vừa dứt lời chợt nghe Dã Thú phát sinh tiếng gầm dữ, tay phải chế trụ cổ một nam nhân, theo sát đó mà dùng lực xoay tay, chợt nghe rắc một tiếng, đầu nam nhân thong xuống.
- Chết tiệt Dã Thú, mày luôn gây phiền phức cho tao, tại sao lại giết người.
Diệp Lăng Phi thu hồi lại vẻ mặt tươi cười, hắn cau mày, xoay người sang chỗ khác, mở thùng xe ra kéo Mạnh Học Trí ra ngoài rồi ném xuống đất rồi vỗ hai tay nói:
- Dã Thú, tao cũng không muốn làm những chuyện phiền phức này, tiểu tử mày xử lý sạch sẽ đi, đừng gây phiền phức cho tao. Tự mình xử lý đi, à, nhân tiện hỏi xem ai phái bọn chúng tới đây. Chết tiệt, lại gặp người chết.
Diệp Lăng Phi liên miệng oán trách rồi tự mình lên xe.
Dã Thú đã hơi nặng tay giết chết hai gã nam nhân, chỉ còn lại một gã còn sống, Dã Thú giẫm lên ngực những người nam nhân kia rồi đi đến chỗ Diệp Lăng Phi nói:
- Lão đại, anh yên tâm đi, những chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.
- Tiểu tử mày, khụ, tự nghĩ cách mà trở về đi, đừng gây phiền phức cho tao, không cần tao phải đưa mày về Anh chứ.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ lắc đầu.
Dã Thú trừng mắt nói với nam nhân còn sống, quát:
- Mẹ kiếp, nói cho tao biết ai phái chúng mày tới đây?
Nam nhân bị dọa đến mức không thể thở được và bất tỉnh.
Dã Thú giơ chân phải lên đá vào ngực nam nhân, lật thân thể hắn lại để tìm có giấy tờ gì không, vừa đúng lúc đó có tiếng điện thoại di động trên người nam nhân truyền đến, Dã Thú cầm lấy điện thoại và bấm phím nghe.
- Chuyện làm đến đâu rồi?
Đó là thanh âm của một nữ nhân.
Sau khi nghe thấy thanh âm này, Dã Thú nhếch miệng cười nói:
- Rất không may mắn, thủ hạ của bà đều chết hết rồi, bà cũng phải cẩn thận đấy, không biết lúc nào tôi sẽ lấymạng của bà đâu. Ngay cả tôi cũng dám động thủ thì bà chờ chết đi.
Lại đến cuối năm, Bạch Cảnh Sùng tiến hành đại hội tổng kết giống như những năm trước. Trong đại hội, Bạch Cảnh Sùng nêu ra những thành tích đạt được của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế trong năm vừa qua, ngoài ra còn có chút phê bình các bộ phận. Bạch Cảnh Sùng nêu ra phương hướng của năm sau cần phải duy trì và điều chỉnh, ông sẽ cùng với nhân viên của tập đoạn tiến hành thay đổi, thúc đẩy tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế có khả năng cạnh tranh cao hơn.
Không thể nghi ngờ, Bạch Cảnh Sùng tiết lộ cho mọi người những tin tức sáng sủa đó chính là tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cần dứt khoát cải cách hẳn hoi để tránh tái xuất hiện cục diện xấu hổ như năm nay.
Đối với những lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn mà nói, Bạch Cảnh Sùng để cho bọn họ cảm giác được nguy cơ, còn đối với một số ít người thì đây là một cơ hội, nói không chừng còn có thể được trở thành lãnh đạo.
Sau khi hội nghị kết thúc là khoảng thời gian ăn cơm. Bữa cơm đơn giản chỉ là tiệc đứng, mọi người ăn cùng một chỗ, tâm sự để thúc đẩy tình cảm với nhau.
Bạch Tình Đình ngồimột mình trước bàn, thỉnh thoảng lại nhắn tin nói chuyện phiếm với Diệp Lăng Phi. Nếu như không phải ngại vì thân phận thì nàng đã sớm rời khỏi đây. Hiện tại, toàn bộ cảm giác nội tâm Bạch Tình Đình đã bị Diệp Lăng Phi chiếm giữ. Tuy rằng sáng ngày hôm nay nàng vừa mới xa Diệp Lăng Phi nhưng không biết vì sao nàng cảm giác rất lâu, lúc nào cũng muốn gặp Diệp Lăng Phi.
Thỉnh thoảng lại có vài người trong tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đến chào hỏi Bạch Tình Đình, lúc nào nàng cũng chỉ ứng phó qua loa vài câu rồi lại cúi đầu xuống nhắn tin nói chuyện với Diệp Lăng Phi.
- Phó tổng Bạch, làm gì vậy?
Trần Hàn Lâm cầm chén rượu đến ngồi cạnh Bạch Tình Đình, trên mặt hắn mang theo nụ cười mê người, rất có phong độ, hoi:
- Không ngại nếu tôi ngồi chỗ này chứ?
- Không sao.
Bạch Tình Đình chuyển ánh mắt từ màn hình điện thoại di động lên mặt Trần Hàn Lâm, cười nói:
- Tôi cho rằng làm phó tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thì anh càng phải cần giao lưu với thủ hạ của mình hơn chứ.
- Oh, xem ra phó tổng Bạch đã ra tín hiệu không chào đón tôi rồi.
Trần Hàn Lâm khẽ cười nói:
- Phó tổng Bạch, tôi cho rằng tôi làm phó tổng hẳn là phải cần cô giúp đỡ, một mình tôi thì không thể làm được. Tuy rằng tổng giám đốc đã toàn lực ủng hộ phương án cải cách nhưng tôi rất cần có một người có năng lực giúp đỡ mình. Nhưng thuộc hạ của tôi thì lại không có ai có đủ khả năng làm nhưng việc này thế nên tôi hi vọng phó tổng Bạch sẽ hiệp trợ tôi.
- Nếu như là để tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế phát triển tốt hơn thì đương nhiên là tôi sẽ giúp đỡ hết mình, anh không cần phải lo lắng gì cả.
Bạch Tình Đình cầm một muỗng nhỏ múc điểm tâm đặt vào miệng, nàng nuốt xong rồi nói:
- Nhưng bây giờ là bữa trưa, chuyện công việc để lúc khác nói đi. Oh, xin lỗi, tôi có chút việc.
Bạch Tình Đình cảm giác điện thoại di động của mình rung lên, nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy tin nhắn của Diệp Lăng Phi viết:
- Lão bà, anh muốn gặp em.
Bạch Tình Đình thản nhiên cười, nàng cúi đầu xuống nhắn tin lại:
Bạch Tình Đình nhắn tin xong mới phát hiện Trần Hàn Lâm đã đi rồi. Đối với con người Trần Hàn Lâm nàng cảm giác hắn là một người rất thức thời, cử chỉ ăn nói của hắn đều không thể xoi mói được. Bạch Tình Đình đã tiếp xúc với rất nhiều nam nhân ưu tú nhưng không biết vì sao khi tiếp xúc với Trần Hàn Lâm nàng lại có cảm giác không được thoải mái. Đó có thể là xuất phát từ giác quan thứ sáu của nữ nhân, không nói ra được nhưng lại cảm nhận được.
Bạch Tình Đình đứng lên đi tới bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, khẽ nói vào tai ông:
- Ba, con đi trước đây.
Bạch Cảnh Sùng gật đầu, ông thấy con gáu mình có chút thất thần liền nghĩ ngay có thể là do Diệp Lăng Phi. Đối với mối quan hệ đang phát triển tốt đẹp của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, trong lòng Bạch Cảnh Sùng cũng rất vui mừng, ông chỉ chờ hết năm rồi cho hai người kết hôn.
Sau khi nói với Bạch Cảnh Sùng xong, Bạch Tình Đình cầm lấy túi xách đi ra khỏi phòng khách tới thẳng thang máy. Đúng lúc đang đứng chờ thang máy thì Trần Hàn Lâm cũng đi tới.
- Phó tổng Bạch, cô phải đi à?
Trần Hàn Lâm hỏi.
- Có chút việc.
Bạch Tình Đình trả lời.
- Tôi cũng có chút việc phải về nhà, không biết phó tổng Bạch có thể tiễn tôi về nhà được không. Hôm nay xe tôi bị hỏng bây giờ vẫn còn đang nằm trong cửa hàng sửa xe.
Trần Hàn Lâm nói.
- Tôi nghĩ hơi bất tiện.
Bạch Tình Đình không hề do dự, cự tuyệt nói:
- Phó tổng Trần, anh có thể gọi xe, bây giờ taxi rất nhiều.
Trần Hàn Lâm khẽ cười cười, cũng không bởi vì Bạch Tình Đình cự tuyệt mà có bất kỳ phản ứng gì. Chờ khi cửa thang máy mở ra, Trần Hàn Lâm tỏ ra rất có phong độ mời Bạch Tình Đình vào thang máy trước.
Trần Hàn Lâm đứng trong thang máy, khẽ cười nói:
- Xem ra phó tổng Bạch chuẩn bị đi hẹn hò, bất quá tôi cho rằng trang phục của hợp với một cuộc hẹn. Về phương diện trang phục tôi cũng có nghiên cứu qua, với vóc người như phó tổng Bạch, làn da trắng nõn như thế này thì nên chọn bộ âu phục màu đen, trên thân mặc áo cao cổ bên ngoài tốt nhất nên mặc một chiếc áo khoác màu trắng, như vậy càng thể hiện được khí chất quý phái của phó tổng Bạch.
- Oh, xem ra phó tổng Trần đúng là đa tài, ngay cả quần áo cũng am hiểu. Chỉ tiếc là tôi lại thích bộ quần áo này.
Khuôn mặt Bạch Tình Đình có vẻ không hài lòng, giọng nói của nàng hơi khó chịu:
- Đây là bộ quần áo tôi thích nhất, tôi nghĩ mặc quần áo quan trọng nhất là mình phải thích, nếu như ngay cả mình không thích thì hà tất phải mặc đi ra ngoài.
Thật ra Trần Hàn Lâm nói cũng không sai, Bạch Tình Đình cũng biết nếu như ăn mặc theo cách Trần Hàn Lâm vừa nói thì đúng là càng đẹp hơn thế nhưng bộ quần áo này là Diệp Lăng Phi mua cho nàng, chỉ bằng vào điểm ấy thôi là đủ rồi. Nữ nhân là như vậy, nếu như yêu thích một nam nhân nào đó thì sẽ trở lên nhược trí. Bạch Tình Đình cũng là nữ nhân, nàng không thích nghe có người nói nàng mặc quần áo không thích hợp, vừa rồi cảm giác Trần Hàn Lâm không tệ lắm nhưng bây giờ cảm giác đó đã hoàn toàn tiêu tan. Nàng hừ một câu rồi không để ý đến Trần Hàn Lâm nữa.
Trần hàn lầm vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình phản ứng như vậy, trong lòng biết mình đã nói sai. Vốn định tạo ấn tượng với Bạch Tình Đình nhưng kết quả thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng Trần Hàn Lâm có kiến thức rộng rãi, trong lòng hắn biết nếu như lúc này còn nói thêm gì nữa chắc chắn sẽ khiến Bạch Tình Đình càng thêm giận, nên hắn mặc nhiên không lên tiếng.
Cửa thang máy mở ra, Bạch Tình Đình đi trước ra ngoài thẳng đến cửa. Trần Hàn Lâm cũng đi ra nhưng hắn đi chậm như rùa. Cặp mắt hắn liên tục dừng lại trên người Bạch Tình Đình, ánh mắt dán chặt vào cặp đùi phía sau Bạch Tình Đình. Hắn suy nghĩ xem làm thế nào để có thể thu hút được sự chú ý của Bạch Tình Đình.
Lúc Bạch Tình Đình vừa mới đi ra tới cửa thì đã thấy Diệp Lăng Phi đứng dựa người trước cổng, ánh mắt thờ ờ hướng vào bên trong.
- Diệp Lăng Phi, tại sao anh lại đến nhanh như vậy?
Bạch Tình Đình cảm thấy bất ngờ khi Diệp Lăng Phi đứng ở đây, giọng nói mang theo sự vui sướng.
- Anh đã tới từ lâu rồi, làm sao mà dám trái mệnh lệnh của lão bà.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, ánh mắt lợi hại như chim ưng của hắn nhìn ra phía sau Bạch Tình Đình, thấy đôi mắt của Trần Hàn Lâm, Diệp Lăng Phi hơi bĩu môi. Rất tự nhiên, Diệp Lăng Phi đưa tay phải ôm lấy eo thon nhỏ của Bạch Tình Đình, kỳ quái hỏi:
- Tình Đình, người phía sau kia hình như lần trước anh đã gặp qua ở công ty của em rồi, hắn đang làm gì vậy?
- Hắn là phó tổng giám đốc vừa mới được tuyển dụng.
Bạch Tình Đình thuận miệng nói.
- Oh, thì ra là như vậy.
Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, ôm Bạch Tình Đình đi đến chiếc xe, liếc mắt nhìn Trần Hàn Lâm. Ánh mắt của Diệp Lăng Phi khiến Trần Hàn Lâm cảm giác sau lưng lạnh buốt, không tự chủ được cước bộ dừng lại.
- Ánh mắt lạnh như băng, nam nhân này lẽ nào là người mà ông chủ Lý nói là vị hôn phu của Bạch Tình Đình.
Trần Hàn Lâm cảm thấy sự tình ngày càng trở lên phức tạp, bây giờ hắn rất lo lắng, hắn cảm giác nam nhân này cũng nhúng tay vào việc của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.