Đô Thị Tàng Kiều

Chương 228: Chương 228: Cao thủ còn có cao thủ hơn






Vừa nghe thấy tiếng hét thảm Diệp Lăng Phi đã nhíu mày lại, hắn bất mãn nói:

- Dã Thú, tên khốn kiếp này, tại sao lại để người ta kêu loạn lên thế, anh hưởng tôi đánh bài.

Diệp Lăng Phi quay sang một gã đại hán bên cạnh nói:

- Anh bạn, đứng đó làm gì, đóng cửa lại đi, đừng để tôi phải nghe thấy những tiếng kêu la này nữa.

Gã nam nhân vừa định nổi giận thì Tiễn Thông xua tay nói:

- Đóng cửa vào đi, những tiểu tử này la hét khó nghe quá.

Chờ nam nhân kia đóng cửa lại, Diệp Lăng Phi mới giãn lông mày ra cười nói:

- Thế là được rồi, mọi người đánh bài nào. Ai nha, tại sao tôi lại không biết đánh bài tẩy nhỉ?

- Anh lên cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng lúc nào cũng may mắn.

Mã Phượng Vân thua tám ngàn đồng, tuy rằng có tiền nhưng thua bấy nhiêu tiền ai mà không xót.

- Hình như vận khí hôm nay của tôi rất tốt.

Diệp Lăng Phi đẩy bài của mình ra cười nói:

- Thiên hồ, cũng không nhiều lắm, chỉ hai mươi phen, cũng không biết tại sao vận khí lại tốt như vậy, lại thắng ván nữa.

Hai mươi phiên là bốn nghìn đồng, trong nháy mắt cả ba người đã thua một vạn hai đồng. Mã Phượng Vân và Tiễn Thông đều choáng váng, trong lòng thầm kêu khổ. Lý thiên bắng lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Phi, thanh âm kỳ quái nói:

- Giám đốc Diệp, anh hẳn là biết quy củ trên chiếu bài, nếu như có người xuất thiên sẽ bị chặt ngón tay đấy.

(Xuất thiên = gian lận trong mạt chược.)

- Anh không hoài nghi tôi xuất thiên chứ.

Diệp Lăng Phi dựa người ra phía sau, cười ha hả nói:

- Bắt kẻ trộm phải có tang chứng, anh không có bằng chứng gì sao lại nói tôi xuất thiên.

Câu nói đó khiến Lý Thiên Bằng nghẹn họng không nói được, hắn không phúc nói:

- Tại sao vận khí của anh lại tốt như vậy, vừa vào đã tứ giang, bây giờ lại là thiên hồ, tôi không tin đây là vận khí.

- Bàn mạt chược này là của anh, tôi đâu có cơ hội để xuất thiên, nếu như muốn xuất thiên thì chỉ có các người thôi. Đừng tưởng rằng tôi không biết chơi mạt chược, anh vẫn còn dại lắm.

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Lý đại công tử, nếu như anh chơi không nổi thì có thể không chơi, đừng có ở chỗ này mà tự làm mất mặt.

- Tôi chơi không nổi, thực là nực cười.

Lý Thiên Bằng tức giận nói:

- Cho dù anh may mắn thế nào tôi cũng dám chơi với anh.

- Nếu nói như vậy, hai người chúng ta định thắng bại một ván.

Diệp Lăng Phi cười lạnh, nói:

- Dùng mạng của anh và tôi đặt cược, ai thua thì phải chết ở chỗ này.

- Tôi…….

Lý Thiên Bằng vừa mới nói ra một chữ thì bị gã nam nhân phía sau ngăn lại, nam nhân này thấp giọng nói:

- Lý tiên sinh, anh không chơi được hắn đâu.

- Anh nói cái gì, tôi không chơi được với hắn?

Lý Thiên Bằng thất kinh hỏi.

- Thủ pháp của hắn quá nhanh, hầu như rất khó có thể nhìn ra hắn đổi bài.

Lý Thiên Bằng nghe thấy vậy, con mắt trừng lên, hắn vỗ bàn hét lớn:

- Họ Diệp kia, anh dám xuất thiên. Nếu như để ta lục soát người của anh thì anh chết chắc rồi. truy phong lục soát người hắn.

Nam nhân mà Lý Thiên Bằng gọi là truy phong lắc đầu nói:

- Tiên sinh, không cần phải làm vậy, trên người hắn không có bài mà hắn đổi bài trên bàn. Tốc độ của hắn quá nhanh, ngay cả tôi cũng nhìn không ra. Bất quá, tôi có thể cảm giác được hắn đổi bài, tiên sinh, không nên đánh nữa, anh không phải là đối thủ của hắn đâu.

Bốp, bốp!

Diệp Lăng Phi vỗ tay, vừa cười vừa nói:

- Không sai, có thể nhìn được ra tôi đổi bài. Được rồi, vừa rồi chỉ là muốn đùa một chút với mọi người, ta xác thực là đã thay đổi bài. Bất quá, nếu như các vị không thể nhìn ra tôi đổi bài thì cũng không có cớ để đòi lại tiền của tôi. Tôi thấy các vị đều là người có thân phận, đương nhiên sẽ không chú ý đến chút tiền nhỏ ấy. Hôm nay tôi có việc rồi, để hôm khác tôi đến lấy tiền.

Nói xong Diệp Lăng Phi đứng dậy, đẩy cửa ra nhìn thoáng qua bên ngoài rồi nói với Tiễn Thông:

- Anh nói nếu tôi đánh thắng các người thì tôi có thể mang tên khốn kiếp Mạnh Học Trí đi. Hiện tại đã có hai mươi người nằm trên mặt đất, đã vượt yêu cầu của các người tôi nghĩ tôi có thể dẫn người đi rồi. Dã Thú, mang tên khốn Mạnh Học Trí đi.

Tiễn Thông không tin đây là sự thật, toàn bộ thủ hạ của hắn đã nằm xuống. Ngay khi hắn đang sửng sốt thì một nam nhân bước tới nói vào tai Tiễn Thông:

- Lão đại, tên kia quá lợi hại, các huynh đệ đều bị hắn đánh ngã.

Sắc mặt Tiễn Thông trở nên rất khó coi, hắn hơi gật đầu ý bảo nam nhân đứng ra phía sau. Lúc này, Dã Thú cất bước đi vào trong phòng, hắn trừng mắt đi thẳng tới góc tường chỗ Mạnh Học Trí ngồi.

- Khoan.

Lý Thiên Bằng bỗng nhiên nói:

- Giám đốc Diệp, tôi còn có chuyện muốn nói với anh.

Truy phong đứng chắn trước mặt Dã Thú, khuôn mặt không chút biểu đưa tay ngăn cản Dã Thú.

- Lý công tử, có phải anh muốn đổi ý không?

Diệp Lăng Phi trầm mặt xuống, cười lạnh nói:

- Vậy thì đừng có trách tôi không khách khí.

- Giám đốc Diệp, anh hiểu lầm rồi. Tên Mạnh Học Trí này anh có thể mang đi thế nhưng tôi muốn cái tên to con kia thử sức với vệ sĩ truy phong của tôi một chút, mặc kệ thắng bại làm sao thì Mạnh Học Trí vẫn là của anh, tôi không có yêu cầu gì.

Diệp Lăng Phi không nói gì, hắn nhìn Dã Thú rồi quay sang truy phong, đồng ý nói:

- Được, tỉ thí thì tỉ thí.

- Nếu đã như vậy thì chúng ta đi ra bên ngoài thôi.

Lý Thiên Bằng vừa nói vừa nháy mắt ám hiệu cho truy phong. Truy phong hơi gật đầu, mặc nhiên không lên tiếng rồi cũng đi ra ngoài. Bên kia Mạnh Học Trí đảo mắt vài vòng, chuẩn bị tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng Diệp Lăng Phi không để cho Mạnh Học Trí có cơ hội này, hắn bước tới chỗ Mạnh Học Trí, túm lấy cổ áo hắn kéo ra khỏi phòng giống như kéo một con chó.

Đi ra đến bên ngoài rồi Diệp Lăng Phi mới buông tay ra đồng thời chém một phát vào sau gáy Mạnh Học Trí khiến hắn bất tỉnh. Mã Phượng Vân vừa nhìn thấy Mạnh Học Trí bị Diệp Lăng Phi đánh ngất, vốn định tức giận nhưng rồi lại nhịn xuống. Mã Phượng Vân biết đây không phải là địa phận của mình, Tiễn Thông và Lý Thiên Bằng cũng sẽ không giúp mình.

Đối với tên thư sinh Mạnh Học Trí này Mã Phượng Vân hết sức sủng ái, không đành lòng thấy Mạnh Học Trí cứ như vậy bị lôi ra ngoài. Mã phương vân trốn ở một góc, len lén gọi một cuộc điện thoại sau đó mới quay trở lại sân.

Giữa sân, Dã Thú và truy phong đang chăm chú nhìn nhau, lúc trước Dã Thú căn bản không để ý tới đối thủ nhưng nhìn những người trải qua huấn luyện như truy phong, nhất cử nhất động đều ngầm có sát khí.

Dã Thú lần đầu nhìn thấy truy phong đã biết là người khó đối phó. Rất có thể cũng đã qua huấn luyện đặc biệt, Dã Thú đã từng ra sống vào chết không biết bao nhiêu lần, sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua.

Hắn nhìn từ đầu xuống đến chân truy phong để tìm ra kẽ hở nhưng toàn thân truy phong không có chỗ nào có thể công phá được. truy phong vững như núi Thái Sơn, dưới ánh mắt sắc bén của Dã Thú nhưng truy phong vẫn duy trì được sự bình tĩnh.

Đột nhiên Dã Thú hét lớn một tiếng, lưỡng quyền mang theo kình phong tiến đến. truy phong cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, hắn rống lên một tiếng rồi đưa song chưởng ra chống đỡ, thùng thùng hai tiếng, hai người không tự chủ được run lên.

- Hảo tiểu tử, quả nhiên đã qua huấn luyện. Được, chúng ta hôm nay đừng đùa mấy trò này nữa, đơn giản nhất là đọ sức vật lộn.

Dã Thú bị run lên, bản tính hiếu sát của hắn trỗi dậy, không hề có chiêu thức lòe loẹt gì, đơn giản chỉ dùng kĩ thuật vật lộn, hữu quyền đánh vào mặt truy phong với một góc 45 độ.

Truy phong cũng không kém, khuôn mặt lộ vẻ dũng manh, cánh tay phải uốn lượn, hắn dùng khuỷu tay phải nện vào mặt Dã Thú.

Tốc độ của hai người đều cực nhanh, hơn nữa lại thêm sức lực, thủ đoạn quả thật hung ác người thường không thể sánh được. Hai người cùng đánh tới, kình phong vù vù, tay chân đồng thời sử dụng. Khuỷu tay dùng công kích là hiệu quả nhất bởi những đòn đánh, bắt, quật, trảo…. những người xem được dịp mở rộng tầm mắt.

Những kĩ thuật vật lộn này quả thật chiêu số quá hung tàn, chỉ có những người đã trải qua huấn luyện kiểu như quân nhân mới có thể sử dụng những đòn trí mạng như thế này.

Diệp Lăng Phi khẽ cau mày, hắn chú ý xem kỹ thực lực của truy phong, có thể cùng Dã Thú tạm thời bất phân thắng bại đã là không dễ thế mà vẫn còn hoàn thủ được, xem ra hươu chết về tay ai cũng chưa biết.

Diệp Lăng Phi đột nhiên nhấc chân phải lên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhanh như điện vọt tới trước mặt nắm lấy cánh tay hai người cản họ lại. Diệp Lăng Phi đứng giữa hai người, hơi chuyển hướng qua truy phong lạnh lùng nói:

- Vị huynh đệ này, trông thân thủ của anh cũng không phải người thường. Hai huynh đệ chúng tôi hôm nay tới đây để tìm người chứ không phải là gây phiền phức với anh thế nên anh cũng không cần phải làm gây chuyện với chúng tôi. Ngày hôm nay nên dừng ở đây, nếu như huynh đệ không chịu dừng tay thì tôi cũng đành phải phụng bồi.

Truy phong thầm giật mình, tay phải hắn cảm giác tê dại, một kích vừa rồi của Diệp Lăng Phi chút bất ngờ thế nhưng bằng vào thân thủ truy phong cũng không hề có bất kỳ một phản ứng gì, nhất là Diệp Lăng Phi nhìn có vẻ lơ đãng nhưng truy phong cảm giác tay phải mình tê dại, trong lòng biết nam nhân văn tĩnh trước mặt không chỉ có tốc độ cực nhanh hơn nữa còn có sức mạnh mà không kẻ nào dám coi thường.

Đối mặt với Dã Thú truy phong đã có cảm giác rất vất vả. truy phong vốn tưởng rằng bẳng vào sự khổ luyện nhiều năm nay của mình thì có thể dễ dàng đánh bại tên to con trước mặt mình, thế mình truy phong đã lầm, tuy vóc người to con nhưng tốc độ lại khiến người khác giật mình nhất là biểu hiện ra ngoài cũng khiến cho truy phong biết mình gặp phải đối thủ.

Thật không ngờ lại còn xuất hiện thêm một người nữa, truy phong tuy rằng có điểm tự phụ nhưng không phải là ngốc. Nếu như Tiểu Hắc ở chỗ này thì truy phong có thể đánh một trận thế nhưng không có ai xung quanh có khả năng để chống đỡ hai người cùng với hắn.

Truy phong mắt thấy có người cho hắn lối thoát nên cũng không khách khí, gật đầu nói:

- Ngày hôm nay chỉ tỉ thí một chút thôi, tôi cũng không có ý gì với hai vị.

Nói xong liền thối lui tới chỗ Lý Thiên Bằng, nói khẽ vào tai:

- Lý công tử, hai người này không đơn giản, tôi hoài nghi bọn họ thuộc cùng một loại với tôi, rất có thể là bộ đội bí mật.

Lý Thiên Bằng hiểu rõ thực lực của truy phong, mắt thấy truy phong lui ra trong lòng biết Diệp Lăng Phi không phải là người dễ chọc. Trong lòng tuy rằng hết sức bực tức nhưng ngoài mặt vẫn cười ha hả nói:

- Giám đốc Diệp, không ngờ anh cũng là một cao nhân ẩn mình.

- Chê cười rồi, tôi trước đây từng làm công nhân lao động ở công trường nên khí lực tự nhiên là có hơi lớn một chút.

Diệp Lăng Phi vừa xoa cổ tay vừa nói:

- Tay của tôi bây giờ vẫn còn đau, vệ sĩ của anh thật lợi hại. Khụ, tôi đây tự đi tìm khổ rồi.

Lý Thiên Bằng nghe xong Diệp Lăng Phi nói vậy hắn tỏ bộ dạng nhe răng nhếch miệng tựa hồ Diệp Lăng Phi nói thật, thầm mắng:

- Mẹ kiếp, tiểu tử rốt cuộc là thật hay giả?

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ bàn tay, nói thầm:

- Xem ra tôi cần xoa bóp tay một chút, khụ, con mẹ nó đau quá.

Nói xong Diệp Lăng Phi quay sang Dã Thú nói:

- Dã Thú, mang theo tiểu tử này đi thôi.

Dã Thú túm lấy cổ áo Mạnh Học Trí kéo Mạnh Học Trí đi theo sau Diệp Lăng Phi. Trong lòng Mã Phượng Vân hết sức sốt ruột, không biết người của mình có đến hay không. Mắt thấy Lý Thiên Bằng và Tiễn Thông không ngăn cản Diệp Lăng Phi, Mã Phượng Vân liếc mắt nhìn hai người nói:

- Đây là địa bàn Hắc Hổ bang của hai người thế mà bị hai tên tiểu tử này dọa cho không dám nói câu gì. Được, sau này nếu như tìm tôi đánh bài cũng đừng có đánh ở chỗ này, chỗ của tôi tuy thế nhưng rất an toàn, chí ít thì không ai dám đến gây sự.

- Dì hai, dì ít nói mát ở chỗ này một chút, châm chọc như vậy có tác dụng gì?

Lý Thiên Bằng châm chọc nói:

- Hình như lúc nãy dì hai cũng không nói gì, không phải là sợ rồi sao.

- Sợ, tôi mà sợ sao.

Mã Phượng Vân không phục nói:

- Tiểu tử cậu cùng một loại với ba cậu, căn bản không coi tôi là ra gì, nếu như coi tôi là dì hai thì dù sao cũng là bậc trưởng bối cần phải được kính trọng.

- Được, tôi nói với hai vị cứ như vậy coi như hết.

Tiễn Thông vừa nhìn thấy hai người muốn cãi nhau nên muốn giảng hòa, nói:

- Tiểu tử này không đơn giản, theo tôi thấy chờ đến cuối năm tôi sẽ thu thập tên tiểu tử này. Nhưng bây giờ thì không được, tôi nghe nói cảnh sát đang để ý tới các bang hội. Được, chúng ta tiếp tục quay trở lại đánh bài. Chị Mã, chị cũng không cần đau lòng về tên mặt trắng đó đâu, chị có thể tìm một người khác, không phải là hay hơn sao?

Mã Phượng Vân cũng không có hứng thú đánh bài, nên nói còn có chuyện phải rời khỏi đây. Lý Thiên Bằng châm một điếu thuốc cười noi:

- Tiễn Thông, trách không được lần trước tôi cho anh đi giết tên tiểu tử này anh lại không chịu, bởi vì anh đã sớm biết tên tiểu tử này có tài.

Vừa nghe Lý Thiên Bằng đề cập đến chuyện này, Tiễn Thông tỏ vẻ tươi cười, ôm vai Lý Thiên Bằng nói:

- Lý đại công tử, tất cả đều là quá khứ rồi, buổi tối hôm nay tôi mời, chúng ta đi hộp đêm chơi một chuyến.

Lý Thiên Bằng cười cười, không nói thêm cái gì, ngầm đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.