Đô Thị Tàng Kiều

Chương 227: Chương 227: Khiêu khích chơi mạt chược






- Giám đốc Diệp, không biết anh tới võ quán có việc gì?

Lý Thiên Bằng châm một điếu thuốc rồi quay sang nhả khói vào Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Tôi còn tưởng giám đốc Diệp còn đang bận rộn với Bạch tiểu thư thùy mị, dịu dàng chứ, không ngờ anh lại có thời gian đi dạo ở đây.

- Lý đại công tử, xem anh nói kìa. Nam nhân mà cả ngày cứ quấn lấy nữ nhân thì còn làm được chuyện gì nữa. Tôi không phải là người thích ăn bám người khác.

Diệp Lăng Phi cố ý hướng mắt về phía Mạnh Học Trí đang ngồi trong góc tường, hỏi:

- Mạnh tiên sinh, anh nói có đúng không?

Lúc này Mạnh Học Trí không dám nói gì, hắn chỉ mong sao có cái lỗ nào cho hắn trốn đi.

Lý Thiên Bằng cười rộ lên, hắn vỗ bàn nói:

- Đúng, tôi thích những lời này. Giám đốc Diệp, trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, đều bởi vì tôi còn trẻ vô tri, mong giám đốc Diệp đừng để bùng. Tôi thấy anh là người rộng rãi, chi bằng chúng ta kết giao bằng được không?

- Miễn đi, tôi không thích kết giao bằng hữu.

Diệp Lăng Phi cự tuyệt nói.

- Đúng là không biết xấu hổ, anh nghĩ mình là ai.

Mã Phượng Vân lúc này mới mở miệng, coi thường Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh biết chỗ này là chỗ nào không, cũng không thèm nhìn xem trong túi mình có bao nhiêu tiền mà dám đến đây gây sự à.

- Oh, tôi quên mất tôi còn có người bạn cũ ở chỗ này.

Diệp Lăng Phi vốn không muốn nói chuyện với Mã Phượng Vân, nhìn thân thể mập mạp này mà Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn nôn. Nhưng Mã Phượng Vân lại gây hấn trước nên Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, nói:

- Vị bà mập này, xin hỏi nên xưng hô với bà như thế nào?

- Bà mập?

Mã Phượng Vân sửng sốt, bà không ngờ rằng lại có người dám gọi mình như vậy. Lý Thiên Bằng và Tiễn Thông nghe Diệp Lăng Phi gọi Mã Phượng Vân là bà mập cũng thầm cười trộm. Tuy rằng Lý Thiên Bằng và Mã Phượng Vân là thân thích nhưng lại không thân thiết chút nào. Hắn coi thường người dì này nhưng ngại mẹ nên cũng phải tỏ ra tôn kính một chút. Hắn thấy Mã Phượng Vân đi bao dưỡng một tiểu tử đáng tuổi con mình đúng là thật mất mặt, nghe Diệp Lăng Phi gọi Mã Phượng Vân là bà mập rốt cuộc Lý Thiên Bằng cũng không nhìn được mà cười rộ lên.

Mã Phượng Vân thẹn quá thành giận, bà cầm con mạt chược đập mạnh xuống bàn rồi giận dữ mày:

- Mày là loại…..

Mã Phượng Vân đang định nói tục nhưng Diệp Lăng Phi lại cướp lời luôn, nói:

- Bà mập, bà có tin nếu như bà nói tiếp, tôi sẽ giết chết bà ngay không.

Lúc này Mã Phượng Vân mới nhớ tới chuyện xảy ra ở quán bar tối hôm đó, một mình Diệp Lăng Phi đả thương hơn mười người, hơn nữa lại ra tay rất tàn độc. Tuy rằng nơi này là địa bàn của Tiễn Thông nhưng Mã Phượng Vân cũng không dám chắc Tiễn Thông có giúp mình hay không. Tiễn Thông là người của lý triết hào, mà Mã Phượng Vân và người anh rể lý triết hào lại quan hệ không thân thiết lắm, bởi vậy Tiễn Thông đâu cần giúp Mã Phượng Vân. Lúc này, Mã Phượng Vân lại cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy thì đã mang theo nhiều người đến đây.

Mà Mã Phượng Vân căn bản lại không thể trông cậy Lý Thiên Bằng giúp mình được, tuy rằng là thân thích nhưng khoảng cách cũng xa. Mà Lý Thiên Bằng với cha hắn là một loại người, đối với bọn họ thì những chuyện không có lợi tuyệt không bao giờ nhúng tay vào. Mã Phượng Vân len lén nhìn Mạnh Học Trí, trong lòng thầm than thở, Mạnh Học Trí trông thì được nhưng dùng thì không được, còn trông cậy gì vào hắn đánh nhau nữa, không bị người ta dọa chết là may rồi.

Mã Phượng Vân định nói gì nhưng lại thôi, bà hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, không phục nói:

- Lão nương mà phải sợ à, mày cũng không thèm hỏi xem tao là ai à.

Diệp Lăng Phi mỉm cười nói:

- Oh, tôi quên còn chưa thỉnh giáo danh tính của vị bà mập này.

Nói xong hắn chuyển hướng sang Lý Thiên Bằng, hỏi:

- Không biết có thể nói cho tôi nghe được không?

- Ha ha, giám đốc Diệp, anh không nhận ra dì hai của tôi cũng bình thường thôi. Dì hai của tôi tuy rằng cũng có một chút gia sản thế nhưng đâu thể so sánh được với tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.

Lý Thiên Bằng cười nói:

- Dì hai của tôi từ trước đến nay vẫn vậy, mong giám đốc Diệp đừng lấy làm phiền lòng.

- Thảo nào, thảo nào.

Diệp Lăng Phi như người mới tỉnh mộng, hắn gật đầu nói:

- Thảo nào đêm hôm đó muốn lấy tiền đè chết tôi, thì ra là thân thích của Lý gia, cũng khó trách được. Lý gia có nhiều tiền như vậy, dùng tiền để đè chết người cũng là chuyện bình thường. Lại nhắc tới chuyện hôm đó tôi quên mất không biết vị bà mập này có còn dự định tiếp tục làm phiền tôi không, con người của tôi có một tật xấu, nếu như cả ngày mà không có ai nhớ đến là tôi thấy khó chịu.

- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ mọi người chỉ là hiểu lầm thôi.

Tiễn Thông nói chen vào:

- Tôi nghe nói chuyện tố hôm đó là do tên tiểu tử Hắc Bì muốn chết lên đã chọc vào ngài. Bây giờ tiểu tử đó đã bị giam vào trong tù, nếu không tôi sẽ dạy cho hắn một trận.

- Tiễn tiên sinh, ngài giúp tôi hả, đa tạ đa tạ, tôi không biết vì sao anh lại giúp tôi?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Diệp tiên sinh đúng là thích nói giỡn, tôi chỉ thấy tên tiểu tử này chướng mắt mà thôi.

Tiễn Thông cười ha hả rồi không nói gì thêm nữa. Hắn chuyển ánh mắt sang Lý Thiên Bằng

Lý Thiên Bằng cười rộ lên, nói:

- Giám đốc Diệp, anh là một nhân tài, tất cả mọi người đều nhận ra được, Hắc Bì là một tên tiểu tử mắt chó không nhìn thấy thái sơn nên mới đắc tội với anh, chẳng lẽ không nên đánh sao. Bây giờ muốn sống được là phải có con mặt tinh tường nếu không chỉ sợ đến lúc chết cũng không biết mình chết như thế nào nữa. Giám đốc Diệp, anh nói có đúng không?

Lời này của Lý Thiên Bằng mang theo ý tứ khác, Diệp Lăng Phi là một người thông minh nên hiểu ra ngay, hắn cười ha hả nói:

- Lý đại công tử, anh yên tâm, tôi có con mắt nhìn người rất tốt.

Diệp Lăng Phi nói xong liền nhấc chân lên, hắn hướng ánh mắt về phía góc tường chỗ Mạnh Học Trí ngồi, bĩu môi nói:

- Được rồi, nói chuyện phiếm như vậy đủ rồi, bây giờ đi vào vấn đề chính. Tôi tới đây không phải vì cái gì khác mà chỉ muốn mang tên tiểu tử này đi thôi, tôi nghĩ chắc mọi người cũng không có ý kiến gì.

- Tôi không theo bọn họ đâu.

Mạnh Học Trí giật mình, hắn chạy đến chỗ Mã Phượng Vân, nói:

- Nếu như tôi đi cùng hắn thì hắn sẽ không tha cho tôi. Hắn là đồng nghiệp của Tuyết Hoa, nhất định hắn sẽ gậy phiền phức cho tôi.

- Ai ui, tên khốn kiếp này cũng thông mình đấy.

Diệp Lăng Phi cười ha hả, nói:

- Bây giờ tôi có phần thích tên khốn kiếp này rồi đấy.

Mã Phượng Vân không nói với Diệp Lăng Phi mà quay sang Tiễn Thông cười lạnh, nói:

- Tiễn Thông, tôi tới chỗ anh để đánh bài. Anh đừng có nói với tôi rằng người của anh không bảo vệ được cho tôi nha.

Tiễn Thông nhìn lướt qua Lý Thiên Bằng thì thấy Lý Thiên Bằng đang ôm cô gái kia, không hề có phản ứng gì với hắn. Tiễn Thông quay sang Diệp Lăng Phi, hắn cười ha hả nói:

- Diệp tiên sinh, anh là một nhân tài, người này đến chỗ của tôi nên không thể tùy tiện mà đi như thế được, dù sao thì tôi cũng là người giang hồ. Hay là tôi đề nghị thế này, anh nhìn xem bên ngoài nhiều người như vậy, tôi để cho anh chọn, nếu như anh thắng thì anh có thể mang người này đi, còn nếu như thua, vậy thì xinh lỗi, đành phải mời Diệp tiên sinh rời khỏi chỗ này.

- Ừ, cũng là một ý kiến hay.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Bất quá, đánh nhau không phải là việc những người nhã nhặn như tôi hay làm,.

Diệp Lăng Phi cầm lấy con mạt chược trên bàn, cười nói:

- Tôi muốn ngồi đây chơi mạt chược với mọi người. Dã Thú, cậu đi ra ngoài chơi với bọn họ đi, nhớ là đừng có rat ay quá nặng đấy, người ta tuy thế nhưng chúng ta cũng không thể chọc vào được.

Dã Thú sớm đã tức giận, nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, hắn liền đồng ý:

- Lão đại, tôi biết rồi.

Nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Một gã vạm vỡ đứng cạnh hắn cũng đi ra theo.

- Giám đốc Diệp muốn chơi mạt chược?

Lý Thiên Bằng híp mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Ở đây chúng tôi chơi không nhỏ, nếu như anh thua, thì chúng tôi có cần đến đòi tiền của vợ anh không?

- Ừ, đó cũng là một vấn đề, bề ngoài của tôi thì không có tiền nhưng không sao, tôi là người may mắn, tôi nghĩ tôi sẽ không thua đâu.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Giám đốc Diệp quả nhiên là rất tự tin. Được rồi, chúng ta chơi với anh, đánh 2, 4, 8. Được không giám đốc Diệp?

- Không phải là 2 đồng, 4 đồng, 8 đồng sao, thế mà tôi còn tưởng nhiều lắm. Trên người tôi chỉ còn có một trăm đồng nhưng cũng đủ để chơi một vòng.

Diệp Lăng Phi định lấy tiền ra nhưng vừa cho tay vào túi thì bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

- Ai ui, tôi quên mất, vừa nãy mua chai nước, bây giờ chỉ còn có 90 đồng.

Lý Thiên Bằng vừa cười vừa nói:

- Giám đốc Diệp, anh thật là hay nói giỡn. Tôi nói 2, 4, 8 là 200, 400, 800. Một phen 200, nếu như mười sáu phen thì là 3200 đồng.

- Oh, thì ra là như vậy.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi rất ít khi chơi mạt chược, hay là như vậy đi, chúng ta cứ chơi, nếu như tôi thua tôi sẽ viết giấy nợ cho các người đến lúc đó thì tôi không chạy đi đâu được.

- Cũng được, giám đốc Diệp đâu phải là không có tiền.

Lý Thiên Bằng nháy mắt với Tiễn Thông, Tiễn Thông hiểu ý, hắn vội vàng cười nói:

- Được, tôi thấy cứ như vậy đi. Mọi người chúng ta có thể ngồi cũng một chỗ mà chơi mạt chược thì cũng không dễ dàng gì, nào, đánh trước một vòng đi.

- Vậy thì cứ thế đi.

Diệp Lăng Phi vụng về lấy bài tẩy thì nghe Mã Phượng Vân cười khẩy nói:

- Đây là tự động, không cần thủ tẩy.

- Khụ, tôi nào đâu biết có kiểu chơi này.

Diệp Lăng Phi nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Nếu như có động tay động chân thì làm sao bây giờ.

Lý Thiên Bằng và Tiễn Thông nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ:

- Tiểu tử này cũng không ngu, cũng biết có gian trá, lần này sẽ cho mày chết.

Vòng đầu tiên Lý Thiên Bằng cầm cái. Diệp Lăng Phi cầm một con mạt chược xẹt qua mặt rồi cầm lấy bốn con bài của mình đặt ở trước mặt, không ngờ đặt bốn con bài vào hắn lại không cẩn thận mà làm đổ bốn con bài khác. Diệp Lăng Phi vội vàng dựng mấy con đó lên, tự trách mình:

- Trời ơi, bài của tôi đổ rồi, tại sao lại sơ ý như vậy chứ.

Bốn con bài của hắn đều bị ba người kia nhìn thấy, ba người này đều là tay lão luyện, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhớ được.

- Hồng Trung.

Lý Thiên Bằng đánh ra con hồng trung trước tiên, Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống nhìn bài của mình, hắn nói thầm:

- Kỳ lạ, tại sao mình lại có ba con hồng trung, kỳ lạ, kỳ lạ.

Hắn đang định đánh bài thì dừng lại dường như đang đợi con hồng trung trong tay của Lý Thiên Bằng, Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi quên mất, có thể giang.

Lý Thiên Bằng bực mình, trong lòng mắng thầm:

- Tiểu tử này rốt cuộc có biết chơi bài hay không mà ngay cả giang nhìn mãi cũng không ra.

Diệp Lăng Phi thò tay vào sờ soạn mấy con bài một lúc lâu rồi nói thầm:

- Ai nha, tại sao trong tay mình còn có ba con, lại giang rồi.

Nói xong hắn đẩu ba con bài xuống, rồi lại lấy tiếp, liên tiếp đều là giang. Lý Thiên Bằng cảm thấy choáng váng, trong lòng hoài nghi không biết Diệp Lăng Phi là thật hay giả, tại sao lại còn lại có một con bài.

- Ai nha, không hiểu sao vận khí tôi lại tốt như vậy.

Diệp Lăng Phi mở bài ra rồi nói:

- Tôi không chắc chắn lắm, phiền mọi người tính giúp tôi.

Diệp Lăng Phi lật bài giang của mình ra.

- Tứ giang!

Ba người kia trợn tròn mắt, không ai ngờ Diệp Lăng Phi lại may mắn đến như vậy.

- Tôi có thể thắng được bao nhiêu tiền vậy?

Diệp Lăng Phi mơ hồ, kỳ quái hỏi:

- Có vẻ như tôi chỉ thắng một phen, hình như là được 600 đồng.

Lý Thiên Bằng thấy Diệp Lăng Phi mơ hồ như vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cười nói:

- Đúng vậy, anh thắng rồi, để chúng tôi trả tiền cho anh.

Nói xong Lý Thiên Bằng vội vàng rút tiền ra nhưng lúc này Diệp Lăng Phi lại nói thêm:

- Nhầm rồi, tôi nghĩ ra rồi, tứ giang chí ít cũng là bốn mươi phen mà mỗi phen là 200 như vậy thì phải là 8000. Mỗi người đưa cho tôi 8000 đồng, lần đầu tiên đánh bài mà thắng nhiều như vậy thì cũng không phải là chuyện tốt.

- Tám nghìn!

Lý thiên bắng âm thầm kêu khổ, đây mới là ván đầu tiên mà đã thua Diệp Lăng Phi đến 8000 đồng. Lý Thiên Bằng không tin Diệp Lăng Phi lại thật sự có vận khí tốt như vậy, hắn cắn răng nói:

- Được, tôi đưa cho anh 8000 đồng.

- Tôi đây cũng không khách khí.

Diệp Lăng Phi cười nói. Hắn hướng ra phía ngoài cửa lên tiếng gọi Dã Thú, nói:

- Dã Thú, tiểu tử mày hạ thủ nhẹ thôi.

Diệp Lăng Phi nói còn chưa dứt thì chợt nghe thấy tiếng la hết từ bên ngoài truyền tới. Diệp Lăng Phi hơi lắc đầu, oán trách nói:

- Tiểu tử này đúng là không nghe lời tao nói, tại sao mày lại bẻ gãy cánh tay của người ta?

- Lão đại, tôi không cố ý, tôi chỉ lỡ tay thôi mà.

Dã Thú đứng ở trong sân, vẻ mặt vô tội nói.

Tiểu Lôi dẫn đầu hơn hai mươi người vây quanh Dã Thú, ánh mắt Tiểu Hắc lộ ra hung quang, hắn hung dữ nói:

- Tên khốn kiếp này tới đây gây sự, hôm nay sẽ cho mày biết Hắc Hổ bang không dễ chọc vào đâu. Các huynh đệ, cho nó một trận.

Tiểu Lôi ra hiệu cho hai mươi người lao vào Dã Thú.

Dã Thú đứng ở giữa đám người, hắn cười ha hả nói:

- Đến đây đi lũ ranh con, đã lâu rồi lão tử chưa được đánh thoải mái, hôm nay sẽ cho chúng mày biết tay.

Dã Thú hét lớn một tiếng rồi đồng thời nắm lấy cánh tay gã thanh niên đứng gần. Hắn dùng sức bẻ một cái, chợt nghe tiếng răng rắc, cánh tay của tiểu tử này đã bị Dã Thú bẻ gãy đến tận xương quai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.