Diệp Lăng Phi nói ít nhất là sáu người, số đạn trong khẩu súng của
Trương Chí Dương nhiều hơn sáu viên. Tang Bưu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, hắn hừ lạnh, đáp trả:
- Anh không cần phải hù dọa tôi, tôi không phải là kẻ dễ bị hù dọa đâu.
Anh không đi hỏi thử xem, Tang Bưu ở Hồng Kông này đã từng sợ kẻ nào,
chỉ bằng một khẩu súng mà muốn hù dọa ở tôi, thật là khinh thường tôi
quá đó!
- Tôi không nói là tôi cầm súng dọa anh, tôi muốn dọa mấy người thủ hạ
của anh kia. Tang Bưu, có thể anh là một anh hùng, nhưng anh có thể đảm
bảo rằng những thủ hạ của anh tất cả đều là anh hùng sao?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói,
- Tang Bưu, tôi đã nói rồi, không cần phải làm căng chuyện này như vậy,
anh lùi một bước, tôi cũng lùi một bước, thế này đi, anh bảo người của
anh nhường đường cho tôi, tôi đảm bảo trước khi rời khỏi Hồng Kông tôi
sẽ giao thứ anh cần cho anh, anh thấy đề nghị này thế nào?
Tang Bưu không hề có ý muốn thỏa hiệp, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu rõ tình thế lúc này, bây giờ anh đang nằm
trong tay tôi, làm gì không phải do anh làm chủ, bây giờ anh chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, giao vật đó ra đây!
- Nói như vậy thì không còn đường thương lượng nữa rồi!
Diệp Lăng Phi nhét điếu thuốc lá vào trong miệng, chậm rãi hút một hơi, hắn nhìn Tang Bưu, nói:
- Nhưng mà, ta tôi vẫn muốn trò chuyện với anh một chút, tôi đang suy
nghĩ, nếu như tôi khiến anh không thể cựa quậy được, anh có phản ứng gì?
Khi Diệp Lăng Phi nói ra những lời này, Dã Thú đã động thủ, Dã Thú giơ
khẩu súng lục lên, trong một cự ly ngắn, Tang Bưu căn bản không thể né
tránh được viên đạn, đây cũng là điều mà Diệp Lăng Phi vừa mới tính qua. Nhưng Diệp Lăng Phi lại quên mất một chuyện, Trương Chí Dương đang ở
ngay bên cạnh Dã Thú, trong khoảnh khắc Dã Thú giơ khẩu súng lục lên,
Trương Chí Dương nhào tới. Trương Chí Dương nghĩ nếu như mình rơi vào
trong tay Diệp Lăng Phi, hắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, rơi vào
trong tay Tang Bưu, hắn là cảnh sát, Tang Bưu sẽ không dám làm gì hắn.
Trương Chí Dương suy nghĩ mãi, cho là cứ liều mạng thì tốt hơn, nói
không chừng có thể đoạy lại khẩu súng, nếu như vậy, tình thế sẽ khác,
chỉ cần có súng ở trong tay, Trương Chí Dương cảm thấy yên tâm hơn rất
nhiều. Đây là toan tính của Trương Chí Dương, vì vậy, khi Dã Thú giơ
khẩu súng lên, Trương Chí Dương nhào tới. Dã Thú không hề có sự đề
phòng, súng lục bị Trương Chí Dương đánh rơi xuống đất, Trương Chí Dương định chạy lại nhặt lấy khẩu súng, Dã Thú giơ chân phải lên, đá vào lưng Trương Chí Dương một cái, khiến Trương Chí Dương ngã lăn ra đất. Lúc
này, Dã Thú muốn đi lấy lại khẩu súng đã không còn kịp nữa rồi, đám
người mà Tang Bưu dẫn theo đã xông lên. Diệp Lăng Phi nhổ điếu thuốc
trong miệng ra, hắn liếc nhìn Dã Thú, giờ phút này, hắn đã không còn sự
lựa chọn nào khác. Diệp Lăng Phi không lường trước, bị hơn mười người
vây công, tính nguy hiểm có thể tưởng tượng được, Diệp Lăng Phi và Dã
Thú lượng lại không mang vũ khí theo bên mình. Khi ở thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi đã thành thói quen luôn mang theo “Thế đao kình” trên
người, nhưng lần này đến Hồng Kông, Diệp Lăng Phi lại không đem “Thế
đao kình” theo bên mình, hơn nữa “Thế đao kình” hơi ngắn, chỉ thích hợp để đánh giáp lá cà. Nếu như một chọi một hoặc là một chọi hai, Diệp
Lăng Phi không lo lắng, nhưng giờ phút này, hắn phải đối mặt với mười
mấy người, mặc dù Diệp Lăng Phi lợi hại hơn nữa, đối mặt với mười mấy
người đồng thời tiến công, Diệp Lăng Phi cũng không chống đỡ được.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú đều đã trải qua huấn luyện về những điều này,
khi gặp phải tình huống như vậy, hai người biết phải làm thế nào là tốt
nhất. Diệp Lăng Phi và Dã Thú quay người lại, nghên đón một tên thanh
niên đang lao tới. Diệp Lăng Phi dùng khí thế sét đánh không kịp bưng
tai, một quyền đánh trúng cằm của gã thanh niên cầm đao chém tơi, máu
tươi chảy ra từ miệng hắn, trong lúc gã đó đang kêu la thảm thiết, Diệp
Lăng Phi giật lấy thanh đao trong tay của gã đó, không thèm liếc nhìn,
dùng sức chém mạnh xuống! Roạt! Sau đó người thanh niên kia kêu lên một
tiếng thê thảm, một đao này của Diệp Lăng Phi đã chém vào vai của tên
đó, thanh đao chém xuyên qua thịt, lưỡi đao mắc vào xương của gã thanh
niên đó, bị Diệp Lăng Phi kéo mạnh ra một cái, xương bả vai của gã đó bị Diệp Lăng Phi chém đứt. Những tên ở đây ai đều lăn lộn trong chốn xã
hội đen thân kinh bách chiến, những cảnh chém người, đánh nhau cũng đã
gặp không ít, nhưng chưa từng thấy ai hạ thủ ác như vậy, trong lúc bọn
họ còn chưa kịp hoàn hồn, Diệp Lăng Phi đã cầm đao hung hăng chém một
tên khác, sau đó hắn nắm lấy thân thể của gã vừa bị chém, đẩy mạnh về
phía trước, đám người Tang Bưu đang vây lấy hắn bị ép phải rối rít tránh ra. Diệp Lăng Phi đẩy tên kia đi hai ba mét, sau đó đánh mạnh một cái,
trên người gã thanh niên đó vẫn mang theo thanh đao mà Diệp Lăng Phi
chém ngã lăn ra đất.
Bịch, bịch, trong khi ở bên này Diệp Lăng Phi iên tiếp chém ngã vài gã
thanh niên, Dã Thú ở bên kia cũng không nhàn rỗi, Dã Thú hạ thủ không hề yếu hơn Diệp Lăng Phi, thậm chí hắn ra tay còn ác hơn, chỉ trong nháy
mắt, ít nhất năm gã thanh niên đã bị Dã Thú đánh ngã dưới đất. Máu tươi, tiếng kêu la thảm thiết, tất cả tụ lại một chỗ khiến cho nơi nay trở
thành một bãi chiến trường thảm khốc kinh khủng. Tang Bưu hít vào một
hơi lạnh, hắn đã trải qua rất nhiều trận huyết chiến, đại vị của hắn
ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào máu tươi và tính mệnh của hắn để giành
lấy. Hắn cũng đã gặp rất nhiều nhân vật hung tàn, nhưng hắn chưa bao giờ gặp phải người nào ngoan độc như hai người đàn ông tối nay, sự ác độc
của hai người này khi hạ thủ, ngay cả những nhân vật hung tàn nhất trong bang hội cũng phải tự thẹn không bằng, hai tên này đã ra tay là khiến
cho đối phương lập tức mất đi sức chiến đấu, hoàn toàn không để ý đến
hậu quả. Tang Bưu bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc hai đó có lai lịch như thế
nào, trong lúc hắn đang cúi đầu trầm tư, chợt có người nói vào tai hắn:
- Lão Đại, hai người kia định chạy kìa!
Tang Bưu nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Diệp
Lăng Phi và Dã Thú hai người đã chém giết mở một đường máu, đang định
chạy trốn. Tang Bưu nào có thể để cho Diệp Lăng Phi và Dã Thú cứ như vậy mà rời đi, hắn vội vàng nói:
- Không thể để cho bọn họ chạy được!
Tang Bưu vừa kêu lên như vậy, lại nghe thấy hai tiếng hét thê thảm, chỉ
thấy hai tên nữa bị đao đâm vào người, cả mũi đao nằm trong thân thế, có thể tưởng tượng được sức mạnh như thế nào.
- Người nào còn muốn đi tìm chết nữa, lần sau, ta sẽ đâm vào tim các ngươi, chém đầu các ngươi...!
Diệp Lăng Phi và Dã Thú toàn thân dính đầy máu tươi, tay phải Diệp Lăng
Phi còn cầm lấy một ống tuýp vừa mới cướp được, hắn chỉ vào đám người
đang hoảng sợ kia, quát lên:
- Chúng ta không có thời gian chơi với các ngươi, lần sau, chính là lúc các ngươi mất mạng đó!
- Lão Đại, súng này!
Trong lúc Diệp Lăng Phi nói ra những lời này, có người đã cầm lấy khẩu
súng của Trương Chí Dương tới, Tang Bưu vừa nhìn thấy khẩu súng lục,
trên mặt hiên lên một cười lạnh, Tang Bưu cấm lấy khẩu súng, chĩa về
phía Diệp Lăng Phi, đúng lúc đó, chỉ thấy Diệp Lăng Phi ném cái ống tuýp đó về phía Tang Bưu. Tang Bưu đang cầm súng, thấy ống tuýp bay tới, vội vàng tránh né, nhưng hắn vẫn chậm một chút, đầu ống tuýp cắm vào vai
phải của Tang Bưu, lực ném của Diệp Lăng Phi rất lớn, ống tuýp mặc dù
không thể xuyên vào bả vai của Tang Bưu, nhưng ít nhất cũng cắm sâu vào
một tấc. Tang Bưu hét lớn một tiếng, khẩu súng trong tay rơi xuống đất.
Diệp Lăng Phi đánh mắt ra hiệu với Dã Thú, lúc này không đi, còn chờ khi nào. Dã Thú ngầm hiểu, hai người xoay người bỏ chạy. Con hẻm này rất
hẹp, Diệp Lăng Phi và Dã Thú chạy ra khỏi ngõ rất dễ dàng. Đám đàn em
của Tang Bưu nhất thời còn không có phản ứng gì, thủ đoạn độc ác của
Diệp Lăng Phi khi nãy đã khiến cho bọn chúng hoảng sợ, nhất thời không
biết phải làm gì bây giờ. Lão đại của bọn chúng giờ phút này còn đang
luôn mồm kêu la thảm thiết, những người đứng ngoài gần nhất còn không
đuổi theo Diệp Lăng Phi và Dã Thú, mãi cho đeesn khi có người cao giọng
hô “Đuổi theo!”, những người này mới nhớ ra là phải đuổi theo hai kẻ
kia, một đám lục tục chạy chạy ra khỏi ngõ. Trên bả vai Tang Bưu còn cắm ống tuýp, hắn không dám rút ra chỉ có thể kêu la thảm thiết, không để
cho người khác động vào cái ống tuýp đó. Trong lúc Tang Bưu đang kêu gào vì đau, có người đi tới trước mặt Trương Chí Dương đang nằm trong vũng
máu, dùng chân đạp đạp Trương Chí Dương mấy cái, Trương Chí Dương không
hề có phản ứng gì, trong cuộc hỗn chiến vừa rồi, Trương Chí Dương không
biết bị người nào chém rất nhiều nhát, cả người toàn là máu, tình hình
của Trương Chí Dương bây giờ xem ra rất nguy cấp. Tấn công cảnh sát là
trọng tội, Tang Bưu không ngờ tối hôm nay hắn lại gặp phải chuyện khó
giải quyết như vậy. Sắc mặt của hắn trắng bệch, hàm răng cắn chặt, thật
lâu sau, Tang Bưu mới nói:
- Giết chết hắn, không được để cho người khác nhìn thấy, thủ pháp nhất định phải lưu loát sạch sẽ!