Ở bên trong xe taxi, Trương Chí Dương ngồi kẹp giữa Diệp Lăng Phi và Dã, mắt nhìn về phía trước, nhưng trong lòng lại tính toán làm thế nào để
trốn ra được. Trương Chí Dương không muốn bị bọn họ dẫn đi gặp Lương
Ngọc, ai biết hai người đó sẽ làm gì hắn. Nhưng tình huống hiện giờ lại
khiến cho Trương Chí Dương không biết phải làm thế nào. Mắt hắn nhìn về
phía ghế lái, chỉ hi vọng tài xế xe taxi có thể nhìn ra hắn bị kẹp ở
giữa, từ đó báo cảnh sát. Chỉ là, Trương Chí Dương bản thân cũng là cảnh sát, điều này quả đúng là có chút trào phúng. Chẳng qua là, lúc này
Trương Chí Dương cũng không thể quan tầm nhiều như vậy, trước hết phải
bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất. Trương Chí Dương thân là cảnh sát,
đã từng trải qua huấn luuyện nghiệp vụ, biết trong tình huống này mình
phải xử lý thế nào là thích hợp nhất. Trương Chí Dương hướng ánh mắt về
phía tài xế xe taxi, nhưng nthấy người lái xe vẫn chỉ nhìn đường phía
trước, Trương Chí Dương hơi khẩn trương, bỗng nhiên, Trương Chí Dương
nói:
- Tài xế, anh đang đi đâu vậy?
Trương Chí Dương hỏi như vậy, chỉ nghe tên tài xế xe taxi đáp:
- Đương nhiên là đến Cửu Long rồi, không phải là anh nói muốn đến Cửu Long sao?
- Đường đến đó đâu phải con đường này!
Trương Chí Dương nói,
- Có phải là anh muốn moi thêm tiền của tôi hay không vậy?
Tay tài xế xe taxi tỏ vẻ rất vô tội, nói:
- Anh không thể ngậm máu phun người như vậy được, tôi làm công việc này
đã được mười mấy năm rồi, cho tới tân bây giờ cũng chưa bao giờ bị
người khách nào trách cứ cả!
Trương Chí Dương còn muốn nói tiếp, đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi thấy chúng ta không nói tiếp thì tốt hơn!
Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa quay sang phía Trương Chí Dương, Trương Chí
Dương bị Diệp Lăng Phi nhìn như vậy, hắn ngậm miệng lại không nói gì
nữa. Tên tài xế xe taxi cũng không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe, Diệp
Lăng Phi và Dã Thú chỉ lo trông chừng Trương Chí Dương, không để ý đến
con đường mà gã tài xế xe taxi mđang đi không phải là con đường dẫn đến
khu dân cư nơi Lương Ngọc đang bị nhốt mà Trương Chí Dương nói. Về phần
Trương Chí Dương thì chỉ quan tâm đến chuyện làm thế nào để trốn thoát,
hai nãy vốn định trông cậy vào tên tài xế xe taxi có thể giúp hắn, nhưng từ phản ứng của gã tài xế xe taxi, Trương Chí Dương cho là tên lái xe
này sẽ không giúp hắn, hắn đã buông tha hy vọng vào tên tài xế, không
trông cậy vào việc người này có thể giúp mình. Tên tài xế xe taxi đó lái xe chạy được chừng hơn hai mươi phút, phía trước xuất hiện một con hẻm
nhỏ, con đường này không phải là đường lớn, hai bên không hề có đèn
đường. Khi Diệp Lăng Phi ý thức được con đường này không ổn, đã thấy tên tài xế xe taxi đó dừng xe lại, sau đó đẩy cửa chạy ra khỏi xe taxi.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú cả kinh, bọn họ không lường trước được tên tài
xế xe taxi sẽ làm chuyện này, người ta thường nói cẩn thận mấy cũng có
sơ sót, hai người bọn họ người chỉ suy tính làm thế nào để khống chế
Trương Chí Dương, để Trương Chí Dương dẫn bọn họ đi gặp Lương Ngọc,
không ngờ bọn họ đã sớm bị người khác theo dõi, chiếc xe taxi này hiển
nhiên cũng đã được an bài ở đó từ trước, chỉ chờ Diệp Lăng Phi và Dã Thú mắc câu, Diệp Lăng Phi và Dã Thú đều không hề có phòng bị, quả nhiên bị mắc lừa. Trương Chí Dương trong lòng vui mừng, vừa rồi, hắn còn đang
suy nghĩ phải làm thế nào để thoát thân, không ngờ cơ hội đã tới nhanh
như vậy, tên tài xế xe taxi đó lại bỏ chạy,chứng minh hắn ta đã ý thức
được có chuyện gì đó. Mình chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp là có thể
thoát thân. Trương Chí Dương không suy nghĩ cẩn thận, nếu nói tên tài xế xe taxi đó phát hiện Trương Chí Dương bị kẹp ở giữa, ngay lập tức báo
cảnh sát, nhưng chẳng ai lại dừng xe ở một nơi hoang vắng như thế này,
phía trước là một cái ngõ nhỏ, những chố như vậy thích hợp để xã hội đen chém người chứ không thích hợp để cảnh sát cứu người.
- Bị lừa rồi!
Dã Thú vừa nhìn thấy tên tài xế xe taxi đẩy cửa chạy ra khỏi xe liền
biết ngay là mình bị lừa, Dã Thú không mảy may suy nghĩ, đẩy cửa xe ra,
bước xuống, tay phải cầm khẩu súng lục của Trương Chí Dương, nhắm vào
phía sau gáy của gã tài xế xe taxi đang định chạy trốn, vừa định nổ
súng, lại nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, không cần nổ súng đâu!
Dã Thú tay cầm súng, cuối cùng không thể bóp cò được, hắn buông tay xuống, tức giận mắng:
- Con mẹ nó, thằng khốn đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Diệp Lăng Phi lôi Trương Chí Dương từ trong xe ra, vừa lúc đó, từ trước
sau có mười mấy người đổ, những người này đều là thanh niên, trong tay
hoặc cầm đao, hoặc cầm gậy sắt, vây ba người Diệp Lăng Phi, Dã Thú vào
trong. Diệp Lăng Phi thấy tình cảnh này, hắn híp mắt lại, cao giọng hô:
- Các vị rốt cuộc muốn làm gì, nói đi, nếu như muốn lấy tiền, chúng ta có thể thương lượng, các vị báo giá đi!
- Chúng tôi không lấy tiền, chúng tôi muốn một vật trong tay các vị!
Đám người tách ra, một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi đi ra từ trong đám người đó, người đàn ông đó cắt tóc ngắn, cặp mắt nhỏ lóe lên tinh
quang, hắn ta không cao lắm, nhưng khiến cho người ta cảm thấy uy phong
bát diện, mồm ngậm một điếu xì gà loại lớn, ở phía sau hắn có hai gã đại hán cao lớn đi theo. Người đàn ông đó đi tới trước đám người, rút điếu
xì gà ra khỏi miệng, cặp mắt nhỏ nhìn lướt qua gương mặt Diệp Lăng Phi,
hừ lạnh nói:
- Nơi này là địa bàn của tôi, tôi nghe nói anh cầm đồ vật của bạn tôi,
tôi chỉ muốn lấy lại thứ đồ vật đó thôi, những chuyện khác, chúng ta có
thể thương lượng!
Diệp Lăng Phi nghe người đàn ông này nói như vậy, hắn tiến về phía trước một bước, nói:
- Tôi không biết rốt cuộc anh đang nói cái gì!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn thoáng qua đám người tay lăm lăm vũ khí, cười nói:
- Chỉ là nhìn tình hình này, nếu như tôi nói tôi không làm gì, anh nhất
định sẽ không để cho tôi rời đi, nhưng mà, tôi có thể hỏi anh một câu
không, chẳng hay rốt cuộc mấy người là ai!
- Chúng tôi chỉ là một đám người bình thường mà thôi!
Trong lúc người đàn ông đó nói chuyện, hắn chợt nhìn thấy Trương Chí
Dương cũng đứng ở đó, hắn hơi bất ngờ, mở miệng nói với Trương Chí
Dương:
- Cảnh sát Trương, không ngờ lại có thể gặp được anh ở chỗ này, xem ra duyên phận giữa hai chúng ta đúng là không mỏng nhỉ!
- Tang Bưu, tại sao nhà ngươi lại ở chỗ này, nơi này không phải là địa
bàn của ngươi, ngươi muốn lừa gạt người khác thì được, chứ muốn qua mắt
ta thì tìm lầm người rồi đó!
Trương Chí Dương là cảnh sát Hồng Kông, đối với đám xã hội đen ở Cửu
Long có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, lúc nãy, trong đầu hắn chỉ
suy nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi tay Diệp Lăng Phi, cũng không chú ý đến chỗ hắn đang đứng, khi hắn nhìn rõ tình hình chung quanh, biết
nơi này là đại bàn của xã hội đen Hồng Kông, sau khi hắn nhìn thấy Tang
Bưu, Trương Chí Dương lập tức biết ngay chỗ này không phải là địa bàn
của Tang Bưu. Xã hội đen ở Hồng Kông phân chia địa bàn giữa các bang
phái rất rõ ràng, tuy hiện nay sự phân chia địa bàn ở Hồng Kông không
còn nghiêm khắc như trong quá khứ, không cho phép thành viên của bang
phái khác đặt chân lên địa bàn của bản bang, hơn nữa còn có không ít đầu lĩnh các bang phái chuyển hướng sang làm những nghề hợp pháp, nhưng vẫn có không ít hắc bang trông cậy vào nguồn thu phí bảo kê ở địa bàn của
mình để nuôi sống bang phái, vẫn chưa từ bỏ chuyện tranh đoạt địa bàn
với các bang phái khác. Khi Trương Chí Dương nói ra tên Tang Bưu, chỉ
thấy người đàn ông kia cười cười, nói:
- Cảnh sát Trương, ân oán giữa hai chúng ta tạm thời gác sang một bên, tôi không có thời gian để tính sổ với anh!
Nói xong, hắn lại quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi tin rằng anh biết đó là chuyện gì, chúng ta không cần phải lãng
phí quá nhiều thời gian, chỉ cần anh giao vật đó lại cho tôi là có thể
rời đi!
- Thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?
Diệp Lăng Phi dường như động tâm, tay phải lần vào trong túi áo, lấy ra một điếu thuốc, Diệp Lăng Phi chậm rãi nói:
- Chẳng qua là, tôi nghĩ lại rồi, cho dù tôi giao vật đó cho các người,
các người cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, đúng thế chứ? Tôi không nghĩ là
cái tên Trần đại công tử kia thật sự độ lượng như vậy, bị người ta đánh
mà không muốn báo thù!
Tang Bưu nghe vậy thì lạnh lùng nói:
- Tôi nghĩ chắc anh hiểu tình hình bây giờ, mười mấy người bên tôi đã
vây các anh lại rồi, tôi hoàn toàn có thể chém chết các anh, như vậy
cũng không cần phải lấy vật kia nữa. Nếu như anh là người thông minh,
vật thì ngoan ngoãn lấy vật đó ra đi, đừng ép tôi phải động thủ!
- Tôi nghĩ anh cũng đã thấy, chúng tôi không cầm vật gì cả, khẩu súng
lục của cảnh sát Trương ít nhất có thể bắn chết chết sáu người, nếu như
các vị thật sự động thủ, tôi cũng sẽ không ngần ngại bắn chết mấy người, ừm, sáu người. Tang Bưu phải không, anh nói xem, anh có phải là một
người trong số đó không?